Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồi Ký Của Văn Lãm

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mai Lang Vương không những cuồng việc mà còn là một gã liều mạng. Vì là Lạc tướng nên ngài hiển nhiên phải đích thân xung trận khi cần. Mai Lang Vương là một mãnh tướng. Ngài không bao giờ đứng yên ở sở chỉ huy đợi thuộc hạ lập công, thay vào đó, ngài luôn xung pha lâm trận đầu tiên. Mai Lang Vương có một thói quen, đó là âm thầm thâm nhập vào vùng địch. Ngài đôi khi đi một mình, đôi khi mang theo một vài thuộc hạ thân cận, không nghĩ gì đến an nguy của bản thân. Ngài còn đặc biệt thích biến mình thành mồi nhử. Cứ hễ muốn lừa địch vào kế hoạch nào là ngài lại không ngại đem thân ra làm mồi.

Lãm là phụ việc của ngài, dù là một quan văn, vẫn buộc phải đi cùng ngài. Công việc đổ lên vai họ nhiều vô kể, mỗi ngày lại có một tá. Mai Lang Vương tham công tiếc việc nên không chịu buông tha cho bản thân. Ngài vẫn làm việc trong lúc dẫn quân. Chính vì vậy, Lãm cũng không được buông tha. Chàng bị Vương mang theo đến quân doanh, làm việc cùng ngài khi việc quân tạm yên ắng. Có đôi lúc, Mai Lang Vương quá bận rộn với chiến sự không có thời gian xử lý công việc, Lãm lại là người phải gánh thay. Chàng bị buộc làm việc thâu đêm suốt sáng, liên tục nhiều ngày. Đó là những ngày kinh khủng nhất với Lãm. Một chuỗi ngày địa ngục. Cứ mỗi lần tăng ca bất thường như vậy Lãm lại sút cân và xơ xác như sợi cỏ bị bò vùi trâu giẫm. Mai Lang Vương không hề tỏ ra áy náy gì. Mặt thản nhiên đến lạ. Ngài ấy thậm chí không xem việc làm của bản thân là hành vi bốc lột lao động.

Thế nhưng, bị ép làm việc điên cuồng vẫn còn tốt chán hơn so với cái việc bị vác theo vào trận địa địch. Lãm nhớ có một lần, chàng và Vương phải dẫn quân xử lý một nhóm phản thần của Tây Bắc. Bọn chúng trốn khỏi Thần giới Việt, ẩn náu trong khu vực giáp ranh giữa Thần giới Việt và Thần giới Campuchia. Vì Lãm am hiểu tiếng Khmer, lại hoạt ngôn nên Mai Lang Vương quyết định mang chàng theo để tiện bề thăm dò tình hình. Hai người cải trang thành dân bản địa. Vừa lân la dò hỏi vừa tiếp cận vào vùng địch.

Đến khi họ thâm nhập vào được căn cứ địch thì đột nhiên lại có biến xảy ra. Nhóm phản loạn đó nảy sinh thanh trừng nội bộ. Thế là hai người cũng bị cuốn vào.

Đó là lần đầu trong đời Lãm chứng kiến cảnh tượng ấy. Các bộ phận cơ thể, hòa với máu, bắn tóe lên không trung, trông như trò tung hứng ở mấy gánh xiếc. Máu vấy khắp người chàng khiến Lãm run sợ đến nỗi mặt tái mét, toàn thân bất động. Bọn phản loạn chém gϊếŧ không phân biệt địch ta. Bọn chúng đang điên cuồng hiếu sát nên gặp ai cũng vung kiếm. Lãm suýt bị một tên chém bay đầu. Hắn thình lình hiện ra phía sau và lia kiếm đến. Lãm trừng mắt, người lạnh toát, dẫu vậy không thể làm gì khác ngoài trân mắt nhìn. Đồng tử của chàng đã vì sợ hãi mà đứng tròng rồi.

Khi thanh kiếm của tên phản loạn chuẩn bị vung đến cổ chàng, đầu hắn bỗng bị cắt phăng. Máu chao liệng giữa không trung, tạo thành một đường cung ghê rợn. Lãm sững sờ, tim đập như trống. Mai Lang Vương đứng cạnh cái xác không đầu ấy. Kiếm thấm đỏ sắc máu. Cái xác kinh dị vẫn chưa đổ xuống. Vẫn còn lựng khựng đứng trên đất.

Vương hờ hững đẩy cái xác đi rồi chìa tay ra cho Lãm. Chàng bám vào tay Vương, người vẫn chưa hoàn hồn. Vương đứng chắn trước Lãm, vừa bảo vệ chàng vừa mở đường rút. Hai người đi đến đâu, thanh kiếm trong tay Vương lại loang loáng lóe sáng đến đó. Con đường phía sau họ ngập tràn máu và xác người.

Lãm bám theo Vương, nhận sự che chở của ngài mà không khỏi lạnh toát. Lần đầu chàng chứng kiến cảnh Vương trực tiếp chém gϊếŧ. Dù Vương trông hòa nhã và có phần thư sinh như vậy nhưng khi cầm kiếm trong tay, ngài trở thành một người hoàn toàn khác. Ngài ra tay vô cùng dứt khoát. Sự lãnh khốc ấy so với Sử Quân nồng đượm hơn trăm lần. Người ngài bao trùm luồng sát khí chết chóc khiến đối phương ngợp thở. Chỉ cần đối diện với ngài một ksana thôi, sinh mệnh sẽ bị ngài tước đoạt.

Hai người thoát khỏi chốn hỗn loạn đó trở về căn cứ. Lúc rời khỏi nơi ấy một khoảng xa, Vương buông Lãm ra và cẩn thận soi xét trang phục. Khi thấy người không hề dính máu, Vương mới yên tâm lấy khăn tay lau qua kiếm. Lãm thắc mắc không hiểu tại sao ngài lại quan tâm đến việc đó thì Vương trả lời.

- Máu rất tanh và bẩn.

Lãm im lặng, nhìn mình từ đầu xuống chân. Người Lãm bấy giờ toàn máu là máu. Trông tơi tả thảm hại. Vương liếc chàng, cười mỉm trêu chọc.

- Đi vào tâm địch mà cứ đứng đực ra đấy, muốn tìm về với ông bà hửm? Thế giới khắc nghiệt này không có chỗ cho kẻ ngốc đâu. Nếu ngươi không đấu tranh, ngươi sẽ bị nghiền nát. Mạng của ngươi thì ngươi phải tự bảo toàn.

Lãm nghệt mặt, Vương lại đẩy chàng ra xa một chút, cười nhếch.

- Đừng đến gần ta. Tanh quá.

Lãm ấm ức trừng mắt, đầu cơ hồ bốc khói. Vương không hề tỏ ra tức giận với thái độ bất kính ấy mà bỗng cười phá lên rồi lướt đi. Từ đó, Lãm không còn câu nệ phép tắc với Vương nữa. Chàng bắt đầu có thói quen châm chọc Vương. Lãm nhận ra rằng, Mai Lang Vương không phải là người khó gần như thiên hạ vẫn đồn. Ngài ấy là một người rất thân thiện và... Thích đùa bỡn người khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »