Chương 48: Tự rước nhục

Bản thiết kế của Giang Văn có thể nói là đã qua suy xét mười mấy năm mới có thành quả thế này. Từ nhỏ đã có mơ ước giúp cô dì chú bác hàng xóm thay đổi hoàn cảnh, giấc mơ này vẫn luôn tồn tại trong đầu anh, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy sự vật tốt đẹp, anh sẽ ghi nhớ, sau đó trong đầu dần dần hình thành một đồ án, đồ án đó chính là bản thiết kế hiện tại.

Trải qua sự sửa đổi suốt mười mấy năm của Giang Văn, bản thiết kế này đã hoàn thiện, hơn nữa khả năng cải tạo cũng vô cùng cao.

“Hóa ra đây là khu dân cư?”, Lâm Tuệ tỏ vẻ kinh ngạc, không dám tin mà nhìn Giang Văn, hỏi.

Giang Văn gật đầu: “Đó là bản tôi vừa thiết kế đấy, thế nào?”.

Tiếp theo Lâm Tuệ lại cúi thấp đầu, miệng bắt đầu lẩm bẩm liên tục. Giang Văn không nghe rõ một câu nào, nhưng anh cũng không chú tâm nghe, mà lấy điện thoại từ trong áo quần mình ra gọi cho bố. Không biết ông già đã chạy đi đâu mất rồi, thật là, chuồn cũng nhanh thật.

Gọi điện thoại cho bố cũng không vì chuyện gì khác ngoài nhờ bố tìm người mua cho mình bộ quần áo mới, cũng mua luôn cho Lâm Tuệ một bộ.

Về phần bộ quần áo bây giờ, Giang Văn không muốn mặc nữa. Anh đã mặc nó mấy ngày rồi, nếu Lãnh Nguyệt có ở đây thì có thể sẽ giặt cho mình, nhưng bây giờ con nhóc đó không có ở đây, cho nên chỉ có thể đổi bộ mới.

Giang Văn thở dài cảm khái, xem ra bây giờ mình cũng có phần ăn chơi rồi, lãng phí quá.

“Anh qua đây, nhìn này”, Lâm Tuệ còn đang xem bản thiết kế của Giang Văn, chỉ vào phía trên gọi Giang Văn.

“Sao rồi? Không ổn chỗ nào?”, Giang Văn đứng dậy, chậm rãi đi qua. Lúc này hai người đều mặc áo choàng tắm, có chút không phù hợp, giống cái gì nhỉ? Ngưu Lang Chức Nữ!!!

“Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa, có chút không ổn. Cái dụng cụ sửa đổi kia cho tôi mượn một chút, tôi sửa sơ cái này”, Lâm Tuệ không khách khí sai bảo Giang Văn.

Giang Văn sững sờ, con nhóc này điên rồi, thành quả lao động vất vả của người ta mà cô ta nói sửa là sửa. Giang Văn không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn Lâm Tuệ.

“Đi lấy đồ đi, ngây ra đó làm gì?”, Lâm Tuệ đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh, xoay người lại xem thì thấy Giang Văn vẫn đứng đó, nhất thời buồn bực, tức giận dạy bảo.

“Muốn sửa thành quả lao động của tôi cũng phải cho tôi một lý do chứ”, Giang Văn không khách khí hỏi ngược lại, không nể mặt chút nào.

“Lý do, có biết chị đây học đại học ngành gì không? Thật là, tên nhóc thối!”, tính tình cô chủ của Lâm Tuệ lại dâng lên, làm ầm một trận khiến Giang Văn không chịu nổi.

“Chuyên ngành đại học của chị đây chính là kiến trúc, cho nên, chỗ này, chỗ này và chỗ này trên bản vẽ của chú không có tính cải tạo cao, nên giúp chú sửa lại, thật là”.

Nghe đến đây, Giang Văn ngoan ngoãn đi lấy bút điện tử tới, thêm cả tẩy điện tử, đưa cho Lâm Tuệ mà vẻ mặt đầy oán giận, không ngờ con nhóc này thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài, ấy vậy mà lại là kiến trúc sư thiết kế từng được giải quốc tế.

“Anh có tính toán không? Những thứ này xây nên cần phải tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian, còn nữa, nhà nước sẽ cho phép sao?”, Lâm Tuệ vừa sửa vừa thấp giọng hỏi.

Giang Văn có chút thất thần, vì lúc này Lâm Tuệ quá mức quyến rũ. Áo choàng tắm của nữ vốn đã được may rất tinh tế, cộng thêm chiếc áo choàng tắm mà Giang Văn đưa cho Lâm Tuệ có vẻ hơi nhỏ, ôm sát lấy thân thể của Lâm Tuệ. Vóc dáng hoàn hảo lộ rõ, nhất là đôi chân thon dài không ngừng qua lại trong mắt Giang Văn.

“Hỏi anh đấy.”

“Ồ, nếu đưa tất cả vào kiến thiết, tôi cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, dù sao mấy trăm triệu thì không đào đâu ra được”, Giang Văn vỗ vào cái đầu hơi choáng váng của mình, nói tới, rượu vang sẽ say sao?

Giang Văn không biết, trước đây anh chưa từng uống.

“Anh định làm thế nào, tập đoàn Giang Thị độc chiếm hay là bán đấu giá để những công ty kia tranh mua?” Nói tới giọng nói, vẻ lão luyện của Lâm Tuệ khiến Giang Văn rất kinh ngạc, không ngờ cô ta còn có mặt này, nhưng nghĩ lại thì quyền chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị chỉ biết ăn cơm không thôi sao?

“Tôi định hai nhà chúng ta sẽ hợp tác, ăn hết nó, thế nào?”, Giang Văn cười híp mắt nói, khoản tiền lớn trước mắt này anh không định bỏ qua, lại nói, lẽ nào trong lòng Lâm Tuệ không đồng ý sao?

Nhưng Lâm Tuệ lại nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói: “Cho tôi một lý do”.

Giang Văn nghe vậy không biết nói gì, lại là câu nói này, lẽ nào cô ta không thể đổi câu khác sao?

“Giai đoạn đầu vốn đầu tư quá lớn, mặc dù tập đoàn Giang Thị có tiền nhưng nếu làm một mình thì sẽ mất thời gian nhiều hơn, vả lại ảnh hưởng cũng không tốt. Nếu hai nhà chúng ta hợp tác, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hơn nữa rủi ro cũng giảm còn rất ít.”

“Cậu chủ, áo quần của cậu và cô Lâm”, cánh cửa lớn bỗng được mở ra, một nữ thư kí bước vào, trong tay mang theo quần áo thường ngày màu đen vừa người, hình như còn là áo tình nhân.

“Đặt sang bên kia đi, bố tôi đâu?”, Giang Văn phất tay, vốn định để thư kí ra ngoài, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì.

“Ông chủ đang ở phòng làm việc của tôi, nói đợi hai người thay quần áo xong rồi ông ấy sẽ qua”. Nói xong, thư kí bước bước nhỏ rời đi.

Cuối cùng, dưới sự chủ trì của Giang Thạch Long, bản thiết kế của Giang Văn xem như đã kết thúc hoàn hảo.

Đầu tiên là Giang Văn và Lâm Tuệ hợp tác lần đầu, Giang Thạch Long và bố của Lâm Tuệ chỉ phái người, thêm nữa là bỏ tiền.

Mà tổng phụ trách của hạng mục này là Lâm Tuệ và Giang Văn.

Phương diện cụ thể, Lâm Tuệ sẽ viết ra một phương án, dù sao bây giờ ba người mới chỉ nói ngoài miệng, cụ thể thực hiện thế nào vẫn cần phải có bản thảo.

Tuy nhiên, bây giờ mảnh đất đó vẫn là của chính phủ, nhưng Giang Thạch Long không cần lo lắng, đó chỉ là chuyện mở miệng nói vài câu, cũng không để con cái phải bận tâm.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Giang Văn lại kéo Lâm Tuệ rời đi.

Trên người mặc quần áo mới mua, Lâm Tuệ không buông ra được.

Không biết vì sao mà áo quần do Giang Văn cử người mua lại có phần xinh đẹp, rất thu hút ánh nhìn của người qua đường, Lâm Tuệ cũng đã trải qua các khung cảnh lớn, nhưng vẫn có chút không thoải mái.

“Chào cô, tôi đi trước đây, bên này còn có việc”, Giang Văn thản nhiên nhìn Lâm Tuệ, bây giờ anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đương nhiên đối với con nhóc này cũng sẽ không để vào mắt.

“A, đi, được thôi, cho tôi số di động của anh”, Lâm Tuệ còn tưởng rằng Giang Văn sẽ mời cô uống một chén, không ngờ Giang Văn mở miệng ra là muốn đi.

Giang Văn ném luôn di động qua, nói: “Tự lưu”.

Lâm Tuệ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Văn mà không nói nên lời, cầm lấy di động bắt đầu lưu số, vừa lưu xong thì điện thoại của Giang Văn vang lên.

“Không ngờ đấy, anh đúng là rất bận”, Lâm Tuệ vừa thấy điện thoại của Giang Văn đổ chuông thì đưa qua.

Giang Văn cầm lấy điện thoại xem qua, là Tạ Đông gọi đến. Giang Văn vẫy tay tạm biệt Lâm Tuệ rồi đi thẳng đến chỗ xe của mình, đồng thời nhận điện thoại.

“Cậu ba, cậu đang ở đâu, bây giờ có thời gian rảnh không?”, giọng nói của Tạ Đông nghe có vẻ khuôn phép, khiến Giang Văn cảm thấy hơi xa lạ.

Giang Văn thở dài một hơi rồi nói: “Rảnh, bây giờ anh đang ở đâu, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi”.

“Được, ở bãi biển lần trước, tôi đang ở bên đó, cậu qua đây đi”.

“Ừm, đợi tôi”.

Cúp điện thoại rồi, Giang Văn mở cửa xe, khởi động máy lái đi.

Lâm Tuệ nhìn bóng ảnh của Lamborghini mà có chút tủi thân. Người đàn ông này hơi xấu xa, bá đạo, ức hϊếp người ta như vậy rồi cứ thế mà rời đi.

Nhưng chẳng có cách gì, tên xấu xa đã đi rồi, Lâm Tuệ cũng lái xe rời khỏi nơi suýt chút nữa khiến mình mất mạng.

Giang Văn lái xe rất nhanh, nơi đó Giang Văn cũng nhớ rất rõ ràng nên hoàn toàn không phải đi lòng vòng, một đường chạy như bay là tới rồi.

Anh đỗ xe xong xuôi thì thấy Tạ Đông đang ngồi bên biển, nhìn về phía bờ biển ở xa xa, miệng nói cái gì đó, bên cạnh có mấy bình rượu. Xem ra ông anh này thật sự gặp chuyện, nếu không Tạ Đông sẽ không đi uống rượu.

“Sao lại uống rượu một mình thế?”, Giang Văn khẽ khàng đi qua, cười hà hà hỏi Tạ Đông.

Tạ Đông nhìn thấy Giang Văn ngồi xuống thì đưa một bình rượu qua.

“Nói đi, có chuyện gì?”, Giang Văn uống rượu, lại hỏi.

“Cho tôi mượn một triệu”, Tạ Đông im lặng một lúc rồi mới khẽ mở miệng nói.

“Cái gì?”, Giang Văn tưởng mình nghe lầm, Tạ Đông lại đi mượn tiền, không phải chứ, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì rồi.

“Cho tôi mượn một triệu, yên tâm, tôi sẽ trả”, Tạ Đông có phần cấp bách, nói lại một lần nữa.

“Được, nhưng anh phải nói cho tôi biết cần một triệu để làm gì?”, Giang Văn hiểu Tạ Đông, không có chuyện gì lớn thì Tạ Đông sẽ không đi mượn tiền, huống hồ còn là con số lớn như vậy.

“Bác gái nhập viện rồi, tiền thuốc men thật sự quá lớn, trong thời gian ngắn tôi không cách nào gom đủ, cho nên chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ”, Tạ Đông đau buồn giải thích.

“Bác gái? Mẹ của Văn sao?”, âm điệu của Giang Văn lập tức cao lên gấp mấy lần, chữ Văn có hơi dọa người.

“Ừ”.

“Bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?”, Giang Văn phát hiện mình hơi thất thố, mau chóng ngồi xuống lại, tiếp tục hỏi.

“Nhiễm trùng đường tiểu, cần phải thay thận, bệnh ở thời kì đầu. Dù nguồn thận có đó, nhưng chi phí lại rất lớn, cần ít nhất năm trăm nghìn tệ”, Tạ Đông ôm đầu, chán nản vì mình thật vô dụng. Anh em thân nhất vì mình mà mất mạng, mẹ của cậu ấy ngã bệnh, mình lại không có cách nào chữa trị, cảm giác này khiến Tạ Đông rất chán ghét.

“Được, anh đi theo tôi lấy tiền, nguồn thận tìm ở đâu vậy? An toàn không?”, Giang Văn sắp phát điên lên rồi, vì sao mẹ mình lại mắc phải căn bệnh đó bây giờ không quan tâm được nữa, nhưng hiện tại mình có tiền, đương nhiên phải giúp mẹ mình chữa trị triệt để.

“Thận của Văn, lúc đó chuyển cậu ấy đến nơi hỏa táng, tôi đã giữ lại thận, gan và giác mạc định sẽ cho người có ích, không ngờ người dùng đến lại là mẹ của cậu ấy, như vậy có tính là một sự mỉa mai không?”, Tạ Đông bắt đầu có chút phát điên, khoảng thời gian này anh ta đã phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn, nếu không có cậu chủ nhà họ Giang, có lẽ anh ta đã sớm ngã quỵ.

“Ơ!!!”, Giang Văn cũng sững sờ, nếu đã là thận của mình thì đem cho mẹ là quá phù hợp. Nghĩ tới lúc trước nói chuyện với Tạ Đông, nếu sau này mình chết đi thì sẽ hiến tặng những cơ quan có ích trên người mình, để lại cho người có ích, không ngờ Tạ Đông thật sự làm theo.

“Bây giờ ca phẫu thuật còn chưa bắt đầu, đám bác sĩ khốn kiếp kia nói khi nào tiền thuốc trả đủ thì khi đó sẽ làm phẫu thuật. Tôi nhìn bác gái chịu đựng căn bệnh, đầu tóc ngày một ít đi, trong lòng thấy rất có lỗi với Văn”.

“Nào, uống xong ly này với anh, chúng ta đi lấy tiền thôi”, Giang Văn nhìn dáng vẻ của Tạ Đông cũng có chút buồn bã.

Trong bệnh viện, khắp nơi toàn một màu trắng, nhìn những người được gọi là thiên thần áo trắng, Giang Văn lại bực bội không chịu được.