Hồi Sinh 2003

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Một tác giả viết truyện online quay trở lại năm 2003, bắt đầu lại từ đầu, từng bước đi tới. Nắm trước được xu thế phát triển của truyên online, cùng kinh nghiệm mười năm sáng tác, hắn từng bước từng b …
Xem Thêm

Chương 28: Điểm mấu chốt của Lục Dương
Edit: Thần Hi

Lục Dương thật sự rất hối hận vì lúc viết xong bản thảo hắn lại theo thói quen mà hút thuốc, nhung bây giờ có hối hận cũng vô dụng thôi, nhiệm vụ trước mắt là phải xóa bỏ sự phản cảm của Tào Tuyết đối với việc hắn hút thuốc lá đã.

Lục Dương nháy đôi mắt, hắn giả vờ giống như xấu hổ, mở miệng cười ngây ngô hai tiếng, sau đó dùng tay gãi đầu, nhỏ giọng nói với Tào Tuyết:

- Tiểu Tuyết, đây là thói quen xấu lúc mình viết bản thảo, nếu cậu không thích, thì mình, sau này mình sẽ sửa có được không?

Một lòng theo đuổi cô mà tự nguyện bỏ hút thuốc lá.

Một người đàn ông có thể vì lấy lòng cô gái mình thích mà bỏ hút thuốc lá, điều này tác động rất lớn đến trái tim của người phụ nữ đó.

Quả nhiên, vốn dĩ Tào Tuyết còn rất phản cảm vì Lục Dương hút thuốc, sau khi nghe được lời bảo đảm nảy thì khóe miệng nàng liền cong lên, nhưng nàng vẫn sợ Lục Dương lừa nàng nên cô tranh thủ lập uy, Tào Tuyết lạnh mặt nhìn hắn, sau đó nàng nhỏ giọng trách mắng:

- Đừng lại gần mình như vậy! Nếu người khác nhìn thấy sẽ không hay.

Thực tế thì Lục Dương không có khản năng bỏ được thuốc lá, chỉ là khi tán gái, các cô nàng thường thích nghe người kia chiều theo ý mình thôi, còn sau này khi đã nắm nàng được trong tay rồi, chẳng lẽ bạn gái lại vì hắn hút thuốc mà chia tay hắn? Đây không phải là rất vớ vẩn sao!

Tào Tuyết trách móc Lục Dương cũng không khiến hắn phải tránh đi, vừa rồi cô đã mỉm cười với hắn, điều đó chứng minh cô cũng không thật sự tức giận.

Lập Tức Lục Dương cười ngây ngô hai tiếng, hắn cầm lấy chai Tuyết Bích của nàng mở ra, đưa đến trước mặt nàng, nhỏ giọng xin lỗi:

- Tiểu Tuyết! Của cậu này! Cậu bớt giận nha, mình đảm bảo sau này nhất định sẽ từ từ cai thuốc lá.

- Thôi đi! Cậu đảm bảo với mình làm gì? mình cũng không phải là gì của cậu?

Mặc Dù ngoài miệng Tào Tuyết vẫn trách móc Lục Dương, nhưng bàn tay nầng vẫn nhận lấy bình Tuyết Bích uống một ngụm, khuôn mặt cúng trở nên rạng rỡ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một đường cong vui vẻ.

Điểu này là cho trong lòng Lục Dương thầm vui mừng, trong lòng xấu xa nghĩ: sống lai năm 2003 này không ngờ bản lĩnh tán gái của hắn lại lớn như vậy, nếu năm xưa da mặt hắn cũng dày như vậy, thì hắn không phải gần 30 tuổi vẫn chưa kiếm được vợ?

Nhưng nghĩ đến những chuyện trước kia, sự vui mừng trong lòng Lục Dương cũng nhạt đi rất nhiều.

Nói đi nói lại, Lục Dương cũng không phải thành công chỉ ở một phương diện này.

Sau khi sống lại, tất cả chỉ vừa băt đầu mà thôi, ngay cả Tào Tuyết trước mặt cũng vậy, phải dùng nhiều thời gian như vậy mới chiếm được một chút hảo cảm trong lòng nàng, nếu nói đến chuyện chính thức bắt được cô, đoán là còn phải mất một thời gian dài.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng!

Trong khi Lục Dương còn mải mê chìm trong hồi ức, Lục Tuyết ngồi bên cạnh cũng nhớ lại đến câu nói lúc nãy của hắn, nàng đưa ánh mắt nghi ngờ hỏi:

- A! Đúng rồi, Lục Dương, cậu vừa nói là cậu đang viết tiểu thuyết phải không? Mình không nghe nhầm chứ? Cậu lại có thể viết được tiểu thuyết?

Nói đến chuyện tiểu thuyết, cả người Lục Dương liền tỏa ra ánh sáng tự tin, sự tự tin của hắn không phải thần sắc là đắc ý, mà là một nụ cười đầy tự tin, hắn tiện tay cầm tờ bản thảo đưa cho Tào Tuyết, mỉm cười nói:

- Đây là một chương mình vừa viết xong, cậu thử xem thế nào? Nếu một chương này không đủ chứng minh thì ngày mai cậu có thể đến phòng mình, mình có thể cho cậu xem những chương khác trên máy tính của mình.

Ngoài chương truyện này thì hắn cũng không nói là mình đã gửi cho nhà xuất bản bốn chương sách kia, hơn nữa nếu lên UU tìm vẫn có thể đọc được tiểu thuyết của hắn.

không nhắc đến việc gửi bốn chương kia là vì Lục Dương chưa muốn cho Tào Tuyết biết chuyên xuất bản sách, làm cho cô gái mình thích bất ngờ thì không nên làm chỉ một lần, bây giờ quan hệ giữa hắn và Tào Tuyết chỉ vừa mới bắt đầu thôi, hắn không muốn phơi bày hết bí mật của bản thân với nàng.

Còn không nói chuyện sách được đăng trên trang mạng UU là vì muốn Tào Tuyết đến phòng mình để xem trong máy tính hắn, Lục Dương xấu xa nghĩ.

Lục Dương cố ý khơi lên lòng hiếu kì của Tào Tuyết, khiến cho nàng đến phòng trọ của mình, đợi cho đến lúc hai người ở trong một phòng trống, thì tất nhiên về phương diện yêu đương sẽ nhanh chóng tăng thêm một tầng quan hệ rồi.

Chiêu này trước đây khi hắn theo đuổi Phùng Đình Đình đã dùng qua, rất có hiệu quả.

Đáng tiếc, Tào Tuyết lại không trúng chiêu.

Nàng tò mò cầm bản thảo mà Lục Dương đã viết lên xem, cô nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới.

Đáng thương cho cô nàng sinh viên Đại Học chính quy, đã đọc sách vài chục năm rồi nhưng mà khi nhìn bản thảo của Lục Dương, nàng liền giống như bị mù chữ.

Chữ mà Lục Dương đã đơn giản hóa rồi giông như chữ của người ngoài hành tinh vậy, dù nàng có cố gắng bao nhiêu đi nữa, vẫn không nhìn ra được đó là cái gì.

"Soạt"

Tào Tuyết nhăn mặt ném bản thảo trong tay lên bàn học, nàng nhíu mày nhìn Lục Dương nói:

- Lục Dương, cậu viết cái gì đây? Chữ giống như gà bới ấy! So với học sinh tiểu học cũng không bằng, không phải là cậu viết lung tung đấy chứ? Mặc dù mình chưa viết tiểu thuyết bao giờ nhưng nhìn chữ của cậu xấu như vậy, liền biết lúc viếc cậu không chịu chăm chú gì hết, chắc chắn nội dung cũng không có chút đặc sắc nào. Lục Dương! Cậu cố gắng chăm chú vào chuyên ngành của cậu không được sao? Sao phải phí sức vào những thứ này?

Nụ cười trên mặt Lục Dương lập tức cứng đờ.

Vốn khi Tào Tuyết cầm bản thảo hắn đọc, hắn còn cười rất tự tin, chờ nàng đọc hết bản thảo sẽ hỏi hắn về cuốn tiểu thuyết này.

Không ngờ Tào Tuyết xem xong lại có phản ứng này.

Cô không chỉ nghi ngờ hắn không phải là tiểu thuyết gia, mà còn sỉ nhục hắn không bằng học sinh tiểu học, thầm chí còn phê bình hắn lúc sáng tác không nghiêm túc, kêu hắn đừng lãng phí thời gian với tiểu thuyết mà nên chuyên tâm học.

Những câu như vậy trước khi hắn sống lại đã nghe rất nhiều rồi, rất nhiều bạn học thường xuyên phê bình, xem thường việc hắn viết tiểu thuyết, lúc đó Lục Dương rất đau đầu với những lời này.

Mỗi người có một mơ ước riêng của bản thân, nhưng đa số đều không kiên trì theo đuổi mơ ước đó.

Lục Dương hắn có can đảm, nghị lực theo đuổi ước mơ của mình, những người đó dựa vào đâu mà coi thường hắn?

Vì vậy, những người từng sỉ nhục qua chuyện hắn viết tiểu thuyết, thì trong lòng Lục Dương đều rất ghét.

Chỉ có vài vị tiền bối hắn không ghi hận thôi.

Bởi vì Lục Dương biết, mặc dù họ phê bình hắn nhưng trong lòng họ muốn tốt cho hắn, chứ không phải là cười nhạo.

Lục Dương không phải là một người không phân biệt được tốt xấu.

Thật ra bên trong thì Lục Dương luôn là một người kiêu ngạo, cũng là một người rất cứng đầu.

Nếu không thì hắn cũng không kiên trì viết tiểu thuyết suốt mười năm được, cho dù thời điểm thu nhập từ tiền nhuận bút không được ổn định kia, thì hắn cũng chưa từng có ý nghĩ bỏ nghề.

Đối vói tác phẩm mà mình viết ra, Lục Dương vẫn luôn lấy làm tự hào, khong chỉ vì thành tích hắn từng đạt được, mà vì đó là chuyện mà hắn hiểu rõ nhất, hắn không cho phép bất kì ai chế nhạo.

Mà lần này, Tào Tuyết đã sỉ nhục hắn.

Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nụ cười trên mặt Lục Dương dần biến mất, sau đó hắn gật đầu coi như đã đáp lại lời Tào Tuyết, hắn đứng dậy rồi cầm lấy bút và bản thảo lên, xoay người bỏ đi.

Tào Tuyết chỉ làm trái tim hắn rung động một chút mà thôi.

Lục Dương không tin, hơn vạn cô gái trong cái trường Đại Học này , sẽ không có người thứ hai, hay là thứ ba làm cho hắn phải rung động.

Dù Tào Tuyết có từ chối lời theo đuổi của hắn bao nhiêu lần đi nữa, thì hắn vẫn cô gắng đi theo, tiếp tục theo đuổi nàng.

Nhưng nàng lại sỉ nhục chuyên hắn viết tiểu thuyết, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của Lục Dương.

Mặc Dù trước khi sống lại thì việc viết tiểu thuyết chỉ có một đoạn vinh quang ngắn ngủi, nhưng nó vẫn là thứ thân thuộc nhất đối với một tác giả bị vùi lấp giữa chợ.

Bây giờ hắn đã sống lại một lần nữa, dùng kinh nghiệm sáng tác mười năm của mình để đứng lêи đỉиɦ cao thời đại 2003 này, hắn không tin rằng nếu bản thân nỗ lực, thì tác phẩm của hắn vẫn bị vùi lấp như vậy.

..........

Tào Tuyết sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn qua Lục Dương đang mang theo bút và bản thảo ra ngoài, nàng không hiểu được hắn đang muốn làm gì?

Lời phê bình của nàng cũng không quá nặng mà?

Trước đó nàng trách móc hắn hút thuốc, hắn vẫn không nổi giận chút nào, vì sao nàng chỉ mới trách hắn viết chữ xấu một chút, hắn liền tức giận thành như vậy?

Hắn có bệnh không? Theo đuổi con gái còn dùng tính tình nóng nảy đó?

Thêm Bình Luận