Chương 7

"Kỳ Tôn! Anh đừng ích kỷ như vậy, một là em, hai là cô ta!"

Hai bàn tay đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Linh từ từ buông ra. Giọng nói của Kỳ Tôn nhỏ lại.

"Xin lỗi... Tiểu Linh... anh muốn con trai."

Kiều Linh cười, một nụ cười chua xót... Trái tim cô càng thêm rỉ máu.

Rõ ràng ban đầu còn nói lần sau sẽ cố gắng để có con trai... vậy mà giờ... sẵn sàng vì một cô tình nhân mà bỏ cô... cho dù cô ta có mang thai con gái hay là con trai.

"Kỳ Tôn, ly hôn đi."

"Được..."

Kiều Linh loạng choạng từng bước đi ra khỏi công ty của Kỳ Tôn. Kết thúc rồi... tất cả đều kết thúc rồi, cuộc sống tươi đẹp của cô kết thúc rồi, nhưng... cô vẫn sẽ cố gắng sống... sống thật tốt để có thể cho đứa con tội nghiệp một cuộc sống tốt.

Không ngờ, ngày cô mất đi tất cả, cũng là một ngày mưa, trời mưa như trút nước, nhìn đèn xanh cho người đi bộ, Kiều Linh bước xuống đường, ánh sáng đột nhiên chiếu rọi vào cô.

*Rầm*

"Mày tưởng mày có thể bình an mà thoát khỏi đây à? Tao tuyệt đối không để con trai tao mang tiếng xấu."