Nói tới đây mặt mũi Hà Lạc Lạc liền tràn đầy sự ảo não muốn cầm di động lên, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, lại bị Nhậm Hào cản lại:
"Anh thấy trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều thức ăn, không thể lãng phí, để anh làm cho, em một lát nữa nể mặt anh mà ăn nhiều chút đối với anh đã là chiêu đãi rồi."
Dứt lời Nhậm Hào liền đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, thuần thục mà rửa sạch, lại thái nhỏ một cách khéo léo. Kỹ năng đao pháp cỡ này thực sự không thể nào là người mới vào nghề có thể làm được.
Nhậm Hào lại phát hiện ra bên cạnh có một bạn nhỏ lúng túng muốn giúp đỡ nhưng lại không biết nên làm những gì, một bộ dáng tay chân luống cuống:
"Lạc Lạc, giúp anh buột tạp dề một chút. Sau đó em đi xem ti vi đi, rất nhanh liền xong thôi."
Nghe vậy xong Hà Lạc Lạc liền đem tạp dề đang trên người mình cởi ra, rồi một mạch giúp Nhậm Hào mặc vào. Đến thời điểm buột dây, Hà Lạc Lạc cũng không biết đầu óc của mình vì sao lúc đó lại đột nhiên bị chạm mạch, vậy mà cậu vẫn luôn duy trì tư thế đối diện đối phương, có chút phí sức mà nhón chân lên, ôm lấy Nhậm Hào.
Khi cậu đem cằm đặt lên trên vai Nhậm Hào, rõ ràng cậu có thể ngửi thấy mùi thơm của nước hoa mùi gỗ dễ ngửi trên người anh, cậu mới từ từ nhận ra cái tư thế này có bao nhiêu là ái muội. Mặt của cậu thoáng chốc liền đỏ lên, ngón tay cũng không chịu nghe theo sai sử của cậu nữa. Không biết phải qua bao nhiều thời gian, cậu mới khó khăn mà hoàn thành xong việc thắt dây này. Khi hai người vừa tách ra, Nhậm Hào ra vẻ bình tĩnh hắng giọng một cái, Hà Lạc Lạc xấu hổ đến mức đầu vẫn không dám ngẩng lên, viện những cái cớ để bào chữa vô cùng tệ:
"Đột... Đột nhiên có chút nóng, em... em ra phòng khách đợi anh!"
Lời còn chưa dứt đã thấy cậu chạy trối chết.
Không tới 1 giờ đồng hồ, Nhậm Hào đã hoàn thành một bữa ăn 3 món ăn 1 món canh, màu sắc hương vì đều đầy đủ.
Ăn ngon đến mức Hà Lạc Lạc cứ luôn liên tục gật đầu khen anh.
Đây chính là cảnh tượng ấm áp tràng diện mà cách đây cậu còn kịch liệt chống đối, không chịu kết hôn, cậu quả thật chưa từng nghĩ tới. Cậu phát hiện ra khi càng ở chung, trên người Nhậm Hào đâu đâu cũng có điểm sáng. Đợi đến khi cậu phát hiện ra, cậu đã bất tri bất giác mà bị nó hấp dẫn rồi.
Thế là cậu lại bắt đầu nghĩ, nhưng lại nghĩ không ra, một con người ưu tú như anh vì cớ gì mà lại đi đáp ứng kết hôn cùng với cậu.
Không nghĩ tới là hành động lại đi trước đại não, không đợi cho Hà Lạc Lạc kịp phản ứng, câu hỏi đã từ miệng cậu đi ra rồi:
"Nhậm Hào, anh lúc đó vì sao lại muốn kết hôn với em?"
Nhậm Hào hiển nhiên là sẽ không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, anh sửng sốt một chút, nghĩ ngợi, rồi mỉm cười hồi đáp:
"Không có lý do vì sao, em rất tốt, cũng rất đáng giá."
Hà Lạc Lạc cảm thấy Nhậm Hào căn bản không hề trực tiếp trả lời vấn đề của chính mình, thế nào gọi là "em rất tốt", thế này chẳng phải là đang phát cho cậu thẻ người tốt hay sao?
Thế là cậu lại lấy hết dũng khí hỏi tiếp:
"Vậy anh... có người mình thích không?"
Vừa dứt lời, cậu phát hiện rõ ràng tai Nhậm Hào có đỏ lên một chút, che giấu cảm xúc bằng cách bưng bát cơm lên, và một miệng cơm lớn, hàm hồ mà nói:
"Ừmmm..."
Nghe được câu trả lời này, Hà Lạc Lạc bỗng chốc liền như một quả bóng da bị xì hơi, cậu đáng lẽ đã nên ngờ tới.
"Người mà anh thích, nhất định là rất ưu tú nhỉ?"
Nhậm Hào không biết nghĩ đến điều gì đó, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhìn vào Hà Lạc Lạc mà nói:
"Hmm, cậu ấy là người đáng yêu nhất hiền lành nhất trên thế giới này. Anh đã thích cậu ấy rất nhiều năm rồi, chỉ là cậu ấy cho tới giờ cũng không biết. Anh vẫn luôn cảm thấy anh và cậu ấy, dường như không phải là người cùng một thế giới. Anh là một con người rất phổ thông thậm chí là một người có chút vô vị, mà cậu ấy không phải mỗi giờ mỗi khắc đều tươi vui, linh động. Chúng anh đã mất liên lạc từ rất lâu, anh cũng đã vắng mặt trong cuộc đời của cậu ấy một đoạn thời gian dài, sau đó lại phát hiện ra rằng cậu đã có bạn bè mới, có những điều quan tâm mới. Cho nên thời gian trôi qua lâu như vậy, cậu ấy cũng đã quên đi anh, anh còn không biết phải mở miệng nói với cậu ấy như thế nào."
Hà Lạc Lạc lần đầu tiên nghe được Nhậm Hào cùng một lúc mà nói nhiều lời như vậy, một bên vừa nói, một bên ánh mắt lại không tự giác mà toả ra sự ôn nhu.
Xem ra là anh thực sự rất thích a.
Không biết vì lí do gì, trong lòng Hà Lạc Lạc lại cuộn lên những trận đau âm ỉ, giống hệt như là một bao cát lớn, bị người ta từng đấm từng đấm nện vào. Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, an ủi Nhậm Hào:
"Anh hẳn là nên nói cho người ta biết, anh tốt như vậy, cậu ấy nhất định sẽ thích anh."
"Có thật không?"
Hà Lạc Lạc cảm thấy nếu mình còn nói thêm điều gì nữa, có khả năng cậu liền khóc, đây được coi là loại chuyện gì a, mình thế mà ở đây khuyến khích chồng mình thổ lộ với người khác.
Nhưng cậu tự cảm thấy bản thân mình rất đạo đức giả, rõ ràng đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có cơ sở của tình cảm, chính cậu cũng ngay từ đầu liền xác định vạc rõ ranh giới với người ta, Nhậm Hào đối với mình đã đủ tốt rồi, vậy mà bản thân mình lại dần dần quen thuộc thậm chí là sa vào sự quan tâm chu đáo này, bất tri bất giác lại mong muốn càng nhiều hơn.
Trước khi Hà Lạc Lạc quay đầu định bỏ trốn, Nhậm Hào đã hỏi cậu:
"Hà Lạc Lạc, còn em thì sao, em có người mà em thích không?"
"Đương nhiên là không có rồi, tình yêu không hề thực tế chút nào, vẫn là người sống tự do tự tại mới là thoải mái nhất."
Hà Lạc Lạc không biết cậu đang tự mình cậy mạnh cái gì, cậu chỉ biết là, không quản như thế này, ngay tại khắc này, cậu cũng không thể thừa nhân sự động lòng của mình được.
_____
Đảo mắt một cái liền tới thời kì tốt nghiệp bận rộn của năm 4, tất cả các chủ đề thiết kế đều đã được định, tiếp theo trong nửa năm tới tất cả mọi người đều phải bôn ba vì đồ án tốt nghiệp và thực tập tìm việc.
Ý tưởng hình thức của đồ án ban đầu của Hà Lạc Lạc đã sớm được nghĩ ra từ hồi kì nghỉ năm 3 rồi, vẫn là nam trang mà cậu giỏi nhất. Đồ án tốt nghiệp không giống với bài tập cuối kì, đồ án là một bản trả lời cuối cùng cho con đường ở đại học.
Ngay từ khi hình thành ý tưởng Hà Lạc Lạc đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, lần này chủ đề của bộ sưu tập thiết kế có tên rất đẹp, gọi là "Vấn phong", đây là một câu chuyện về mối tình thầm mến.
(Vấn phong là Hỏi gió đó hí hí)Hà Lạc Lạc trong lúc thiết kế thường không tự chủ được mà nhớ tới Nhậm Hào, lúc mới bắt đầu thì cậu còn có chút kháng cự, nhưng càng về sau lại càng phát hiện ra suy nghĩ của mình đã càng ngày càng không thể khống chế được nữa, cũng liền mặc kệ luôn.
Sau đó cậu lại phát hiện ra chỉ cần tưởng tượng rằng mình thiết kế trang phục cho Nhậm Hào, linh cảm liền như bùng nổ vậy.
Cậu đã đem tình cảm phức tạp của mình dành cho Nhậm Hào l*иg ghép vào bên trong tác phẩm, cậu cảm thấy Nhậm Hào tựa hồ như là gió vậy, luôn luôn ôn nhu ở phía sau mà bảo vệ cậu. Nhưng cũng thật sự rất mờ mịt, cậu không có cách nào bắt kịp bước chân của gió.
Thiết kế thời trang là chuyên ngành vương bài chuyên nghiệp của Đông Đại, hằng năm cứ tới thời kì tốt nghiệp trường thường sẽ tổ chức một triển lãm tác phẩm tốt nghiệp vô cùng long trọng. Hà Lạc Lạc cứ đi tới đi lui tìm kiếm mấy người mẫu nam mà trước đây mình từng hợp tác qua, đều cảm thấy bọn họ không thể mặc ra khí chất của "Vấn phong".
Sau đó cậu cũng dần dần chấp nhận số mệnh, cảm thấy bộ quần áo này vì ai mà làm ra, thì nên để cho người đó đến mặc đi.
Hà Lạc Lạc suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn là lấy hết dũng khí, hỏi Nhậm Hào xem anh có nguyện ý hay không đến làm người mẫu cho thiết kế của cậu, tuy vậy nhưng trong lòng cậu vô cùng không chắc chắn. Nhưng cậu lại không thể nào nghĩ tới Nhậm Hào vậy mà vô cùng sảng khoái mà đáp ứng cậu.
Cứ như vậy, người mẫu đã được quyết định rồi, tất nhiên thiết kế cũng thuận lợi được tiến hành, cũng bắt đầu tiến vào công ty thiết kế lí tưởng của cậu mà thực tập. Hà Lạc Lạc cảm thấy 4 năm sinh hoạt đại học của bản thân mình đã khởi đầu xong, sự nhiệt huyết của bản thân cũng tăng lên 10 phần.
_____
Ngày đó giáo sư đột nhiên gọi Hà Lạc Lạc vào văn phòng riêng, hỏi qua cậu về mục đích của cậu sau khi tốt nghiệp. Bởi vì thành tích học tập của cậu tại khoa thiết kế luôn luôn nằm trong top đứng đầu, cộng thêm tham gia các cuộc thi ở trường cũng cầm không ít các giải thưởng to to nhỏ nhỏ. Giáo sư hướng dẫn vẫn luôn có kỳ vọng rất cao ở cậu, lại còn gặp phải một Hà Lạc Lạc đối với dự tính của tương lại con chưa có kế hoạch, vừa hay liền nói với cậu rằng Đông Đại cùng với ESMOD đang có hợp tác tạo cơ hội giao lưu đào tạo nâng cao, đề nghị cậu hãy nắm chặt lấy cơ hội khó mà có được này, đi Paris để mở mang tầm mắt của mình.
Hà Lạc Lạc không thể nghi ngờ gì liền động tâm, đó là nơi mà tất cả các nhà thiết kế đều khao khát muốn hướng đên, Paris nước Pháp chính là học viện tốt nhất đào tạo về thời trang. Nếu như là đổi lại cậu của trước đây, cậu nhất định sẽ không nói hai lời mà điền tên vào danh sách báo danh, hận không thể ngay ngày hôm sau liền bay thẳng đến Paris.
Nhưng cậu của hiện tại, do dự rồi, không biết là vì lí do gì, tâm trí cậu lúc đó lại xuất hiện nụ cười của Nhậm Hào.
Cậu không biết hôn nhân của bọn họ hiện tại được xem là như thế nào, nếu như cậu đi du học, Nhậm Hào phải làm như thế nào?
Chẳng lẻ còn muốn anh đợi cậu thêm mấy năm sao?
Nhưng bất quá sau khi nghĩ lại, cậu lại tự cười nhạo mình tự mình đa tình, Nhậm Hào sớm đã có người mình thích rồi a, vậy nên nếu như cậu đi du học, bọn họ hẳn là sẽ li hôn đi.
Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu cũng chẳng có điều gì phát sinh, cậu căn bản cũng chẳng có quyền trói buột anh.
Lão sư hướng dẫn cũng nhìn ra sự do dự trong mắt Hà Lạc Lạc, biết chuyện du học là chuyện lớn, liền đem thông tin tư liệu cùng với phiếu báo danh đưa cho cậu, để cậu trở về suy nghĩ kĩ càng tỉ mỉ một chút, cũng nên cùng với người nhà hảo hảo mà thương lượng.
Hà Lạc Lạc thần hồn lạc phách từng bước trở về nhà, tiện tay liền đem tài liệu ném lên trên bàn trà, đầu óc của cậu hiện tại rất hoảng loạn, cậu rất sợ phải đưa ra sự lựa chọn. Thế là liền mắt không thấy tim, quyết định đi ngủ.
Khi Nhậm Hào trở về liền thấy giấy tờ rải rác khắp cả bàn trà, liền muốn thay bạn nhỏ ở nhà thu dọn lại một chút. Vừa chỉ cầm lên liếc mắt qua nội dung một cái, vẻ mặt của anh ngay lập tức liền ngưng đọng.
Khi Hà Lạc Lạc vừa tỉnh dậy bước ra khỏi cửa phòng liền thấy Nhậm Hào ngồi ngẩn người không nhúc nhích gì trên sô pha, trong tay anh còn cầm một mẫu đơn. Cậu lúc đầu vốn dĩ còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để mở miệng nói với Nhậm Hào, giờ thì ngược lại hay rồi, không cần cậu mở miệng.
Vào thời khắc ấy, Hà Lạc Lạc đã nghĩ đến việc, chỉ cần nếu như Nhậm Hào mở miệng nó rằng cậu đừng đi, cậu sẽ liền thực sự không đi. Nhưng hiện thực sẽ chẳng bao giờ được như mong muốn.
"Em muốn đi du học sao?"
"Tại sao lại không sớm một chút nói với anh?"
"Anh đã tra rồi, trường học này thực sự rất tốt, cũng rất phù hợp với chuyên ngành của em."
"Kế hoạch là khi nào đi?"
Hà Lạc Lạc cứ như vậy mà đứng ở một bên nhìn Nhậm Hào tự mình lẩm bẩm, cậu không hiểu vì cái gì mà anh lại thất hồn lạc phách như vậy. Cậu đoán được nguyên nhân, nhưng cậu lại không dám tin, cậu rất sợ cậu sẽ hiểu sai ý.
Qua một hồi lâu, cậu mới mở miệng hỏi:
"Nhậm Hào, anh có hi vọng em đi không?"
_____
Phục bản thân cắt ngay đúng chỗ ghê luôn á 🤡 ngọt bây nhiêu chắc sợ độc giả ngấy rồi, tiếp theo chắc là đường trộn miểng chai 🥲
Mà vừa đẹp trời đúng ngay chương cuối thì tui lại bận làm ppt để thuyết trình 🥰 Hên thì mai xong nốt, còn lỡ xui thì lại hẹn một ngày đẹp trời khác nha các chị em 🤟🏻🤟🏻