Ngày thứ hai sau khi
Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh nhập viện, chánh văn phòng Vương tức tốc
bay từ Bình Lĩnh tới Chương Nham. Ba ngày sau, Long Tiểu Vũ cùng bố con
La Bảo Xuân và Vương tới sân bay Chương Nham, lên đúng chiếc máy bay mà
họ đã đi lúc đến đây, trở về Bình Lĩnh, trở về biệt thự hồ Hoàng Hạc.
Long Tiểu Vũ bị thương nặng hơn La Tinh Tinh, nhưng hồi phục nhanh hơn. Lúc
về đến Bình Lĩnh, dù rằng mặt và tay anh vẫn lỗ chỗ vết thương, nhưng
tinh thần và thể lực đã hồi phục hoàn toàn. Ngay hôm về đến Bình Lĩnh,
La Bảo Xuân vốn định giữ anh ở lại ngôi biệt thự dăm ba ngày để điều
dưỡng, nhưng Long Tiểu Vũ từ chối. Anh bảo với ông rằng anh không sao.
Sức khỏe anh đã hồi phục hoàn toàn. Vết thương trên mặt và tay anh không có gì nghiêm trọng. Dần dần rồi sẽ khỏi. Anh bảo, mấy hôm nay, chắc
chắn đã có một đống công văn giấy tờ xếp thành chồng trên bàn, chờ xử
lý. Anh phải sớm về công ty, về văn phòng. La Bảo Xuân không cố nài. Ông hài lòng nhìn chàng thanh niên thuần phác, mỉm cười gật đầu: Thôi được, việc ở văn phòng phiền cậu vậy.
Lúc Long Tiểu Vũ rời biệt thự hồ Hoàng Hạc, La Bảo Xuân phá lệ tiễn anh tới cửa, rồi ra tận ngoài sân.
La Tinh Tinh cũng ra theo. Nàng lặng lẽ đứng cạnh bố, nhìn Long Tiểu Vũ
lên xe, rồi khuất dần. Long Tiểu Vũ ba lần ngoái đầu lại. La Bảo Xuân đã vào nhà. Nhưng La Tinh Tinh vẫn đứng đó. Bất động. Bên ngoài cổng biệt
thự.
Lúc Long Tiểu Vũ về đến công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân đã hơn tám giờ tối. Công ty chẳng còn một ai. Tầng trên tầng dưới lặng như tờ. Bóng đèn ở cầu thang bộ lờ đờ sáng. Long Tiểu Vũ bước lên cầu
thang. Tiếng bước chân vọng lại càng làm cho tòa nhà thêm vắng vẻ, hiu
quạnh. Anh tra chìa khóa mở cửa văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị. Dò dẫm trong bóng tối đi đến bàn làm việc, rồi bật đèn bàn. Đúng như anh
dự đoán. Trên bàn xếp một đống công văn giấy tờ chờ phê duyệt. Anh bắt
tay dọn dẹp tài liệu. Nhưng vừa với tay mở chiếc kẹp tài liệu đầu tiên,
anh đã khựng lại.
Tập tài liệu xếp trên cùng chính là tập hợp tài liệu về giá sàn công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược. Nhìn hai chữ “giá sàn” ngoài bìa, con tim anh lay động, rồi đập rất nhanh, không thể nào kiểm soát nổi.
Anh cẩn thận mở trang bìa. Bên trong, quả nhiên là toàn bộ tập tài liệu về giá sàn. Toàn những bản tổng hợp giá
sàn, bản dự toán công trình, bản thu phí dự án... Anh gập trang bìa.
Trái tim như ngừng thở. Lát sau, anh quả quyết cầm tập tài liệu ra khỏi
văn phòng.
Hành lang ngoài văn phòng không bật đèn. Rất tối. Anh
mượn ánh sáng yếu ớt hắt lên bức tường dọc hành lang từ những chiếc đèn
gắn trên tường dọc cầu thang bộ, đi từ đầu đông sang đầu tây. Sau đấy,
lấy chìa khóa mở cánh cửa gian phòng nhỏ nơi anh ở. Gian phòng khoảng
mười mét vuông. Đặt một chiếc giường đơn, một tủ tài liệu và một chiếc
máy photocopy. Rất chật. Anh bật chiếc đèn đọc sách nhỏ xíu lắp cố định ở đầu giường. Ánh đèn phóng đại bóng anh, hắt lên bức tường lờ mờ. Chiếc
bóng trên tường giống như bóng ma của loài ác thú. Bóng ma bay đến trước máy photocopy. Trong không gian chật hẹp, tiếng rì rầm khởi động của
chiếc máy photocopy làm tăng thêm sự âm u, ghê rợn. Thanh âm ấy bị sự
tĩnh mịch xung quanh phóng đại gấp nhiều lần. Long Tiểu Vũ tim đập chân
run, trải qua khoảnh khắc tưởng như lê thê ấy.
Anh gắng lấy lại
bình tĩnh, rồi bắt đầu photo tập tài liệu. Từng tờ một. Tia sáng xanh
phát ra từ máy photocopy chạy đi chạy lại, làm khuôn mặt Long Tiểu Vũ
lúc mờ, lúc tỏ. Khi tia sáng xanh cuối cùng lướt qua, cũng là lúc anh
dùng điện thoại nhắn tin cho Tứ Bình. Anh thông báo cho tổng đài nhắn
tin tên của mình và để lại nội dung nhắn: Gọi điện lại gấp!
Nửa
tiếng sau. Anh gặp lại Chúc Tứ Bình. Vẫn ở cổng chính rạp chiếu phim hôm nào. Cùng đi với Tứ Bình còn có Đại Hùng. Sự xuất hiện của Đại Hùng làm Long Tiểu Vũ hơi bất ngờ. Mặt anh trùng xuống. Anh không nhiều lời với
Đại Hùng. Lầm lì trao cho Tứ Bình một phong bì đựng tài liệu. Tứ Bình
không mở ra xem, mà đưa ngay cho Đại Hùng. Đại Hùng mở luôn phong bì
thư. Tài liệu trong đó ngay lập tức làm gã tươi tỉnh. Xem xong tài liệu, Đại Hùng cẩn thận cất chúng vào phong bì, rồi rủ Long Tiểu Vũ kiếm một
quán nhậu gần đấy, cả bọn nhâm nhi với nhau vài chén. Nhưng Long Tiểu Vũ từ chối. Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn Tứ Bình, bảo:
- Tôi có việc bận, phải đi bây giờ.
Tứ Bình nhìn thấy vết thương trên mặt anh, hỏi:
- Anh đánh nhau với ai đấy?
Long Tiểu Vũ lắc đầu:
- Bị vấp ngã.
Nói xong, anh quay đầu đi thẳng. Được vài bước, anh dừng lại, ngoái đầu về
phía sau. Đại Hùng đã tạt vào một quầy thuốc lá mua thuốc. Còn Tứ Bình
vẫn đứng đó. Trân trối nhìn anh.
Anh cũng nhìn Tứ Bình. Vẻ mặt của chia ly. Anh nói với cô “Tạm biệt!”. Cũng lời nói của chia ly.
Tứ Bình không nói gì. Cô không đáp lại anh bằng giọng nói của chia ly. Chỉ trân trối nhìn anh. Mặt không một nét biểu lộ. Thậm chí, không một chút cảm xúc.
Long Tiểu Vũ quay về. Bước chân anh, không rõ là nhẹ
tênh hay nặng trĩu. Anh hy vọng buổi tối hôm ấy là một cái kết, phân
giới rõ ràng quan hệ giữa anh và Tứ Bình. Anh hy vọng buổi tối hôm ấy là một sự khởi đầu, để anh thanh thản bước vào cuộc sống mới. Anh hy vọng
đây là một vụ trao đổi công bằng. Anh đã phải trả một cái giá là bán
đứng sự trung thành, để đổi lấy một sự trung thành khác mà anh khắc
khoải. Phải. Đây quả thật là một vụ trao đổi thực thụ. Một vụ trao đổi
mà hai bên đã thỏa thuận về giá. Sau vụ trao đổi này, người bán kẻ mua
có thể tự do, đường ai nấy đi.
Ba ngày sau là buổi đóng thầu dự
án mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược Bảo Xuân. Rốt cuộc, nhà dự thầu
nào đã trúng thầu, khi ấy, Long Tiểu Vũ không hề hay biết. Nửa tháng
sau, tại công trường thi công dự án mở rộng, nâng cấp nhà máy chế dược
Bảo Xuân, cờ xí rợp trời, chiêng trống dậy đất, pháo nổ ầm vang, tiếng
người huyên náo. Chủ tịch hội đồng quản trị công ty La Bảo Xuân cầm loa
phóng thanh, trịnh trọng tuyên bố lễ khởi công công trình giai đoạn hai
của công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân bắt đầu. Trong thời khắc xúc động
lòng người ấy, Long Tiểu Vũ đứng sau La Bảo Xuân ra sức vỗ tay. Chợt,
anh nhìn thấy Chúc Tứ Bình đầu đội mũ bảo hộ, đứng lẫn trong đội thi
công phía dưới khán đài. Chúc Tứ Bình vỗ tay như một cái máy theo tiếng
vỗ tay phía trên và dưới khán đài. Nhưng ánh mắt cô lại giống như buổi
tối chia tay cuối cùng, trân trối nhìn Long Tiểu Vũ đang đứng trên khán
đài. Long Tiểu Vũ bàng hoàng. Mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt to bè lởm
chởm râu ria của Đại Hùng xuất hiện trên hàng đầu tiên của đội thi công, anh mới ngã ngửa: Hóa ra, cuộc trao đổi giữa anh và Tứ Bình không hề
làm cho anh và cô giãn xa nhau ra. Mà ngược lại, còn khiến hai người
xích lại gần hơn trong một khoảng không gian chật hẹp. Gần đến độ ngẩng
đầu lên là chạm mặt nhau. Gần đến độ có thể đυ.ng nhau bất cứ giờ nào,
phút nào, cho dù là vào buổi sớm bình minh hay buổi chiều hoàng hôn.
Công trường cách tòa văn phòng công ty chế dược Bảo Xuân rất gần. Chắc
chắn, La Bảo Xuân cứ dăm ba ngày lại tới công trường thị sát. Lúc tới
công trường, thể nào ông cũng gọi Long Tiểu Vũ đi cùng. Như thế, chuyện
chạm mặt Tứ Bình là không thể tránh khỏi. Chạm mặt Tứ Bình, có nghĩa là
Long Tiểu Vũ vẫn không thể rũ bỏ hoàn toàn quá khứ. Tất cả của quá khứ
vốn dĩ đã phải kết thúc. Nhưng bây giờ, ngày kết thúc xem ra còn xa vời
lắm!
Long Tiểu Vũ quả đoán không sai. Sau khi khởi công, công
trình mở rộng, nâng cấp nhà máy trở thành mối quan tâm hàng đầu của La
Bảo Xuân. Ông thường xuyên tới thị sát công trường, bất kể sớm tối. Lần
nào, ông cũng bảo Long Tiểu Vũ đi cùng. La Bảo Xuân đi đi lại lại trên
công trường. Oai phong lẫm liệt. Đám trưởng phòng dự án Mã, tổng công
trình sư, lãnh đạo công ty xây dựng lon ton chạy tới báo cáo công việc.
Không phải lần nào xuống công trường, Long Tiểu Vũ cũng trông thấy Chúc
Tứ Bình, nhưng hầu như là thường xuyên. Có lúc, thậm chí, hai người đi
qua nhau sát sạt. Ở công trường, Tứ Bình làm công tác thống kê. Giống
như hồi ở nhà máy rượu Bách Niên Hồng. Dù không phải là công việc nặng
nhọc, nhưng trông cô lúc nào cũng có vẻ lam lũ, bộ đồng phục lao động
lấm lem bụi cát. Khác một trời một vực với Long Tiểu Vũ luôn diện áo
vét, giày da. Nhưng Tứ Bình bất chấp. Lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt cô
luôn chiếu thẳng băng vào Long Tiểu Vũ. Anh ngượng ngập, lảng mắt ra chỗ khác. Lần nào cũng thấp thỏm không yên. Cảm giác như có một lưỡi dao
luôn trực chờ đâm anh từ phía sau.
Không chỉ có công trường. Bây
giờ, đi bất kể đâu, La Bảo Xuân cũng mang theo Long Tiểu Vũ. Hành động
dũng cảm của anh đêm hôm đi vào núi Vân Thanh cứu La Tinh Tinh, quả thực làm ông rất xúc động. Ngoài mặt, ông không để lộ ra. Nhưng trong bụng,
ông đã nhủ thầm, sẽ chú tâm bồi dưỡng, đào tạo chàng trai này. Ông còn
có kế hoạch sắp tới điều anh xuống nhà máy, tôi luyện ở một phân xưởng
hoặc một bộ phận nào đó một thời gian, sau đó, quay trở lại công ty. Một thanh niên trung thành, thật thà như Long Tiểu Vũ, nếu tinh thông
nghiệp vụ, biết cách quản lý, chỉ vài năm sau là ông có thể tin tưởng
giao cho anh trọng trách lớn hơn.
Không chỉ gửi gắm nhiều hy
vọng, La Bảo Xuân còn điều chỉnh mức lương của Long Tiểu Vũ, từ mỗi
tháng một nghìn tệ lên mỗi tháng hai nghìn tệ, tăng gấp đôi. Ông còn
tính mua cho Long Tiểu Vũ một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách ở
gần công ty. Trên thực tế, ông đã chỉ thị bộ phận hành chính cử người
tìm mua một căn hộ ở khu vực xung quanh. Tầm tiền khoảng một trăm nghìn
tệ. Đã qua sử dụng cũng được. Chỉ cần có nhà vệ sinh, có đường ống dẫn
ga, hơi sưởi là ổn. Nếu hợp lý, giá đắt hơn một chút cũng không sao.
Ngoài ra, La Bảo Xuân còn bảo chánh văn phòng Vương sắm cho Long Tiểu Vũ một bộ com-lê thật xịn, kèm theo cả áo sơ-mi, cà-vạt và giày da loại
sang. La Bảo Xuân bảo: “Tôi là sếp, ăn mặc xuềnh xoàng một tí cũng không sao. Nhưng thư ký riêng của tôi phải thật đàng hoàng. Giống như thư ký
của những công ty lớn. Việc này liên quan đến hình ảnh công ty. Không
thể úi xùi được.” Có lời ấy của La Bảo Xuân, sau này, bất kể đi cùng La
Bảo Xuân tới đâu, Long Tiểu Vũ cũng quần áo chỉnh tề. Đôi giày da bóng
loáng, sạch như li như lau. Long Tiểu Vũ vốn đã điển trai, phom người
cao ráo. Nay đóng bộ sang vào, đi ngoài đường, đến đàn ông cũng ngoái
lại nhìn.
Quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh đã khôi phục
bình thường trở lại. Hai người thân mật như xưa, vui vẻ như xưa, và cũng vẫn bí mật như xưa. Anh đóng bộ “hoành tráng” đến cho La Tinh Tinh xem. Nàng càng yêu anh hơn. Bảo:
- Nói thật, anh đẹp trai ăn đứt mấy anh người mẫu ở công ty em.
Long Tiểu Vũ bảo:
- Thế thì em giới thiệu anh làm người mẫu đi.
- Anh sao thế? Người mẫu nam thì hay ho gì! Kiếm cơm chỉ dựa vào khuôn
mặt, thì thọ được mấy ngày? Đàn ông là phải làm quản lý. Anh có trình độ đại học, lại giỏi vi tính, việc gì phải đi làm công việc chỉ có lứa, có thì như thế?
Gần như tối nào, có lúc, thậm chí là gần khuya,
Long Tiểu Vũ cũng có mặt ở nhà La Tinh Tinh. Nàng đánh hẳn cho anh một
chiếc chìa khóa để anh có thể tự mở cổng. Nếu anh đến sớm, anh sẽ chuẩn
bị cho nàng một bữa tối tinh tươm. Còn nếu anh đến muộn, nàng sẽ nấu
cơm, đợi anh về cùng ăn. Có lúc, La Tinh Tinh đi biểu diễn xa. Lâu thì
một tuần. Chóng thì vài ba ngày. Những lúc ấy, Long Tiểu Vũ vẫn cứ lặn
lội đêm hôm, âm thầm đến nhà nàng, rồi không để đèn, cứ thế ngả lưng
trên chiếc giường của nàng. Những ngày xa La Tinh Tinh, đêm nào anh cũng mất ngủ. Chỉ có mò đến nhà La Tinh Tinh, nằm trên chiếc giường của
nàng, mùi chăn ga gối đệm trên giường mới làm anh khuây khỏa. Những lúc
như thế, anh chợt như nghe thấy. Trong bếp, ngoài sân. Tiếng cười khúc
khích của nàng. Lòng anh phẳng lặng như mặt hồ yên ả.
Lúc ở bên
La Tinh Tinh, câu chuyện của hai người lại có thêm những nội dung mới.
Họ cùng hào hứng kể về buổi đêm ở núi Vân Thanh. Đêm ấy, anh và nàng, có lẽ, đã ở rất gần với nhau, nhưng không nhìn thấy nhau. Sau này mới
biết, lúc ấy, trái tim hai người quả nhiên có sự tương thông. Vào lúc
tuyệt vọng nhất, cả anh và nàng đều cùng rơi lệ vì người kia của mình.
Ôn lại kỷ niệm ấy, cả hai đều thấy phấn chấn và tự hào. Cảm giác mình
thật tuyệt! Có lúc, hai người cũng nói đến Tứ Bình. Long Tiểu Vũ không
còn che giấu, lẩn tránh. Anh bình thản, thành thực, kể với nàng về thân
thế của mình, về mối quan hệ giữa anh và Tứ Bình. Long Tiểu Vũ thong thả kể. La Tinh Tinh bình thản nghe. Nhưng đoạn cuối cùng, anh vẫn giấu
không nói. Đó là: Chúc Tứ Bình bây giờ đang làm việc ở công trường thi
công mở rộng nhà máy chế dược Bảo Xuân. Cứ vài ba ngày, hai người lại
tình cờ gặp nhau ở công trường. Anh sợ, nếu nói ra, La Tinh Tinh sẽ
không cho anh đi cùng bố nàng tới công trường, sợ nàng sẽ tới công
trường gặp Chúc Tứ Bình... La Tinh Tinh dám làm chuyện đó lắm. Biết đâu, trong lúc nhất thời hứng lên, nàng sẽ chạy tới công trường, nói thẳng
vào mặt Chúc Tứ Bình, rằng nàng và anh đã yêu nhau. Con người La Tinh
Tinh là như thế. Nhiều khi, nàng đột nhiên thể hiện sự ngông cuồng chỉ
có ở những cô gái bướng bỉnh, ngang tàng nhất! Bướng bỉnh, ngang tàng,
bất chấp hậu quả!
Anh nghĩ, anh đã cho Tứ Bình thứ cô cần. Để cô
được sĩ diện trước Đại Hùng. Để đám người bọn họ có được một dự án béo
bở như ý. Đây là một vụ trao đổi đã hoàn thành. Không có lý nào để lật
lọng, tráo trở. Tứ Bình phải tuân thủ luật chơi, không được bội tín. Về
lý là như thế. Nhưng mỗi lần trông thấy Tứ Bình hay Đại Hùng ở công
trường, Long Tiểu Vũ vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, lo âu. Mắt
anh không biết lảng tránh về hướng nào. Bản năng như mách bảo anh rằng,
bọn họ sẽ lại đến tìm anh. Có thể là tối nay. Nhưng cũng có thể là sau
này. Bản năng thường không bao giờ sai cả.
Quả nhiên, một tháng
sau khi khởi công dự án mở rộng nhà máy, vào lúc Long Tiểu Vũ cơ hồ
tưởng rằng tất cả đều bình yên vô sự, thì bất ngờ, anh nhận được điện
thoại của Tứ Bình. Chiếc điện thoại di động của anh đổ chuông. Vừa nhận
ra giọng Tứ Bình, anh đã hoảng hốt. Nhưng ngay sau đấy, là sự phẫn nộ
khó hiểu. Anh kiềm chế cảm xúc của mình, lạnh lùng:
- Tứ Bình à? Có việc gì không? Cô tìm tôi làm gì?
Tứ Bình khẽ cười trong điện thoại, nói:
- Ui cha! Không có việc gì thì không được tìm anh sao?Anh bây giờ thăng
quan phát tài, ra dáng lắm rồi. Gặp nhau ở công trường mà không nhìn
nhau được một cái cho tử tế. Hôm đầu tiên anh đi cùng ông chủ đến, em
không dám tin vào mắt mình. Anh mặc đồ Tây trông đẹp trai dễ sợ luôn.
Nhiều người xúm vào hỏi em, đấy có phải là Tiểu Vũ không. Em bảo, đương
nhiên rồi. Ấy vậy, mà người ta vẫn không tin.
Giọng Tứ Bình rất
vui vẻ, không có ác ý. Thậm chí, khi nói đến chuyện Long Tiểu Vũ mặc đồ
Tây, giọng cô còn có một chút gì đấy kiêu hãnh, tự hào. Long Tiểu Vũ
chợt thấy mềm lòng. Lúc ấy, anh mới nhận ra, cho dù bản thân anh không
còn yêu cô đến thế nào chăng nữa, tanh vẫn rất khó có thể từ chối cô,
mặc kệ cô, rất khó để làm trái tim anh cứng như băng đá. Anh im lặng,
bối rối. Giọng Tứ Bình vẫn nhẹ nhàng, êm tai. Như thể quan hệ giữa anh
và cô vẫn thân mật như ngày nào. Như thể giữa hai người chưa từng có
chuyện gì xảy ra.
- Tiểu Vũ này, khi nào anh rỗi, Đại Hùng muốn
mời anh ăn cơm. Chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn anh cho đàng hoàng, nên Đại Hùng bảo, lần này nhất định phải bồi thường anh cho ra trò. Đại
Hùng còn nói, bây giờ, anh làm to rồi, anh ấy muốn đích thân mời anh,
nhưng sợ anh không nhận lời, nên bảo em mời giúp. Em có bảo với anh ấy
rằng, em mời hộ thì được. Em mà mời, thì Tiểu Vũ nhất định sẽ đến. Nhưng các anh không được phép xin xỏ anh ấy làm hộ điều này điều kia. Đại
Hùng đã hứa với em, là sẽ không xin xỏ gì anh cả. Đại Hùng bảo, mọi
người đều là đồng hương đồng khói. Ở đất khách quê người, tất cả đều là
người một nhà. Chỉ muốn ngồi với nhau cho thân mật, chứ không nói chuyện công việc. Em bảo, thế thì còn tạm được. Tiểu Vũ, anh có rỗi không? Nếu anh thật sự không muốn gặp mọi người thì thôi vậy. Nhưng hồi anh mới
chân rướt chân ráo tới Bình Lĩnh, Đại Hùng đã giúp đỡ anh. Bây giờ anh
đã thành đạt. Nếu anh lờ anh ấy đi, mọi người sẽ nói sau lưng anh này
nọ. Mọi người bàn ra tán vào về anh, em cũng xấu mặt.
Tứ Bình nói năng thấu tình đạt lý, làm Long Tiểu Vũ ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.
Cái tình cái lý trong câu nói của Tứ Bình làm Long Tiểu Vũ cơ hồ không
thể từ chối lời mời của Đại Hùng. Tối hôm ấy, anh tới quán ăn Hàng Châu
cách công trường không xa là mấy. Ở đó, anh gặp Tứ Bình và Đại Hùng. Có
cả gã đội trưởng đội thợ và một gã đàn em của Đại Hùng. Gã đội trưởng
đội thợ tên là Hồng Vệ Quốc, gầy đen thô, trông giống người Quảng Đông.
Gã đàn em tên là Tiền Đức Lai, cao to vạm vỡ, hệt người phương bắc. Hai
gã này, Long Tiểu Vũ đều quen mặt, nhưng chỉ biết sơ sơ, rằng họ đều là
thân tín của Đại Hùng.
Bữa ấy, Đại Hùng gọi rất nhiều món. Mặc dù không thể so với những bữa tiệc hoành tráng mà Long Tiểu Vũ từng tháp
tùng La Bảo Xuân tham gia, nhưng bữa ăn hôm ấy cũng rất thịnh soạn, bắt
mắt. Cả bọn uống rất nhiều rượu. Đúng như Tứ Bình đã hứa trước với Long
Tiểu Vũ trong điện thoại, Đại Hùng chỉ nói chuyện phiếm, không đả động
gì đến công việc, không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, và cũng không bảo Long Tiểu Vũ làm giúp việc này việc nọ. Sau đấy, Đại Hùng uống say. Gã ôm
riết lấy Tứ Bình, còn sờ soạng mặt cô. Tứ Bình không chịu. Hai người đôi co, nửa đùa nửa giận. Sau đấy, Tứ Bình hơi nặng tay. Đại Hùng cáu tiết, giật tóc Tứ Bình. Tứ Bình tát Đại Hùng một cái. Đại Hùng cũng tát trả
lại, rồi chửi Tứ Bình: Đồ đĩ! Chửi xong, nôn thốc nôn tháo. Tiền Đức Lai và Hồng Vệ Quốc thấy thế, bèn lôi Đại Hùng tới nhà vệ sinh. Bàn ăn chỉ
còn lại Tứ Bình và Long Tiểu Vũ. Tứ Bình mắt đỏ hoe, tức giận nhìn Long
Tiểu Vũ: “Anh ta có đánh chết em, chắc anh cũng mặc.” Quả thật, Long
Tiểu Vũ không muốn can dự. Thậm chí, anh không đoán nổi, Đại Hùng và Tứ
Bình vừa mới khi nãy còn ẽo ợt cười đùa, giờ đột nhiên trở mặt nặng tay
với nhau, rốt cuộc là thật hay là giả. Đại Hùng hành hung Tứ Bình trước
mặt anh. Đương nhiên, anh không thoải mái. Nhưng anh có thể can thiệp
được không? Và can thiệp thế nào? Anh là gì của Tứ Bình? Lúc Đại Hùng
giang tay đánh Tứ Bình, sắc mặt Long Tiểu Vũ rất khó coi. Nhưng anh
không can thiệp, không khuyên can, cũng chẳng đập bàn đứng dậy. Đại Hùng say rồi. Huống hồ, cũng tại Tứ Bình tự làm khó mình. Anh luôn nghi ngờ, liệu Tứ Bình có giữ được mình trước Đại Hùng, khi mà cô phải sống dựa
dẫm vào gã ta. Mặc dù Tứ Bình đã vài lần nói rõ với Long Tiểu Vũ, rằng
cô chưa bao giờ để cho Đại Hùng xơ múi được gì, nhưng Long Tiểu Vũ không tin. Với lẽ thường mà đoán, anh không tin.
Thế nên, anh vô cảm
trước ánh mắt oán hận của Tứ Bình. Thực ra, trong lòng anh rối bời,
nhưng cố ý làm ra vẻ vô cảm. Anh lạnh lùng:
- Anh ta đối xử với em như thế, sao em còn dựa dẫm anh ta? Rời bỏ anh ta là xong.
Mắt Tứ Bình càng đỏ. Cô hỏi lại, giọng khản đặc:
- Em không dựa vào anh ta, thì biết dựa vào ai? Dựa vào người bố suốt
ngày say xỉn sao? Hay dựa vào người mẹ nửa sống nửa chết? Hay dựa vào
anh? Dựa vào anh, anh có chịu không?
Long Tiểu Vũ ngẩn người. Anh lái câu chuyện sang hướng khác để giấu đi sự bối rối của mình:
- Sao em cứ phải dựa dẫm vào đàn ông mới được? Em phải cứng cáp lên. Tự lực cánh sinh một chút!
Tứ Bình lập tức cao giọng, át lời anh:
- Tôi như thế vẫn còn tốt hơn anh chán! Anh đường đường là đàn ông. Nhưng để có được bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền này, anh sẵn sàng bám váy đàn
bà! Thế mà còn dám lên giọng dạy dỗ tôi!
Long Tiểu Vũ không ngờ,
câu chuyện đột nhiên lại liên quan đến La Tinh Tinh. Con tim anh giống
như bị ai đó đâm một nhát dao, đau nhói. Anh vụt đứng dậy, gầm lên: “Câm mồm đi!”
Chúc Tứ Bình giật bắn mình. Có lẽ, bởi cô chưa bao giờ
chứng kiến Long Tiểu Vũ lại có phản ứng thô bạo đến thế. Trong lúc cô
còn chưa hết sửng sốt, Long Tiểu Vũ đã rời khỏi bàn, mặt đỏ phừng phừng
đi ra cửa. Cơ thể anh va vào góc bàn, làm bát đĩa xô vào nhau loảng
xoảng.
Chúc Tứ Bình đứng chết trân. Nhìn anh đi ra cửa, mất dạng. Đến lúc ấy, cô mới òa lên tức tưởi.
Sau bữa tiệc chẳng mấy vui vẻ ấy, cho dù là Đại Hùng hay Tứ Bình, đều không ai tìm gặp Long Tiểu Vũ. Anh được sống những ngày khá yên tĩnh. Ngày
ngày chăm chỉ đi làm. Làm xong, bất kể sớm muộn, anh đều lặng lẽ đến nhà La Tinh Tinh. Giả như hôm nào muộn quá, không thể đến được, thì anh
cũng sẽ gọi điện thoại, nói với nàng mấy câu dịu dàng. Mấy câu nói dịu
dàng ấy có thể giúp anh và nàng vui vẻ đi vào giấc ngủ êm đềm. Cảm giác
như nửa kia đang nằm ngay cạnh mình. Nghe thấy cả hơi thở của nhau.
Sau này, tiến độ dự án mở rộng nhà máy chế dược không mấy suôn sẻ. Bởi
những tình huống xấu nhất mà mọi người lo lắng như: sản phẩm tồn đọng
bán không chạy, ngân hàng không bảo lãnh cho vay... đều đã xảy ra. Kế
sách lấy chỗ này bù chỗ kia của La Bảo Xuân cũng không thể bù đắp cho sự thiếu vốn trầm trọng. Tiến độ dự án chậm hẳn lại. Cán bộ nhân viên
phòng dự án, ai nấy đều mặt mày thiểu não. La Bảo Xuân cũng không năng
đến công trường như trước đây. Tranh chấp lao động ở công trường bắt đầu xuất hiện. Nguyên nhân vì mỗi chữ “tiền”. Sau này, Long Tiểu Vũ nghe
nói, người của Đại Hùng đã đánh một cán bộ phòng dự án ngay tại công
trường. Đại Hùng còn kéo người đến công ty chế dược gây chuyện. Tất cả
chỉ vì công ty chậm lương của công nhân xây dựng. Đám công nhân gây
chuyện chặn chánh văn phòng Vương ngay tại cổng chính của công ty. Sau
một hồi vất vả khuyên giải, đám công nhân mới chịu ra về. Chỉ đập vỡ hai miếng cửa kính ở phòng thường trực. Tổn thất không lớn.
Long
Tiểu Vũ còn nghe nói, trong khi đám Đại Hùng suốt hai tháng liền không
nhận được lương, thì Tứ Bình lại trúng một quả đậm. Cô được nhận làm
người giúp việc cho gia đình nữ giáo sư Lương Huệ Lan - cố vấn cao cấp
của sản phẩm thuốc uống Bảo Xuân. Vợ chồng giáo sư Lương Huệ Lan đều đã
có tuổi. Con cái lại không ở chung. Hai ông bà muốn tìm một người giúp
làm việc nhà, nhưng lại không dám đến tìm ở chợ lao động. Vì sợ chẳng
may vớ phải kẻ xấu, thì khác gì mở cửa rước trộm vào nhà? Hai ông bà
liền nhờ chánh văn phòng Vương tìm hộ. Vương lại nhờ Mã - trưởng phòng
dự án. Mã lại nhờ người của công ty xây dựng. Người của công ty xây dựng liền giới thiệu Tứ Bình. Tứ Bình hình thức dễ nhìn. Ở công trường, khá
nổi đình nổi đám. Đến ngay cả cánh mày râu của công ty xây dựng, hễ nhìn thấy cô, là mắt đảo như rang lạc. Thế nên, có việc gì hay ho, họ đều tự nhiên tìm đến cô. Hàng ngày, vào cuối buổi chiều, Tứ Bình đều đặn đến
nhà giáo sư Lương Huệ Lan làm giúp độ hai, ba tiếng đồng hồ. Cô giúp ông bà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Mỗi tháng kiếm được bốn trăm tệ. Khoản bốn trăm tệ ấy, Vương đã xin ý kiến La Bảo Xuân, trừ thẳng vào chi phí của
công ty. Bốn trăm tệ là số tiền nhỏ. So với công ty chẳng thấm vào đâu.
Nhưng với Tứ Bình, thì nó to tát lắm. Mỗi ngày chỉ phải làm có hai, ba
tiếng đồng hồ, mà một tháng được những bốn trăm tệ. Hơn ối lần so với
việc ngày ngày quần quật mười tiếng đồng hồ ở công trường, mà mỗi tháng
cũng chỉ được có chín trăm tệ, ấy là chưa kể bị chậm lương. Tứ Bình phấn khởi ra mặt. Biết ơn vô hạn vị cán bộ ở công ty xây dựng đã tiến cử cô.
Long Tiểu Vũ sở dĩ biết chuyện Chúc Tứ Bình có được việc làm thêm như thế là nhờ chánh văn phòng Vương. Khi Vương gọi điện thoại cho La Bảo Xuân báo cáo chuyện này và xin ý kiến về khoản chi bốn trăm tệ, ông ta có nhắc
đến tên “Chúc Tứ Bình”. Lúc ấy, Long Tiểu Vũ cũng đang có mặt trong
phòng để in một bản thông báo họp. Khi nghe đến cái tên “Chúc Tứ Bình”,
trước mắt anh dường như bị một lớp bụi che phủ. Và lớp bụi ấy vĩnh viễn
không thể nào xóa sạch! Anh thường xuyên phải tới nhà giáo sư Lương Huệ
Lan. Ngoài những tài liệu kỹ thuật liên quan đến một số sản phẩm của
công ty, Long Tiểu Vũ còn phải mang đến cho giáo sư Lương Huệ Lan tiền
cố vấn hằng tháng, cùng các khoản phúc lợi khác của công ty như: gạo,
rứng gà, rau quả... Nếu Tứ Bình thật sự trở thành người giúp việc cho
nhà giáo sư Lương Huệ Lan, anh chắc chắn sẽ lại phải chạm trán cô ở đó.
Điều ấy làm anh tưởng lại rơi vào một vòng tròn ma quỷ không thể nào
thoát ra được! Vòng tròn ấy vận động không ngừng. Trong chiếc vòng ấy,
anh lượn đi lượn lại. Nhưng cho dù có đi bao xa, anh vẫn cứ phải chạm
trán nữ quỷ tại một điểm cố định nào đó!