Đêm kinh hoàng trong bệnh việnChiếc taxi chạy hết tốc tới thằng bệnh viện, em được đưa vào cấp cứu trong tình trạng bị chảy máu đầu và hôn mê. Cũng may số em lớn, bị bất tỉnh do chấn động mạnh, không ảnh hưởng đến não bộ, chỉ may mấy mũi khâu da đầu bị tét, do góc cạnh bàn phím gây ra.
Em nằm trong phòng cấp cứu tới 10h30 đêm thì tỉnh dậy, nhìn ra cánh cửa phía bên ngoài thấy thấp thoáng bóng dáng ông bà già, ba mẹ vợ và cả con vợ quí hóa của em nữa. Sau đó em được đưa tới phòng riêng để nằm hồi sức, bác sĩ nói em phải ở lại một ngày, để kiểm tra coi có còn tổn thương nào nữa không mới cho về. Nằm xuống giường chưa được kịp uống miếng nước, thì má em với vẻ mặt đầy lo lắng.
– Mày làm gì mà bị người ta đánh cho bất tỉnh vậy? – vừa hỏi vừa chửi
– Ai nói con bị người ta đánh hả má? – em lúc này tuy mệt, nhưng vẫn ráng hỏi
Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD– Vợ mày nói chứ còn ai ở đây nữa, vợ mày không đem vô đây sớm, chết trước ba má mang tội bất hiếu cả đời nha con.
Em nhìn sang vợ thì em nó lia mắt lườm em, ánh mắt trông có vẻ đượm buồm, em cũng hiểu ra ý nó nói gì. Em định nói cho ông bà già sự thật thì mới nhớ là có cả ba mẹ vợ ở đây nữa, hên là em dừng kịp, không thôi ba mẹ vợ quê lắm, sẽ mang nhục vì tội không biết dạy con. Mà nếu em kể ra thì càng làm rối thêm, thế nào con vợ nó cũng méc với ông bà già là em nɠɵạı ŧìиɧ, lúc đó còn làm em éo dám nhìn mặt ba mẹ vợ luôn chứ. Cái vòng luẩn quẩn đó dính nhau, làm em rối tung trong đầu, nên em chỉ có nước nói dối theo con vợ.
– Người ta đánh nhầm đó má, con ra đường đâu có gây gổ với ai đâu mà bị đánh!
– Phải không H? – má em quay sang hỏi vợ
– Chắc vậy đó má, anh B hồi giờ có kiếm chuyện với ai đâu, ảnh đi làm rồi chiều tối về nhà…
Má em nghe từ chính miệng vợ nên tin lắm, cái con này không biết luyện phép thuật gì điều khiển ông bà già, mà ông bà thương nó, tin tưởng nó còn hơn cả em nữa!
Hai bên phụ huynh ngồi ở lại nói chuyện, hỏi thăm nhau thêm nửa tiếng nửa thì đi về. Riêng con vợ quí hóa thì vẫn ở lại.
– Má ở lại chơi với con đi má! – em cầu cứu má
– Có vợ mày ở đây rồi, tao về chứ ở đây làm gì – lời má em nói như ca nước sôi tát thẳng vào mặt em, má em không biết rằng, má đang đưa con trai đáng yêu của má cho con “sư tử cái” ăn thịt.
– Vậy ba ở lại chơi với con đi ba – em chuyển sang cầu cứu ba
– Ê! Tao không giỡn mặt với mày nha! Mày lớn rồi chứ phải con nít một tuổi đòi bú đâu, con H nó đang ở đây, mày có vợ chăm sóc là sướиɠ nhất rồi, đòi ba má chi nửa hả con!
Ông già em nói làm cả phòng phì cười, em nhục éo giấu mặt vào đâu được. Ba má em dặn dò con vợ vài câu rồi cùng với ba mẹ vợ chào từ biệt ra về, để lại em cô đơn một mình, trong căn phòng trống vắng với con “sư tử Hà Đông”!
Nhiệt độ phòng lúc này cũng hơi lạnh, bụng em lại đói cồn cào. Nhìn con vợ mà em không dám mở miệng, mà nếu mở miệng thì nhiều khi còn bị nó cho một hit giống hồi chiều tối thì chết. Em trùm mền lại, ráng nhắm mắt ngủ cho qua cơn đói, được khoảng 15 phút chịu không nổi em bật dậy, đúng lúc con vợ đi đâu về.
– Cho xin 50 chục ngàn! – em mặc bộ đồ bệnh nhân, ví bị vợ giữ nên không có tiền
– Làm gì? – vợ nó trả lời tỉnh bơ
– Đi mua cháo – em đáp lại
– Cháo tôi mua đây nè, ông ngồi ở đó đi!
Vợ em cầm bịt cháo trên tay, đổ ra tô nhựa.
– Há miệng ra – vợ em nói như ra lệnh
– Để tui tự ăn cũng được.
– Vậy ông tự ăn đi.
Em cầm tô cháo trên tay, vừa ăn vừa lén xem hành động của con vợ. Trong căn phòng này giờ chỉ còn lại hai vợ chồng, em sợ nó xiên lén em một phát thì khổ, em không muốn chết sớm. Huhuhu!
Ăn xong vợ nó đã chuẩn bị thuốc sẵn, em uống xong thì nằm xuống ngủ. Nằm đắp mền nhưng vẫn mở hé hé xem nó làm gì, rồi bất ngờ em thấy nó lấy cái thứ gì đó trong bịch ra, má ơi! Lại là con dao gọt trái cây!!!
Mặt em tái mét, tờ trym teo lại, cảm giác run run cách đây vài tiếng đồng hồ lại ùa về. Vợ nó cầm con dao tiến lại gần chỗ em, người em lúc này không còn chút sức lực nào nữa để trốn chạy em nó, em cắn răng mặc cho nó làm gì thì làm. Đang trong cơn tưởng tượng bị em nó đâm như thế nào, thì em nó kéo phăng cái mền em ra.
– Ngồi dậy ăn trái cây – vợ nó kêu em
– No rồi, cô để tui ngủ đi. – em từ chối
– Bây giờ có ngồi dậy không? – vợ nó nói to hơn
– Tui no rồi, cô bắt tui ăn, chẳng thà gϊếŧ tui đi!
– Biết vậy hồi nãy ở nhà tui đâm mấy phát cho ông chết rồi, tui đem ông đi cấp cứu còn không biết ơn, bây giờ còn nói cái giọng đó nửa hả!
– Bây giờ vẫn còn kịp đó! – em cương với nó
Vừa ngắt lời xong, con vợ nó bỏ con dao xuống, dùng lực hai tay tuột quần em ra, em lấy hai tay che tờ trym lại, vợ nó lại cầm tiếp con dao.
– Tui nói ông không chịu nghe, ông muốn chết nhưng tui không cho ông chết đâu, tui cắt cho ông mất một đời trai.
Em chưa kịp đáp lại thì con vợ đã giựt hai cánh tay yếu ớt của em ra, tay trái cầm tờ trym của em.
– Thôi em ăn, chị tha cho em, em năn nỉ chỉ đó…!
Em ra vẻ sợ hãi năn nỉ nó, khuôn mặt em lúc này không còn một giọt máu, em sợ nó lắm, nó còn lấy dao đâm em được mà, huống hồ chi là cắt tờ trym.
Thế là em ngoan ngoãn ăn trái cây, vợ nó đưa gì em ăn đó, éo dám cãi một lời. Sau đó nó còn bắt uống sữa nửa, mịa cái bao tử đã no rồi mà nó cứ nhồi nhét đủ thứ trong đó. Sau một hồi bị tra tấn, à không! Bị vợ ép ăn, em cũng được nằm xuống ngủ
Vợ em bên kia giường cũng đã ngủ yên rồi, tự nhiên cυồиɠ ɖâʍ trong người em nổi dậy, em muốn ấy lắm, muốn lắm! Bây giờ em chỉ muốn vợ em là y tá, em là bệnh nhân, em nằm dưới, vợ ở trên… nằm mơ mộng một hồi thì em cũng đi vào giấc ngủ. Đang chìm trong giấc ngủ thì có tiếng kêu dậy.
– Anh ơi! Dậy chở con đi học.
– Còn sớm mà em
– Gần 7h rồi, còn sớm gì nữa anh.
– Uhm! Em mặc đồ cho con đi, đợi anh chút
Đánh răng rửa mặt xong, người chồng lái xe hơi chở vợ và hai đứa con đi ăn sáng. Sau đó đưa con trai lớn đến trường, còn bé gái thì gửi nhà trẻ. Hai vợ cùng nhau đến công sở làm việc. Buổi tối họ lại quây quần bên nhau, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, một mái ấm đầy ắp yêu thương, một gia đình hạnh phúc, tình cảm vợ chồng họ thật nồng ấm…