Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, bố, mẹ và anh trai cuối cùng cũng đã đưa Chu Tiếu Tiếu đi nghỉ dưỡng trở về.
Kỳ nghỉ dưỡng này cả gia đình nhà bọn họ đã lên kế hoạch hơn nửa năm.
Địa điểm là do Chu Tiếu Tiếu chọn.
Lộ trình là do anh trai sắp xếp.
Bố tôi phụ trách trả tiền.
Còn mẹ tôi phụ trách chuẩn bị thức ăn và quần áo.
Chu Tiếu Tiếu lại giống như một cô công chúa nhỏ, được cả nhà họ Chu cưng chiều, chỉ cần phụ trách ăn uống vui chơi là được.
Cho đến khi nhìn thấy lớp bụi mỏng trên bàn, thì mẹ mới nhớ đến tôi.
"Chu Sam đâu? Không phải nó đã được thả ra từ ba hôm trước rồi sao? Chẳng lẽ ba ngày nay nó không về nhà sao?”
“Một đứa con gái, suốt ngày ở bên ngoài, còn ra thể thống gì nữa?” Mẹ tôi có chút tức giận liền lấy điện thoại ra gọi cho tôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, điện thoại của tôi đã tắt máy.
Anh trai cất hành lý thay Chu Tiếu Tiếu xong rồi đi xuống lầu.
“Chắc là lần trước nó gọi điện cho con để xin tha thứ, muốn con đưa nó ra khỏi phòng biệt giam, nhưng bị con phớt lờ, nên tức giận.”
Phòng biệt giam chính là một căn phòng nhỏ tối tăm chỉ rộng mười mét vuông. Những đứa trẻ không nghe lời đều nhốt vào bên trong, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Còn có những huấn luyện viên chuyên môn điều chỉnh hành vi của học viên, để đáp ứng yêu cầu của bố mẹ. Nhưng tôi không biết liệu rằng họ có biết chăng phòng biệt giam không chỉ đơn thuần là nơi nhốt người khác để suy nghĩ về lỗi lầm hay không.
Để đáp ứng được sự mong đợi của bố mẹ, huấn luyện viên sẽ không cho ăn cơm, không cho uống nước, nếu không nghe lời sẽ bị đánh đập, thậm chí là bị tra tấn bằng điện...
"Nó có quyền gì mà tức giận chứ? Rõ ràng là nó đánh gãy tay Tiếu Tiếu, còn sống chết không chịu thừa nhận! Nếu không, tôi cũng sẽ không đưa nó đến nơi đó để tiếp nhận cải tạo!”
"Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy chứ? Giá như nó ngoan ngoãn và hiểu chuyện bằng một nửa Thiên Thiên là được rồi!"
“Bỏ đi bỏ đi!” Ba tôi bước ra làm người hoà giải.
Ân cần vuốt lưng mẹ tôi rồi nói: "Vì loại người này mà tức giận không đáng! Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi đem nó tống vào trong tiếp nhận cải tạo thêm một tháng nữa."
Mẹ tôi gật đầu. Ánh mắt tràn ngập sự thất vọng về tôi.
Linh hồn tôi bay đến trước mặt mẹ tôi, nhớ lại ngày bà ấy đến trại trẻ mồ côi đón tôi.
Tôi vì tranh giành những món đồ chơi mà “người có lòng hảo tâm” tặng cho tôi, mà đánh nhau với lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi.
Qua hàng rào, ánh mắt mẹ nhìn tôi giống như lúc này vậy.
Thất vọng, bất lực, thậm chí còn có hối hận.
Lúc đầu là hối hận vì đã đưa tôi về, bây giờ có lẽ là hối hận vì đã sinh ra tôi.
Sau này tôi mới biết, “người có lòng hảo tâm” đã tặng quà cho tôi trong hai năm liên tiếp chính là cha mẹ ruột của tôi.
Bọn họ sớm đã biết tôi ở đó, mỗi lần họ định đón tôi về, thì đứa con gái giả mà họ đã nâng niu nuôi lớn trong lòng sẽ bắt đầu khóc lóc không ngừng, vì vậy tôi bị họ vứt bỏ lại ở trại trẻ mồ côi suốt hai năm.