Có lẽ vì sợ bố mẹ sẽ hối hận việc đuổi tôi ra khỏi nhà, hoặc có lẽ vì muốn chứng minh nghiệp chướng của tôi nhiều thế nào.
Ngày hôm sau, cô ta mang thương tích đầy mình quay về.
Vết thương ở đầu gối, giữa thời tiết tháng 10, cô ta mặc một chiếc váy ngắn.
Chiếc váy để lộ đôi chân thon trắng nõn và có một vết bầm tím lớn trên đầu gối.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy liền đau lòng.
"Sao Tiếu Tiếu lại bị thương thành như vậy rồi? Dì ơi, lấy hộp y tế nhanh lên!"
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của bà ấy, Chu Tiếu Tiếu rất hài lòng, làm ra vẻ uất ức nói:
"Mẹ, hôm nay con gặp Chu Sam..."
Bàn tay mẹ đang dùng bông cồn sát trùng vết thương cho cô đột nhiên cứng đờ.
"Chị ấy nói là con xúi giục mẹ đuổi chị ấy ra khỏi nhà họ Chu, chị ấy đâm ra sinh thù liền chạy tới đánh con, cho nên đầu gối con mới bị thương..."
Đôi mắt to tròn của cô ta chớp chớp, từng hạt lệ cứ thế rơi xuống.
Mẹ tôi nhìn cô ta đầy mị hoặc.
Bố và anh trai cũng đồng thời nhìn về phía cô ta.
Không một ai nói chuyện.
Chu Tiếu Tiếu có lẽ cho rằng bọn họ hoàn toàn không nói nên lời trước hành vi vô liêm sỉ của tôi, nên mới nói thêm: "Không phải lỗi của chị ấy. Dù sao chị ấy mới là con gái ruột của nhà họ Chu, là con đã chiếm vị trí của chị ấy, chị ấy đánh con là đúng …”
Trước kia, cô ta đã vô số lần dùng cách tương tự gài bẫy hãm hại tôi.
Tôi khinh.
Lúc đó, ba người nhà họ Chu sẽ đặc biệt đau lòng và thương hại cô ta, ước gì có thể ôm cô ta trong lòng, nâng niu chăm sóc cô ta.
Bố không động đậy.
Nhưng hôm nay
Mẹ không động đậy.
Anh trai cũng không động đậy.
Chu Tiếu Tiếu vô cớ cảm thấy áy náy, "Ba, mẹ, anh trai, ba người làm sao vậy? Trách con nhắc tới Chu Sam sao?"
Bố kìm nén cơn tức giận không rõ của mình, "Con vẫn chưa biết à? Sam Sam, con bé ch ế t rồi, ch ế t được nửa tháng rồi! Hiện tại thi thể đang nằm trong nhà xác của đồn cảnh sát. Con nói xem, hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì, con bé, đánh con?"
Sắc mặt Chu Tiếu Tiếu lập tức tái nhợt.
"Sao, sao có thể thế được?"
Sau khi tỉnh táo lại, cô ta dùng thủ đoạn quen thuộc của mình, bắt đầu khóc lóc: "Vết thương của con là do chị ấy đánh đây, sao mọi người không tin con?"
Cô ta khóc rất nhập tâm.
Trước đây, nhà họ Chu không nỡ để cô ta rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lần này không có ai đến an ủi cô ta cả.
Mẹ đang ngồi xổm trước đầu gối để bôi thuốc cho cô ta, đột nhiên đứng dậy đi lên lầu mà không nói một lời.
"Trước đây con cũng vu oan cho Sam Sam thế này à?"
Ánh mắt của bố chưa bao giờ gay gắt hơn thế.
"Bố, không...con không có..."
Chu Tiếu Tiếu sốt ruột, nhào vào trong l*иg ngực anh trai: "Anh, anh mau nói với bố, em chưa bao giờ làm gì có lỗi với chị ấy đi anh!"
Trước đây, anh trai thương cô ta nhất, giỏi nhất là giúp cô ta che đậy lời nói dối của mình.
Nhưng lúc này, anh trai lại lặng lẽ nhìn cô ta, trong mắt không có chút ấm áp nào.
Điện thoại reo, là Triệu Bằng và những người khác.
"Anh Chu, ngày mai là sinh nhật anh, các anh em đãi anh một bữa! Cứ coi như là gặp mặt xin lỗi, tại chỗ cũ, không gặp không về..."
Anh trai gỡ tay Chu Tiếu Tiếu, không nói không rằng mà ra ngoài.