Chương 5: Chất vấn

Sắc trời mờ sáng, đại trướng trong quân vang lên tiếng kêu sợ hãi.

"Tỷ phu! Tỷ phu, người làm sao vậy! Người đâu mau tới!"

Thân binh ngoài cửa lập tức xông vào, chứng kiến Trần Đan Chu chỉ mặc một lớp áo mỏng, tóc tai tán loạn đang quỳ trước bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đang lay Lý Lương.

Lý Lương nằm ở trên bàn vẫn không nhúc nhích, cánh tay đè lên địa đồ, công văn đang mở.

"Ta tỉnh lại nhìn thấy tỷ phu đang ngủ như vậy." Trần Đan Chu rơi lệ hô, "Ta muốn để huynh ấy lên giường ngủ, ta gọi huynh ấy cũng không tỉnh, ta cảm thấy có gì không đúng."

Đúng là không ổn. Lý Lương gần đây rất cảnh giác, tiếng nữ hài tử kêu to, tiếng bước chân của binh lính giữ cửa còn ầm ĩ như vậy, cho dù là mệt mỏi cũng không ngủ sâu đến như vậy.

Cả đám tiến lên cẩn thận từng li từng tí để Lý Lương nằm ngang, thân binh đưa tay lên mũi thăm dò hơi thở, hơi thở vẫn còn, chỉ là sắc mặt không tốt, đại phu lập tức được gọi đến, đây là lần đầu tiên kể từ khi lên đường Đại tướng quân hôn mê.

Trần Đan Chu đứng ở một bên, lấy quần áo bọc người lại rồi khẩn trương hỏi: "Tỷ phu là do mệt mỏi quá độ hay sao?" Rồi lại quay qua chất vấn thân binh, "Chuyện gì xảy ra vậy, các ngươi chăm sóc tỷ phu như thế này sao?" Nước mắt lại lã chã tuôn rơi, "Ca ca đã mất, nếu tỷ phu lại xảy ra chuyện gì."

Đám thân binh bị tiểu cô nương khóc đến tâm phiền ý loạn: "Nhị tiểu thư, người trước tiên đừng khóc, thân thể Đại tướng quân gần đây vẫn khá tốt."

Lúc này, bọn hộ vệ Trần gia cũng đã đến, đối với thân binh của Lý Lương không hề khách khí: "Thân thể Đại tướng quân gần đây khá tốt tại sao lại có thể thành như vậy? Hiện tại là lúc nào? Nhị tiểu thư hỏi cũng không thể hỏi sao?"

Đám thân binh của Lý Lương không dám cùng bọn họ tranh chấp, chỉ có thể cúi đầu nói: "Để đại phu thăm khám kỹ rồi nói."

Trần Đan Chu được bọn hộ vệ vây quanh đứng ở một bên, nhìn đại phu khám và chữa bênh cho Lý Lương. Vọng, văn, vấn, thiết, lấy ra ngân châm, đâm xuống đầu ngón tay của Lý Lương, nhưng Lý Lương một chút phản ứng cũng không có, lông mày đại phu càng ngày càng nhíu lại.

"Đại tướng quân có ăn qua đồ gì không?" Hắn quay người hỏi.

Trần Đan Chu nói: "Tỷ phu cho người làm cháo thịt cho ta, ta ăn hết một chén, còn lại tỷ phu dùng."

Thân binh cũng gật đầu chứng minh lời nói của Trần Đan Chu là đúng, còn bổ sung: "Nhị tiểu thư đi ngủ từ sớm, Đại tướng quân sợ quấy nhiễu nàng nên không có ăn khuya."

Chỉ ăn đồ giống với Trần nhị tiểu thư, đại phu đưa mắt nhìn, thấy Trần nhị tiểu thư sắc mặt xanh xao, thân thể suy yếu giống như hôm qua, những cũng không có thêm những bệnh trạng khác.

Đại phu hít mũi: "Thuốc này có mùi ----"

"Ta đang uống thuốc." Trần Đan Chu nói, "Đêm qua uống thuốc xong mới ngủ, còn hun một ít để an thần."

Điều này đại phu cũng biết. Trần Đan Chu vừa đến, hắn đã bị Lý Lương gọi tới, nói Nhị tiểu thư thân thể không thoải mái, hắn cũng đã cẩn thận khám qua, cũng kiểm tra thuốc của Nhị tiểu thư, đều là vị thuốc rất thông thường.

Chỉ là mùi thuốc nhàn nhạn hiện đang ngửi thấy có chút kỳ quái, có lẽ do nhiều người tràn vào khiến không khí có chút vẩn đυ.c.

Mấu chốt là Trần nhị tiểu thư ở cả đêm cùng một chỗ với Lý Lương lại không có dị thường, đại phu ngưng thần suy tư, hỏi: "Mấy ngày nay Đại tướng quân ăn cái gì?"

Ba phó tướng trong quân nghe chuyện cũng đã tới, nghe thấy thế phát giác có điểm không đúng, trực tiếp hỏi đại phu: "Ngươi đây là ý gì? Đại tướng quân rốt cuộc có chuyện gì?"

Đại phu liền nói thẳng: "Đại tướng quân hẳn là trúng độc."

Người trong trướng nghe thấy thế đều kinh hãi "Sao lại có thể?" "Trúng độc?" Rối loạn trách móc, cũng có người quay người muốn đi ra ngoài "Ta đi tìm đại phu khác." Nhưng có một giọng nữ bén nhọn vang lên trấn áp.

"Tất cả đứng lại!" Trần Đan Chu quát, "Ai cũng không cho phép đi loạn."

Mọi người yên tĩnh, nhìn tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, rất nhanh nàng đã đưa tay cản trước người: "Các ngươi đều không được đi, mấy người các ngươi, đều có hiềm nghi hại tỷ phu ta!"

Lời vừa được nói ra, người trong lều lập tức càng loạn hơn "Nhị tiểu thư!" "Chúng ta không có!" "Chúng ta là người của Đại tướng quân, làm sao có thể hại Tướng quân chứ?"

Trần Đan Chu nhìn bọn họ, hàm răng nhỏ cắn chặt môi dưới, hô lên: "Tại sao lại không có khả năng? Ca ca ta là bị hại chết ở trong quân! Hại chết ca ca ta, hiện tại lại muốn hại tỷ phu, nói không chừng còn muốn hại cả ta, nếu không tại sao ta vừa mới đến tỷ phu đã xảy ra chuyện!"

Nghe nàng nói như vậy, năm người hộ vệ của Trần gia chặt chẽ vây quanh Trần Đan Chu.

Chúng phó tướng trong trướng nghe đến đó thì vực lại tinh thần, có chút dở khóc dở cười, đúng là tiểu hài tử bị dọa đến hồ đồ rồi, không nói đạo lý. Ài, vốn cũng không trông cậy vào một nữ hài tử mười lăm tuổi biết giảng đạo lý.

"Nhị tiểu thư." Một phó tướng hơn bốn mươi tuổi nói, "Chắc người cũng nhận ra ta, ta là tham tướng dưới trướng Thái Phó, Lý Bảo. Mạng của ta là do Thái phó cứu, nếu như có người muốn hại người của Thái phó, ta là người đầu tiên gϊếŧ hắn."

"Đúng vậy đấy, Nhị tiểu thư, người đừng sợ hãi." Phó tướng khác trấn an, "Ở đây hơn phân nửa là bộ hạ của Thái phó."

Hắn nói đến đây thì vành mắt đỏ lên.

"Đan Dương thiếu gia chết đi, chúng ta cũng rất đau lòng, mặc dù ---"

Mặc dù Đan Dương thiếu gia chết đi không bị Đại vương cho rằng là do nhân họa, nhưng trong lòng bọn họ tỏ tường là có chuyện gì xảy ra.

"Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho Đan Dương thiếu gia."

Trần Đan Chu biết ở đây hơn phân nửa đều là bộ hạ của Trần Liệp Hổ, nhưng còn một bộ phận là không phải. Binh quyền của phụ thân đã bị tước nhiều năm, binh mã xứ Ngô đã sớm chia năm xẻ bảy, hơn nữa, nàng ngước mắt đảo qua từng người trong phòng, cho dù ở đây có hơn một nửa là bộ hạ của Trần Liệp Hổ, nhưng bên trong một nửa cũng đã biến thành bộ hạ của Lý Lương rồi.

Ồn ào đến đây cũng không sai biệt lắm, ngược lại tiếp tục náo loạn thì sẽ thành khéo quá hóa vụng. Trần Đan Chu hít mũi một cái, nước mắt lại đọng nơi vành mắt: "Tỷ phu có thể trị được sao?"

Người trong lều tâm trạng đều nặng nề.

"Nhị tiểu thư, người yên tâm." Phó tướng Lý Bảo nói, "Chúng ta sẽ đi tìm đại phu tốt nhất."

Cả đám muốn cất bước, Trần Đan Chu lại một lần nữa lên tiếng ngăn cản "Chậm đã."

Trời, hài tử thật sự quá khó chơi rồi, mọi người có chút bất đắc dĩ.

"Lý phó tướng, ta cảm thấy chuyện này không nên để lộ ra." Trần Đan Chu nhìn hắn, nước mắt đọng trên hàng mi thật dài rung rung, nhưng tiểu cô nương lại cố gắng tỉnh táo kiềm chế để cho chúng không rơi xuống, "Nếu tỷ phu là do người làm hại, thì kẻ gian chắc chắn còn ở trong quân, một khi để người biết tỷ phu trúng độc, gian kế thực hiện được, bọn họ chắc chắn sẽ muốn gây ra một trận hỗn loạn."

Đúng là như vậy, mọi người trong lều đều có chút rùng mình. Ánh mắt Trần Đan Chu xẹt qua, quả nhiên không có gì bất ngờ mà phát hiện được thần sắc khác thường của một số người --- trong quân quả là có mật thám của triều đình, mật thám lớn nhất chính là Lý Lương, về chuyện này tâm phúc của Lý Lương tất nhiên là biết.

Nàng rũ mắt, lấy tay đè lên mũi, khiến cho giọng nói nghẹn lại.

"Trước khi tỷ phu tỉnh lại hoặc phụ thân bên kia biết tin, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu."

Mấy người Lý Bảo liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng trao đổi vài câu, ánh mắt nhìn Trần Đan Chu cũng nhu hòa đi một chút: "Được. Nhị tiểu thư, chúng tôi biết phải làm sao rồi, người yên tâm."

Trần Đan Chu nhìn bọn họ: "Vừa vặn ta bị bệnh phải xin đại phu uống thuốc, nên có thể nói là cho ta, tỷ phủ cũng bởi vì phải chiếu cố ta cho nên tránh gặp những người khác."

Mấy người Lý Bảo gật đầu, lại nghiêm nghị nói với thân binh trong trướng: "Các ngươi bảo vệ tốt đại trướng trong quân, hết thảy đều nghe theo dặn dò của Nhị tiểu thư."

Đám thân binh đồng thanh đáp lại, lúc này mấy người Lý Bảo mới vội vã đi ra ngoài. Ngoài trướng quả nhiên có không ít người đến hỏi thăm, nhưng đều bị bọn họ đuổi đi.

Trần Đan Chu ngồi ở trong trướng, nhìn Lý Lương hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, lấy chăn mỏng đắp kín cho hắn, nhếch nhếch khóe môi, Lý Lương không thể tỉnh lại, nhiều nhất năm ngày sau liền hoàn toàn chết đi.

Nàng cúi người kề sát bên tai Lý Lương nói: "Tỷ phu, ngươi yên tâm, nữ nhân kia cùng nhi tử của ngươi, ta sẽ tiễn bọn họ lên đường cùng với ngươi."

Nước mắt chảy xuống từ hai mắt nhắm chặt của Lý Lương, Trần Đan Chu đưa tay thay hắn lau đi.