Chương 2: Anh Đen

Sau cái đêm hội trại tòng quân đầy hôi hám và đậm mùi con trai ấy thì vào sáng sớm ngày hôm sau, tôi tắm táp và đánh răng rửa mặt vội vàng, rồi được đám dân quân xã dắt đi ăn sáng ngoài quán (Nghe nói xã tôi giàu hơn các xã khác).

Trong khi đang ăn thì tui mắc đái và chợt nhớ về hồi tối lúc anh kia bú ©υ cho mình, chết mẹ sáng quên mất vẫn chưa rửa, mà thôi kệ, ở dơ cho nó quen, nghe nói không dơ không phải là lính (Khúc này do tôi vẫn còn bất mãn với việc bị bắt đi lính).

Mà giờ phút này tôi cũng mới để ý thấy mấy thằng đi chung tướng tá cũng ngon nghẻ lắm, đa phần đều là dân biển nên rất rắn rỏi. Nhìn qua nhìn lại thì chỉ có mỗi tôi là trông trắng trẻo công tử bột nhất, nhưng vì lớn tuổi nhất và đang tỏ thái độ nên cũng không ai dám tới châm chọc hay động chạm gì.

Nhìn vô bọc nước mía của từng thằng ngồi đối diện, tôi đoán cu bự nhất là hai đứa người dân tộc Khmer.

Làm lễ xong mà trời vẫn cứ nắng chang chang. Sau khi đứng trong hàng hít thứ mùi chua lè từ mùi mồ hôi bị trộn lẫn của rất nhiều đứa thanh niên thì cuối cùng tôi cũng được đi lên xe – bên dưới là mẹ với thím năm đang vẫy tay tiễn tôi. Mẹ tôi còn chưa khóc ấy thế mà thím năm đã khóc rồi. Tôi cố cười trong lần gặp mặt cuối để mẹ yên tâm, còn cái đống trai thẳng cu chà bá ở trên xe kia đứa nào đứa nấy cũng sụt sịt khóc thút thít.

Cứ vậy tôi ngủ thϊếp đi cho đến khi tới đơn vị mới (Đoạn đi tàu từ Sóc Trăng qua Phú Quốc để kể sau, nó sẽ là ngoại truyện, đi tàu quân đội).

Lúc đến được doanh trại đã vào khoảng bốn giờ chiều, nắng dịu và không khí cũng trong lành hơn. Tôi xuống xe, đứng xếp hàng đợi được đọc tên - sẽ có người tới nhận chúng tôi đưa lên giường, à không, là đưa đi nhận giường và cấp chiếu, mền, mùng, gối.

Xong hết mọi thứ thì tôi muốn đi tắm. Thế là tôi liền đi tìm lại cái anh đã đọc tên nhận tôi để hỏi coi tắm ở đâu và được tắm trong bao lâu (Lúc này đang đợi lính từ Sài Gòn tới cho đủ quân số nên lính ở các tỉnh khác khá lưa thưa, mỗi phòng 30 giường mà mới chỉ có 10 thằng ở thôi).

Bấy giờ tôi mới để ý anh đó là tiểu đội trưởng (Lính cũ), tên Đen, họ tên đầy đủ là Danh Đen (Người dân tội Khmer). Người đúng như tên, da anh đen bóng lưỡng luôn.

Lúc tôi lại gần anh đang ngồi mang giày để chuẩn bị đi đánh bóng chuyền. Thân trên anh để trần, thân dưới mặc quần đùi đá banh. Cái quần đùi ấy được anh vén lên đến tận háng, làm lộ ra vài cọng lông đen xoắn tít, ẩn ẩn hiện hiện sâu trong bẹn.

Người anh Đen khá đô con nhưng cơ bắp kiểu đầy đặn chứ không phải dạng cuồn cuộn. Nghe tôi hỏi thì anh kêu: - Ngồi đó đi, lát dắt nguyên đám đi tắm luôn. Chứ giờ thể dục thể thao mà tắm táp gì! Đi lính chứ có phải ở nhà đâu, tập làm quen đi.

Anh nói xong thì tôi bắt đầu hoang mang và lo sợ tột cùng. Dẫu anh Đen nói chuyện rất nhẹ nhàng bình thường nhưng tôi vẫn sợ lắm.

Tuy nhiên, dù sao cũng đã trải đời rồi nên tôi cố bình tĩnh mà di dời tâm trí của mình vào những bạn, những anh lính (có cả sĩ quan nữa) đang cởi trần đánh bóng chuyền trước mặt – cố ngắm trai để giảm bớt nỗi lo trong mình. Và đúng là nó có tác dụng thật, tôi nhanh chóng quên sạch mọi sợ hãi vì bận thèm thuồng mê trai.

Nhưng ngắm mãi đâm ra chán, vì bản tính trời sinh đam mê tìиɧ ɖu͙© – chán ghét thể thao, thành thử tôi quyết định đứng dậy đi lòng vòng quanh sân đơn vị (Kiểu giả bộ như mình đang đi bộ thể dục) rồi đi vô giường ngồi lục lọi, sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Đang mải mê đếm đếm xếp xếp đồ thì giọng một anh nào đó bỗng hô lên:

- Mấy đứa lấy đồ đi tắm. Nhanh! Tắm rồi mới đi ăn cơm.

Tôi vừa quay qua cửa phòng liền thấy hình ảnh anh Đen cởi trần, quần đùi cuốn lên, kéo sát háng, làm lòi cả quần sịp bên trong ra. Trên người anh đầm đìa mồ hôi khiến làn da bóng lưỡng như tượng đồng phơi nắng. Đặc biệt bắt mắt hơn cả là cái quần đùi ước đẫm mồ hôi (trừ mỗi phần mông và phía trước đũng quần, vì mồ hôi đã thấm vô quần sịp phía trong). Nó làm tôi bị đứng hình mất 10 mấy giây luôn chứ không phải chỉ 5 giây đâu.

Mười thằng tụi tôi cầm theo quần áo lon ton đi theo anh Đen vào nhà tắm. Nhà tắm này có 3 dãy, 2 dãy bìa - mỗi bên được bố trí 5 vòi sen kề nhau. Ở giữa là 10 cái chậu vuông như chậu rửa chén ở bếp, dưới đất được lát gạch men và lắp thêm vòi nước, liếc mắt nhìn qua là biết đấy chỗ để giặt đồ.

Tôi đĩnh đạc đi vào vị trí vòi sen ở giữa dãy tắm vì vừa nãy tôi thấy anh Đen bước vô chỗ vòi sen ở đầu dãy đó, dù sao vẫn mặc cả quần sọt nên tôi cũng không ngại ngùng gì mấy.

Tất cả mọi người đều mặc đùi để tắm và anh Đen cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, sau một hồi chà xà bông gội đầu, tôi nhìn qua đã thấy anh ấy cởϊ qυầи đùi ra mà mặc mỗi chiếc sịp tam giác đứng tắm.

Sịp anh mặc là màu vàng hơi kem kem nên khi bị ướt nước trông như đang phô bày ra tất cả những gì có ở thân dưới, tiếc rằng vì tôi đứng ở giữa nên lúc nhìn ra phía ngoài sẽ hơi bị chói mắt, không thấy rõ được từng chi tiết mà chỉ nhìn thấy anh đứng dạng chân, tay vuốt lấy xà bông trên đầu rồi đưa vào quần sịp chà chà vệ sinh con cúc cu.

Tôi đoán anh đã tuộc bao qυყ đầυ ra để rửa, vì anh làm rất chậm và nhẹ nhàng chứ không chà sột soạt như lúc anh rửa đám lông bên trên. Nhìn anh làm mà tôi thấy tội cái quần sịp vì nó cứ bị hai bàn tay anh nới rộng ra.

Lát sau, anh xả sạch xà bông trên người, tắt vòi hoa sen, rồi cầm quần đùi ra bồn giặt phía bên kia bức tường.

Tôi cũng vội vã xả sạch bản thân rồi đuổi theo anh, trong tay còn cầm theo chiếc áo thun. Đi tới bồn sát bên anh, tôi giả vờ hỏi:

- Chỗ này để giặt đồ hả anh?.

Mặc dù miệng hỏi nhưng mắt tôi vẫn cứ dán vô chiếc quần sịp của anh - nơi có một con cúc cu dài như trái chuối già để vắt ngang bụng dưới.

Tôi nhìn mà hết cả hồn. Chu cha mẹ ơi, chưa nứиɠ đã bự vậy rồi!

Anh Đen không nhìn tôi mà chỉ cười:

- Ừ, giặt đồ trong đây, giặt xong nhớ xả hết xà bông cho sạch bồn. Vài bữa nữa đủ quân chỉ rõ hơn. Giờ biết nhiêu thôi.

Nghe anh nói xong thì tôi dạ dạ rồi bỏ áo vô giật. Lúc này ảnh mới nhìn tôi hỏi:

- Mày không giặt quần luôn hả? Trong đây mày không giặt quần bị lây lát dí ghẻ à.

Tui lại dạ dạ trả lời anh, xong đi tìm chỗ nào đó thay quần ra đem đi giặt luôn.

Thật ra hồi nhỏ tôi có được đi học kì quân đội nên cũng biết sơ sơ về sinh hoạt lính. Tôi đi tới chỗ góc có phòng ba vách được gọi là phòng thay đồ, cởϊ qυầи ra lau khô người, sau đó mặc đồ mới lên rồi lại mang sịp với quần đùi ra cái bồn giặt ban nãy.

Khi này anh Đen cũng bỏ đống đồ anh đang giặt để đi thay đồ, nhưng anh không vô phòng ba vách giống tôi mà anh thay ở ngoài - lỡ làm rớt quần cũng không dính nướ© đáı khai (Vì sau này tôi mới biết khi đông người trong đó sẽ rất khai và nhiều nướ© đáı do lúc cởi đồ lạnh, nên mỗi đứa sẽ rỉ ra một ít nướ© đáı, chúng đọng lại đó mà không có ai dội nước đi).

Anh Đen quay mặt vô trong tường cởϊ qυầи sịp. Đập vào mắt tôi là một cặp mông đít săn chắc, nó nhạt màu hơn so với toàn bộ cơ thể màu nâu đen của anh. Anh lau người soẹt soẹt nhanh như chớp rồi mặc quần sịp và quần đùi vào.

Thay xong anh quay lại, quăng chiếc quần sịp vô bồn để giặt cùng với áo và quần đùi. Tôi cũng học làm theo, giặt rồi xả nước y hệt như anh.

Nếu chỉ kể về anh Đen thôi thì quá thiếu sót vì trong lúc tắm chung có tầm hơn chục thằng (Mà chính xác là 11 thằng). Mấy đứa đó đa số đều chưa quen nhau nên ít ai nói chuyện, cùng lắm cũng chỉ qua lại một đôi câu thúc giục người khác tắm nhanh lên để người sau còn tắm.

Tuy nhiên, tôi có tia vài thằng tắm chung dãy, lúc cởϊ áσ cơ bắp trông rất ngon lành và vì khi tắm quần bị ướt nên dính sát vô cơ thể thành ra tôi cũng nhìn luôn được con cúc cu của chúng nó - cũng khá bự và không có đứa nào cương cứng hết. Chắc là lo với cũng sợ tắm lâu bị trễ giờ. (Ghi lại đây để nhớ kể về tụi nó: Là thằng Hương, thằng Hậu và thằng Tiên. Thằng Hương da đen, bằng tuổi tôi, lúc mặc sịp để cu nằm ngang giống a Đen và nó có con cúc cu bự nhất. Thằng Tiên nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nó hay thả rông, vì mập mà cao nên c̠ôи ŧɧịt̠ dài thòng của nó cứ lủng lẳng chỉa thẳng xuống đất. Còn thằng Hậu thì ngực bự ti thâm, có lông ngực chạy thẳng một đường qua lưng quần xuống tới tận lôиɠ ʍυ, à thằng này sinh năm 98 - nhỏ hơn tôi 3 tuổi.)

Sau buổi cơm chiều cả đám tụi tôi đứa nào đứa nấy nhìn cũng sáng sủa và sạch sẽ vì quân phục mới vẫn còn thơm mùi vải.

Quân phục cảnh sát biển là áo sơ mi trắng cùng quần tây xanh đen, giày vải cũng màu xanh đen luôn. Ở bên trong có mặc áo thun lót cổ tròn ngắn tay màu trắng và quần đùi xanh dương ba sọc.

Vì còn phải đợi thêm một tốp nữa mới đủ quân nên tụi tôi vẫn chưa vô chế độ. Ăn xong sinh hoạt một tí thì tụi tôi đã được nghỉ ngơi tự do, khi này còn cho sài điện thoại cục gạch nữa nên tôi cũng tranh thủ tối hôm đó gọi điện thoại về nhà thông báo bản thân đã ổn thoả mọi việc rồi.

Sau đấy, tôi đi ngủ sớm luôn vì cả ngày đi tàu biển đã thấm mệt.