Triệu Bằng có chút bất an, cẩn thận nhìn anh trai tôi.
Nhìn một bàn đầy thịt chó, sắc mặt anh trai lập tức tái nhợt.
Một người không có mắt nhanh nhẻo giải thích cho anh ta:
“Anh Chu, anh không biết đó thôi, con s ú c v ậ t này khó g i ế t lắm. Đ â m những hai nhát vào cổ, m á u chảy ròng ròng nhưng nó vẫn còn sức chạy trốn… Nếu như không nhờ anh Bằng ch é m một nh á t vào đầu nó…”
“Câm miệng!”
Triệu Bằng đá văng chiếc ghế người đàn ông đang ngồi.
Những người khác cũng để ý tới, cảnh giác nhìn anh trai tôi, không ai dám động đũa.
“Anh Chu, không phải anh nói con chó này anh không cần nữa, mặc bọn em xử lý sao?”
Triệu Bằng vẻ mặt ngượng ngùng thận trọng hỏi.
Anh trai không nói được lời nào.
Anh ta ngồi ở góc vườn, hồn vía lên mây.
Anh trai, bây giờ anh đã hài lòng chưa?
Tôi nhìn bộ lông của Tráng Tráng, không thể rơi được giọt nước mắt nào.
Nếu ban đầu tôi không nhận nuôi nó, liệu rằng kết cục sẽ khác đi không, nó sẽ được sống một cuộc đời khỏe mạnh đúng không?
Đáng tiếc là, không có nếu nhưng….
Một chiếc Lincoln dài ngoằng lái vào trong vườn.
Đây là chiếc xe riêng của nhà họ Chu sử dụng để đón tiếp khách quý, để tăng thêm hãnh diện cho Chu Tiếu Tiếu, bố đặc biệt để cô ta dùng một ngày.
Trở về cùng với cô còn có một số bạn học cùng lớp.
Những người này đều là bạn tốt của cô ta, cũng chính là những người bắt nạt tôi ở trường.
“Tiếu Tiếu, đây là nhà của cậu sao? Xa hoa thật đấy!”
“Con khốn Chu Sam đó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu, từ giờ tớ là đứa con gái duy nhất của nhà họ Chu!”
“Con khốn?”
Anh trai đột nhiên nhìn lên.
Nắm đấm của anh ta vô thức siết chặt lại.
"Tiếu Tiếu, tớ ghen tị với cậu thật đấy, cậu có bố mẹ yêu thương hết mực, lại có một người anh đẹp trai như vậy!"
"Bọn họ thật sự rất thương yêu cậu. Rõ ràng chính cậu tự làm gãy tay mình, nhưng cậu lại nói là do Chu Sam làm, thế mà bọn họ tin thật luôn!"
"Chậc chậc, còn đem Chu Sam giam vào cái nơi đó! Nghe nói người bị giam ở đó sẽ được huấn luyện ngoan ngoãn như ch ó vậy đó."
"Khi Chu Sam mới vào trường kiêu ngạo muốn chet, chúng tớ kéo nó vào nhà vệ sinh đánh những mấy lần nó đều không cúi đầu van xin, tớ muốn xem cái dáng vẻ nó bị người khác chấn chỉnh kỷ luật quá đi mất!
“Da thịt nó cứng như vậy, tớ lại không nghĩ thế! Tiếu Tiếu, cậu còn nhớ lần đó khi cậu đề nghị cho nó ăn c ứ t, nó đột nhiên nổi đ i ê n, còn làm bị thương vài đứa trong nhóm nữa cơ...
Móng tay của anh tôi cắm sâu vào da thịt.
Mà tôi lại bật cười.
Anh à, anh kích động cái gì?
Không nhớ nữa à?
Chính bọn họ ở trước mặt anh tố cáo tôi, bọn họ nói tôi đánh bọn họ, muốn đòi nhà họ Chu bồi thường, người đứng ra làm chứng chính là em gái tốt của anh, Chu Tiếu Tiếu ấy.
Anh không phân rõ trắng đen, cũng chẳng hỏi tôi, đã vội vã kết tội tôi, từ đó nhận định, một đứa con hoang chui ra từ trại trẻ mồ côi là tôi đây, có xu hướng bạo lực!
"Con khốn đó là cái thứ con hoang! Nó giống hệt con chó mà nó nuôi í! Cậu không biết à? Lần trước tôi dùng quả bóng đồ chơi của Chu Sam để dụ con chó hoang đó tấn công tôi, sau đó anh tôi đã đánh gãy chân nó ngay tại chỗ, chắc giờ nó đã ngồi trên bàn ăn của người khác rồi, hahaha..."
"Các cậu mau vào đi. Tôi đã dặn trước là sẽ mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi. Bố mẹ tôi rất thương tôi, chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Một đám nữ sinh vui vẻ đi dạo trong vườn, ngây thơ chưa biết gì.
Anh trai nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong mắt phủ một lớp sương mờ.