"Tiểu Linh, anh xin lỗi, về với anh đi, anh đã cắt đứt mọi thứ với ba mẹ rồi, bây giờ, chúng ta sẽ sống với nhau..."
Nghe những lời này, Kiều Linh cười chua xót, nếu như anh làm như thế sớm hơn một chút, có phải tốt không?
Nhưng đáng tiếc, đã muộn rồi.
"Kỳ Tôn, anh về với cô ta đi, Kiều Linh này, không sinh nổi con trai cho anh đâu."
Kỳ Tôn nắm chặt lấy bàn tay của Kiều Linh, khoé mắt hiện lên tơ máu đỏ, anh gầm lên.
"Không! Tiểu Linh, là anh sai... nhưng cho anh một cơ hội được không?"
"Anh không cần con trai nữa, anh chỉ cần em và con sống tốt thôi."
Kiều Linh cười càng lớn, cô cười ra nước mắt khi nghe Kỳ Tôn nói chỉ cần cô và con sống tốt.
Nói những lời này ra, anh không cảm thấy hèn hạ sao? Là ai đã khiến cô thành thế này? Chẳng phải là anh sao?
"Kỳ Tôn, anh nhìn tôi xem... còn có con sao?"
Kỳ Tôn run rẩy, đưa mắt nhìn chiếc bụng phẳng lì của Kiều Linh.
"Thấy không, là do anh! Tất cả là do anh! Nếu không phải do anh muốn con trai, tôi cũng không mất con."
"Giờ anh hài lòng rồi chứ?"