Đoạn ái đoạn tình
Nhưng không đoạn được nhớ thương với người nọ.
Dù là đời trước hay đời này
Hắn vẫn không có biện pháp để hận y.
Ánh trăng cong vuốt treo trên đầu ngọn liễu, một đạo bóng lướt gió mà đi, nháy mắt dừng lại ở một toà viện cổ kính.
Hạo nguyệt như luân, nam tử so với trăng còn muốn cô lãnh hơn vài phần. Y ngẩng đầu, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng càng tôn lên vẻ lạnh nhạt.
Tung người nhẹ nhàng đặt chân đáp xuống thềm viện, vừa đi được vài bước liền nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau cột.
"Ngươi rất tàn nhẫn, đặc biệt là đối với hắn."
Như đã chờ đợi từ lâu, nam nhân khoanh tay tựa về sau nghiêng đầu nhìn y, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Lãnh Cô Tuyệt, rốt cuộc thì trái tim ngươi có bao nhiêu băng lãnh?"
Y không đáp, đúng hơn là không nghĩ sẽ đáp. Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.
Vốn lạnh nhạt thành tính, không có thói quen cùng người khác đàm chuyện, Lãnh Tuyệt cứ thế một đường mà đi.
"Hắn nhất định là hận ngươi!"
Thấy y như cũ không quan tâm, một bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt. Nam nhân rũ mắt không nhìn đến Lãnh Cô Tuyệt vì câu nói của hắn mà bước chân thoáng chốc khựng lại, thất thần lầm bầm trong miệng.
"Phải, hắn sẽ hận ngươi, vô cùng hận ngươi!"
"Sẽ không!"
Nam nhân ngẩng đầu, nháy mắt liền chết sững trước đôi đồng tử lạnh băng của Lãnh Cô Tuyệt.
"Hắn sẽ không bao giờ hận ta, tuyệt đối không!"
Môi y cong lên, một lời này chính là khẳng định.
Nam nhân rùng mình, cảm thấy người trước mắt nguy hiểm hơn bao giờ hết. Lãnh Cô Tuyệt cũng không cùng hắn đôi co, phất tay hoà vào bóng tối băng qua hành lang cô tịch rồi biến mất.
Nhận ra sau lưng ướt đẫm mồ hôi, hoàn toàn là vì khi nãy Lãnh Cô Tuyệt phóng thích sát khí mà thành ra như vậy. Nam nhân không khỏi cười khổ.
Đối mặt với Lãnh chủ của Vô Song Các, nói thật thì hắn có chút sợ hãi. Người nọ hoàn mỹ, một thân công phu tuyệt đỉnh. Lãnh khốc, vô tình, tuệ trí hơn người. Trong mắt đám người của Vô Song Các, y là một vị thần, một vị thần không có trái tim.
Ngước nhìn vầng trăng lãnh ngạo trên cao, y trang nam nhân trong gió nhẹ phiêu bay.
Lãnh Cô Tuyệt, có lẽ, y sớm đã điên rồi!
"Tiện tỳ, ngươi thật sự thích như vậy sao? Thân là nam nhân lại thuần phục dưới thân một nam nhân khác, ngươi khát vọng đến vậy?" Người nọ cười, khinh thường vuốt lên cơ thể săn chắc bên dưới.
"Ngươi và mẫu thân ngươi thật giống nhau, chung quy đều là thứ hạ tiện quyến rũ nam nhân." Khẽ cắn lên vành tai của hắn, y nhỏ giọng trầm thấp đầy mê hoặc:"Có muốn ta tiến vào ngươi không?"
Tiếng thở dốc đầy ái muội, trong không gian tĩnh lặng càng như tố cáo hành vi của hai người. Hai cơ thể đồng điệu như nhau, lại kịch liệt triền miên dây dưa không dứt.
Tách khỏi nụ hôn nóng bỏng, một sợi chỉ bạc đầy tình sắc kéo giãn ra, rơi xuống khoé môi người bên dưới.
"Đại ca, chỉ cần ngươi muốn, ta cam nguyện chết vì ngươi!" Hắn đưa tay vuốt lên gương mặt đẫm mồ hôi của người nọ, đổi lại một cái tát không lưu tình.
Người nọ nhìn hắn đầy hận thù, hung tàn thưởng cho hắn thêm mấy bạt tai nữa. Giọng nói vô tình như đánh sâu vào tim hắn, cổ nháy mắt đã bị bóp chặt.
"Vậy thì ngươi đi chết đi!"
"A!" Tuyết Lạc Viêm giật mình tỉnh mộng, một thân mồ hôi ướt hết cả người.
Ngoài sân, tiếng côn trùng kêu râm rang không ngớt. Gió từ khe cửa lùa vào mang theo mấy phần hàn ý lạnh lẽo, trái tim loạn đập của Tuyết Lạc Viêm cũng dần trầm tĩnh lại.
Hắn ở nơi này cũng được dăm đôi bữa rồi, từ cái hôm tỉnh dậy gặp thiếu niên kia, hắn không gặp lại y thêm lần nào nữa, cũng không bị ai tìm đến đây quấy rầy gây rắc rối. Trừ bỏ ban đầu có chút ngạc nhiên ra, đến giờ thì hắn đã hoàn toàn thích ứng với tình cảnh này.
Cơm ba bữa đều đặn được đặt trước cửa phòng, tuy không biết là chủ ý của ai, nhưng hắn không tâm tư quản xa như vậy, toàn bộ đều đặt vào việc nhanh chóng khôi phục lại nội công đã mất. Đối với một cung chủ đã quen đứng trên người khác nhìn xuống, cái cảm giác bất lực bị người khác chi phối này, thật một chút cũng không dễ chịu.
Đã mấy ngày nay rồi, đêm nào hắn cũng đều mơ những giấc mơ tương tự như thế.
Trong mơ, người nọ tìm đến, nói những lời dằn vặt lăng nhục hắn (Bạch Lãng Vân).
Trong mơ, hắn âm thầm chịu đựng tất cả. Khi hắn vì y mà đỡ một đao, y vẫn thản nhiên giẫm lên người hắn không một chút thương xót.
Kể cả như thế, hắn vẫn không do dự đi yêu một kẻ nhẫn tâm chà đạp lên chính mình.
Tuyết Lạc Viêm biết, đây là kí ức của Bạch Lãng Vân.
Là yêu hay là hận, đã không còn quan trọng. Kí ức còn tại thế, nhưng người thì đã mất rồi.
Có lẽ vì là đồng bệnh tương liên, hắn có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của Bạch Lãng Vân. Yêu một người so với chết còn muốn thống khổ hơn, dù ở thời điểm tuyệt vọng nhất vẫn không buông được cảm xúc với người đó. Yêu trong vô vọng, chấp nhất đến điên cuồng.
Hắn và Bạch Lãng Vân là cùng một loại người, vì yêu mà cam nguyện hi sinh tất cả. Nhưng đến cuối cùng thứ mà họ đạt được, chính là tuyệt vọng khôn cùng.
Ông trời để hắn sống lại trong thân xác của Bạch Lãng Vân, phải chăng là vì muốn họ sửa chửa hết thảy tất cả mọi sai lầm của mình? Buông bỏ chấp nhất, buông bỏ sự cuồng si, bắt đầu một cuộc sống mới không còn yêu hận.
Dù là vì lí do gì, hắn cũng sẽ trân trọng cơ hội này, trân trùng sinh mạng ngắn ngủi nhưng ngập tràn đau thương.
Tại sao mọi người đều có được hạnh phúc, chỉ duy ta là không được? Bạch Lãng Vân, ta và ngươi đều xứng đáng có được hạnh phúc hơn ai hết, tại sao cứ nhất định phải làm khổ mình?
Tuyết Lạc Viêm ta là người chết, Bạch Lãng Vân ngươi cũng là người chết. Ái chết, tình chết, tâm cũng chết.
Đoạn ái đoạn tình, nhưng không đoạn được nhớ thương với người nọ. Dù là đời trước hay đời này, hắn vẫn không có biện pháp để hận y.
Nha đầu ngốc, muội nói đúng, ta so với muội còn muốn ngốc hơn.
Tuyết Lạc Viêm tựa vào cạnh giường, mê mang nhìn vầng trăng lướt qua khung cửa. Chợt nghĩ đến người nọ, một thân bạch sắc vân đạm phong khinh, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống.
Lãnh Cô Tuyệt, ta buông tay!