"Số 6, 7, 12, 15 bị loại trừ." Đúng với thời gian vừa kết liễu con quái vật thì Quản trò thông báo có người chơi bị loại, bị loại trong phó bản này cũng đồng nghĩa với chết.
"Bị quét sạch cùng một lúc luôn sao? Quá thảm." Hoắc Kỳ lấy lại được chút sức lên tiếng cảm thán.
"Mọi người tìm xung quanh xem có manh mối nào khả nghi hay không." Tử Văn cố lấy sức đứng lên, thông báo của Quản trò như lời nhắc nhở hắn không được ngơi nghỉ, nếu chủ quan thì số phận của hắn cũng sẽ giống bốn người vừa bị loại.
Họ chia nhau tìm khắp không gian, nơi này có thể chứa cả ngàn người đi lại thoải mái. Nhưng tìm mãi thì chỉ toàn đất với đá, không có bất cứ manh mối nào.
Tử Văn đi dạo xung quanh, ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua xác của con quái trâu, khoan đã! Ngay vị trí trái tim nó đang sáng lên, dù ánh sáng rất mỏng cũng không qua mắt được hắn.
"Có phát hiện, mọi người mau tới đây." Tử Văn bước nhanh đến cái xác, hắn quì một gối xuống đất, lấy tay chạm vào vết thương trên ngực con quái vật.
Ba người còn lại hấp tấp chạy tới, đến gần rồi mới thấy được ngực của con quái vật có dị. Rõ ràng trái tim đã bị đâm nát nhưng giờ lại có dấu hiệu liền lại, nếu không có ánh sáng phát ra thì bọn họ đã bỏ qua rồi!
"Nó muốn sống lại! Tay nó vừa cử động!" Kim Ly trừng mắt la lớn.
"Phụt" Tử Văn không ngần ngại lại bổ cho nó một đao. Ánh sáng ở ngực nó đã tắt, điều này quá kì lạ. Hắn mím môi dùng đầu đao trực tiếp xẻ thịt ở ngực nó ra, máu chảy lênh láng, sũng ướt cả giày của hắn. Sau đó dùng tay còn lại moi lấy trái tim của con quái vật ra. Phía dưới trái tim có một vật gì đó cưng cứng, hắn mổ lấy vật đó ra. Hiện lên trước mắt cả đám là một viên đá hình tròn, nó chỉ to bằng đầu ngón tay của Tử Văn.
"Đừng nói nó nhờ cái này mới có thể sống lại!" Hoắc Kỳ đưa mặt lại sát viên đá, hắn muốn cầm lấy nhưng không dám, cái này quá tà môn.
" Đúng, nhờ có viên đá này nó mới sống lại được, nhưng sinh vật ở phó bản này con nào cũng có hay sao? Nếu vậy chúng ta đã bỏ lỡ biết bao nhiêu viên rồi!" Hoàng Lâm không loại trừ bất kì khả năng nào, mỗi vật khả nghi đều có thể là manh mối quan trọng để vượt qua phó bản.
"Ta nghĩ không phải con nào cũng có, con quái chúng ta gặp bên ngoài tòa thành mặc dù hình thể lớn nhưng sức mạnh lại không bằng con trước mắt này. Nếu không sai thì con trước mắt này được xem như boss của không gian này, còn những con bên ngoài chỉ là râu ria." Tử Văn nhìn viên đá trong tay nói, hắn vân vê viên đá rồi bất chợt hắn nhướng mày cười ra tiếng.
"Lập luận của ta hẳn là đúng hơn phân nửa rồi, mau xem trên viên đá có khắc số." Tử Văn dùng áo chùi đi vết máu trên viên đá cho mọi người nhìn thấy rõ hơn.
Ba người kia nghe thế kề mặt lại gần hòng quan sát kĩ hơn. Cả bọn thầm kinh hô trong lòng, đúng như Tử Văn nói, trên viên đá có khắc số 3. Nếu đã có số 3 thì phải có số 1, số 2. Bọn họ chỉ cần tìm đủ đá thì có thể kiếm đủ manh mối rồi, chính là như vậy!
"Nếu vậy, chúng ta mau chém thêm vài con nữa là đủ số đá rồi!" Hoắc Kỳ hưng phấn khua chân múa tay.
"Ngươi làm như muốn gϊếŧ một con là dễ lắm vậy, nhưng nếu có thêm ta ra tay thì sẽ không còn khó nữa." Hoàng Lâm cũng nén không được nhảy nhót trong lòng một chút, manh mối ngày càng rõ ràng, đồng đội có thể tin cậy được, hắn sống là cái chắc rồi!
"Ta sẽ cố gắng hết sức!" Kim Ly gật đầu thật mạnh, nàng đã cố nén không cười nhưng môi cứ nhếch lên không hạ xuống được.
Tử Văn cũng nhẹ nhàng nhìn bọn họ cười, xem ra họ đã chạm được một góc của manh mối. Bây giờ phải xốc lại tinh thần để tiếp tục đương đầu với khó khăn phía trước.
"Ầm!" Âm thanh nổ mạnh truyền lại từ phía bên trái, cả không gian cũng rung động dữ dội. Đất cùng đá thi nhau rơi xuống, cả nhóm Tử Văn chạy ra lối đi khi nãy nhưng lối đi đó đã bị lấp lại, cơn khủng hoảng bao trùm cả bọn. Mới đây thôi họ còn cảm thấy chiến thắng đang vẫy tay chào gọi thì bây giờ hiện thực tàn khốc đã lên tiếng trả lời.
Tưởng chừng không gian sẽ sụp đổ nhưng không, nó đã dừng lại, dư chấn vẫn làm đất đá rơi một ít. Cả đám chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì "Ầm" bức tường phía bên trái bị đâm thủng, một vật thể nào đó bay ra và đập mạnh vào bức tường bên phải. Chờ định hình lại được mới thấy rõ là một người, không! Không thể xem là người được nữa, cả cơ thể hắn đã bị biến dạng, máu me be bét. Người đó đưa tay về phía bọn họ miệng thì thào: "Cứu… cứu… chạy… đi…"
"Số 4 bị loại trừ." Quản trò cho cả nhóm Tử Văn biết thân phận của người đó, sau tiếng nói đứt quãng không có liên kết nào thì hắn đã chết.
Chạy? Muốn chạy cũng không có đường mà chạy, cả đám đổ dồn mọi ánh mắt vào lỗ hổng bị số 4 đâm thủng. Vũ khí trên tay đã sẵn sàng cho chiến đấu, không biết thứ gì sẽ xuất hiện nhưng bọn họ nhất định không được chết!
"Hộc hộc" Lại thêm một người nữa xuất hiện sau bức tường, hắn thở gấp từng đợt. Vừa chạy hắn vừa nhìn ra phía sau như đang sợ hãi thứ gì sẽ bắt hắn lại. Rồi hắn chuyển đầu ra phía trước thấy được nhóm Tử Văn, trong phút chốc mắt hắn ánh lên hi vọng: "Cứu ta! Cứu ta! Ta không muốn chết!"
Tử Văn nhăn mày nhìn người mới xuất hiện, hắn còn nghe thấy tiếng chân của những người khác nữa, là thứ gì khiến bọn họ sợ hãi như vậy?
"Chạy nhanh! Hắn không kiên trì được nữa rồi! Chúng ta sắp chết rồi!" Lại thêm hai người nữa chạy tới, khuôn mặt bọn hắn tái đi không chút huyết sắc.
"Graoo" Là tiếng gào của quái vật, sẽ là loại quái gì mà khiến cả ba người không có sức chống cự đây!