Trần Đan Nghiên giật mình khi thấy muội muội đột nhiên trở về, có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng cô nương đang nằm ở trong ngực như vừa được vớt từ dưới nước lên.
"Mưa lớn như vậy ---- muội thật là!" Trần Đan Nghiên không để ý tới điều gì khác nữa, mà kéo nàng bước nhanh vào bên trong, "Chuẩn bị nước ấm, đun chút nước gừng, lấy thêm thuốc khử hàn ra đây."
Vυ" già tỳ nữ đi theo bắt đầu vội vã bận rộn. Trần Đan Chu cũng không nói gì thêm, bị Trần Đan Nghiên nắm tay đi vào bên trong, lưu lại vết mưa ướt trên hành lang gấp khúc.
Đại môn Trần gia đóng lại, mưa đêm không ngừng, ngọn đèn dầu chập chờn, tôi tớ bận rộn nhưng có một loại bình yên khác lạ.
Trần Đan Chu ngâm mình qua nước ấm, hai tỳ nữ bọc nàng lại rồi đưa ra ngoài. Trần Đan Nghiên lau khô tóc cho nàng, nhìn nàng uống canh gừng rồi lại uống thuốc.
Lúc Trần Đan Chu sinh ra, Trần Đan Nghiên đã được mười tuổi. Trần phu nhân sau khi sinh ra hài tử liền qua đời. Trần Đan Nghiên vừa là tỷ tỷ vừa là nương nhìn Trần Đan Chu lớn lên.
"Muội muốn trở về thì cũng phải lựa lúc mà về chứ." Trần Đan Nghiên oán trách, "Đợi hết mưa rồi mới lên đường thì có làm sao hả?"
Trần Đan Chu bưng lấy chén, uống từng ngụm từng ngụm thuốc, im lặng cảm nhận vị đắng trên chót lưỡi.
"A Chu, muội cũng đã mười lăm, không còn là tiểu hài tử." Trần Đan Nghiên nghĩ đến biến cố gần đây, đặc biệt là việc đệ đệ qua đời, đối với phụ thân cùng Trần gia mà nói đây đúng là đả kích trầm trọng, nàng không thể để muội muội mãi tùy hứng được nữa, "Phụ thân đã lớn tuổi thân thể không tốt, Đan Dương lại xảy ra chuyện. A Chu, muội đừng khiến phụ thân lo lắng."
Trần Đan Chu ngẩng đầu nhìn nàng: "Tỷ, ngày mai tỷ định đi đâu?"
Nàng đột nhiên hỏi câu này, khiến Trần Đan Nghiên thất thần, nàng đáp: "Đi gặp tỷ phu của muội ----" lời vừa nói ra khỏi miệng thì vội vàng dừng lại, thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của muội muội, nàng nói tiếp: "Ta về nhà, tỷ phu của muội lại không có ở nhà, nhà bên kia cũng có rất nhiều chuyện, ta không thể ở lại đây lâu."
Lý gia thì có thể có chuyện gì. Cha mẹ Lý Lương đều ở quê, lúc này nói không chừng đã được Lý Lương sai người bảo vệ rồi.
Tòa nhà Lý Lương ở quốc đô trống rỗng, tỷ tỷ với hắn cũng không có hài tử, kết hôn năm năm, tỷ tỷ sinh non một lần, tới nay vẫn dưỡng thân thể.
Trong nhà cũng có hai thị thϊếp, nhưng những năm này Lý Lương ở trong quân rất chăm chỉ, hai thị thϊếp cũng không có sinh dưỡng hài tử.
Tỷ tỷ có suy nghĩ thẹn với Lý Lương, uống không biết bao nhiêu chén thuốc, đi không biết bao nhiêu chùa miếu lớn nhỏ. Mà Lý Lương vẫn luôn nói với tỷ tỷ là y không hề để ý, cũng không vội vã muốn có con.
Khóe miệng Trần Đan Chu hiện lên nụ cười trào phúng, hắn chỉ là không gấp gáp muốn có hài tử với tỷ tỷ mà thôi, kỳ thật lúc này hắn đã có nhi tử rồi, nữ nhân kia -----
Trần Đan Chu hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi lên trên bụng của tỷ tỷ. Trần Đan Nghiên eo nhỏ yểu điệu, nhưng kỳ thật lúc này đã mang thai được ba tháng.
Lần này tỷ ấy đi gặp Lý Lương, vì không muốn phụ thân phát hiện, vỏn vẹn chỉ dùng có tám ngày để di chuyển, mệt mỏi quá độ dẫn đến té xỉu. Thỉnh đại phu thăm khám thì phát hiện có mang, nhưng còn chưa kịp cảm thụ vui mừng, thì hài tử đã mất.
"A Lương, ta có hài tử, chúng ta có hài tử." Trần Đan Nghiên bị treo ở trước cửa thành, cao giọng khóc hô với hắn.
Đứng ở dưới cửa thành Lý Lương cười to: "Vậy ngươi chết đi sẽ không hề cô đơn rồi, có hài tử bồi ngươi ở dưới."
Lý Lương kéo cung bắn tên, một mũi trúng ngay tỷ tỷ.
"Ngô Vương, ta đã giúp ngươi gϊếŧ nữ nhi của tội thần."
Đây mới là sự thật, mà không phải về sau được thế gian truyền lưu là Lý Lương giận dữ vì hồng nhan xông vào quốc đô. Lúc thời điểm chuyện này xảy ra, nàng cũng không phải ở tại Đào Hoa Quán, cũng không phải bị hạ nhân che giấu, mà lúc đó nàng đã chạy đến dưới cổng thành, chính mắt nhìn thấy một màn này.
Cho nên, mặc dù không có người nào nói cho nàng biết chân tướng cái chết của ca ca Trần Đan Dương nàng, thì nàng cũng đoán được, việc đó tất nhiên thoát không khỏi liên quan với Lý Lương.
Ca ca chết đi, Lý Lương mới có thể chính thức khống chế quân thủ bắc tuyến, mới có thể tùy ý làm bậy.
"A Chu?" Trần Đan Nghiên đưa tay lắc trước mặt Trần Đan Chu, bất an gọi: "Muội sao vậy?"
Trần Đan Chu hồi hồn: "Tỷ tỷ, ngày mai tỷ đừng về vội, ở thêm hai ngày nữa hẵng đi." Nàng vươn tay ôm lấy Trần Đan Nghiên, dán lên người tỷ ấy, cảm thụ tiếng tim đập trong l*иg ngực tỷ tỷ, còn hơi tránh đi bụng của tỷ ấy, "Muội nhớ tỷ lắm."
Trần Đan Nghiêm tâm mềm đi, lại thấy rất khó chịu, đệ đệ Trần Đan Dương chết đi, đối với Trần Đan Chu mà nói đây là lần đầu tiên phải đối mặt với việc thân nhân mất đi, lúc mẫu thân mất đi, nàng mới chỉ là hài nhi mới sinh ra.
Trần Đan Nghiên ôm người vào lòng nhẹ nhàng vỗ: "A Chu, đừng sợ, đừng sợ ------"
Có người vén rèm nhìn vào, nhẹ giọng gọi: "Đại tiểu thư." Muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Trần Đan Chu còn ở liền ngừng lại.
Trần Đan Chu cũng nhìn thấy nàng ta, là tỳ nữ Tiểu Điệp của tỷ tỷ.
Trần Đan Nghiên hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu Điệp hiểu mình không nên nói ra, nhưng lại không giấu được sự kích động xen lẫn lo lắng, hỏi: "Có cần thu dọn đồ đạc để ngày mai quay về không ạ?"
Trần Đan Nghiên minh bạch ý của nàng ta, thần sắc cũng hiện lên một tia kích động, nói: "Không cần thu thập, chúng ta hai ngày nữa mới về." Nàng cười với Trần Đan Chu, "A Chu, đừng sợ, hai ngày tới tỷ tỷ sẽ ở với muội."
Trần Đan Chu nhìn Tiểu Điệp lui ra ngoài, nàng cũng hiểu, đây là Tiểu Điệp đã trộm được binh phù của phụ thân rồi.
Đây là mục đích trở về lần này của tỷ tỷ.
Nàng cụp mắt xuống: "Được."
Trần Đan Nghiên vén tóc của nàng ra sau lưng, ôn nhu nói: "Tối nay tỷ tỷ ngủ cùng với muội."
Trần Đan Chu gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, nắm tay nàng đi vào trong phòng. Trong phòng, mấy tỳ nữ đã đốt hương an thần, trải xong đệm mềm.
"Muội nằm trước đi." Trần Đan Nghiên nói, "Ta thu xếp với bọn nha đầu trước đã."
Trần Đan Chu ngồi trên giường, ôm gối, gật đầu với nàng, Trần Đan Nghiên liền đi ra ngoài. Trần Đan Chu lập tức xuống giường, ngồi bên án [1] trước tiên đặt bút viết mấy tên thuốc, rồi gọi một tỳ nữ: "Ngươi đi dược phòng bốc cho ta mấy vị thuốc này, ta vừa mới học được một phương thuốc, bọc lại để gối đầu có hiệu quả an thần.
Bởi vì Trần Liệp Hổ bị thương ở chân, cùng nhiều năm chinh chiến đã lưu lại các loại vết thương, nên Trần phủ vẫn luôn có dược phòng và nuôi đại phu riêng trong nhà. Tỳ nữ đáp một tiếng cầm giấy đi lấy, chưa đầy một lát đã trở lại, những dược liệu này đều là dược liệu thông thường, tỳ nữ còn cố ý bao một lớp khăn bọc mới ở ngoài.
Trần Đan Nghiên lúc này cũng vừa quay lại, nàng thay một thân váy áo rộng rãi, nhìn thấy gói thuốc thì khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Trần Đan Chu để tỳ nữ lui xuống, bưng lấy gói thuốc để nàng ngửi: "Tỷ tỷ, mùi thơm không? Đây là phương thuốc muội mới tìm được, có thể an thần."
Tiểu cô nương đều yêu thích làm túi thơm, Trần Đan Nghiên khi còn bé cũng thường như vậy, nên cười ngửi bọc thuốc: "Rất thơm. Được rồi, ngủ thôi, đã quá muộn."
Trần Đan Chu dạ một tiếng, đứng dậy khỏi bàn trang điểm, giấu một cây trâm bạc mảnh dài vào trong tay áo.
Hai tỷ muội lên giường, chúng tỳ nữ dập tắt đèn lui ra bên ngoài. Bởi vì trong lòng mỗi người đều có chuyện, nên hai người không nói gì thêm, nửa thật nửa giả giả bộ ngủ. Rất nhanh, Trần Đan Nghiên chìm vào giấc ngủ trong mùi hương của bọc thuốc để bên gối, còn Trần Đan Chu thì mở mắt ngồi dậy, khôi phục lại nhịp thở bị nghẽn do nín thở.
Nàng cầm lấy trâm bạc đâm nhanh vào sau cổ của Trần Đan Nghiên. Trong mơ Trần Đan Nghiên nhíu mày, sau một khắc thì nghiêng đầu, khuôn mặt giãn ra.
Trần Đan Chu cởi bỏ quần áo rộng thùng thình của nàng, thì thấy bên trong mặc một bộ quần áo đi đường bó sát, một bao túi thêu được bó chặt chẽ ở phần eo. Nàng đưa tay sờ, quả nhiên lấy ra một vật, dưới ánh đèn mờ trong phòng, thì chính là binh phù.
Trần Đan Chu khẽ thở dài một tiếng, vượt qua Trần Đan Nghiên xuống giường, cho thuốc được bọc trong gói thuốc vào lư hương, quay đầu nhìn Trần Đan Nghiên đang nằm mê man trên giường, cầm lấy ngoại bào đi ra ngoài.
Mưa vẫn còn ầm ầm đổ xuống như trút nước, quản gia vừa nằm xuống lại bị gọi dậy.
"Nhị tiểu thư?" Hắn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương lần nữa xuất hiện trước mặt, tiểu cô nương mặc một bộ áo tơi đội chiếc mũ rộng vành, "Người không phải, lại định hồi Đào Hoa Quán luôn bây giờ chứ ạ?"
Trần Đan Chu gật đầu: "Vâng, xin quản gia an bài cho ta mười hộ vệ."
Quản gia đầu đau như búa bổ: "Nhị tiểu thư, người đây là ----- để ta đi gọi lão đại nhân."
Trần Đan Chu hừ một tiếng rồi nói: "Ta không phải tới để gặp phụ thân, ta nghe nói tỷ tỷ trở lại, liền muốn gặp tỷ ấy, bây giờ gặp được rồi, ta lại trở về trên núi."
Hài tử nghịch ngợm này. Quản gia vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ đến thiếu gia là nam hài tử, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng như vậy. Nghĩ đến thiếu gia, quản gia lại lòng đau như cắt -----
"Tỷ tỷ nói, tỷ phu sẽ báo thù cho ca ca." Trần Đan Chu lại nói.
Quản gia thở dài, nhị tiểu thư cũng vì quá đau lòng cho thiếu gia nên mới càng điên cuồng như vậy. Hắn không hề hỏi nhiều, chỉ ôn nhu nói: "Được, ta sẽ cho người hộ tống tiểu thư trở về trên núi, hay là lần này chúng ta ngồi xe nhé? Mưa quá lớn."
Trần Đan Chu dạ một tiếng cũng không có cự tuyệt. Quản gia rất nhanh liền sắp xếp xong xuôi, cũng không phải tất cả mọi người ở Trần gia đều đã đi ngủ, bọn hộ vệ đều có sắp xếp thay ca.
"Chỉ là, A Điềm đã nghỉ ngơi." Quản gia nói, "Có cần gọi nàng ấy dậy không?"
Trần Đan Chu lắc đầu, có hơi mất hứng nói: "Không cần, ta không thích A Điềm, đừng để nàng ấy đi theo ta, cũng không cần tìm tỳ nữ mới cho ta, trên núi người đã đủ rồi, quá nhiều người, ta không thích ồn ào."
Nha đầu A Điềm này vậy mà chọc tức Nhị tiểu thư rồi sao. Quản gia trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng tiểu cô nương tính tình vẫn luôn là vậy, nên hắn cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý. Trần Đan Chu đi lên xe, lại quay đầu lại: "Ngươi ngày mai mời đại phu đến nhìn tỷ tỷ một chút, ta cảm thấy đêm nay tinh thần tỷ ấy không được tốt, vẫn luôn ho khan."
Quản gia lên tiếng: "Tiểu thư yên tâm, ta nhớ rồi."
Ài, trong nhà thiếu gia xảy ra chuyện, không thể lại để xảy ra chuyện với đại tiểu thư nữa, nhất định phải thật cẩn thận không được phân tâm.
"Nhị tiểu thư, khi nào lên núi người cũng uống thêm ít canh gừng." Quản gia lại dặn dò.
Trần Đan Chu đáp một tiếng rồi không nói gì thêm nữa mà lên xe, bọn hộ vê mặc áo tơi đội mũ rộng vành vây quanh xe ngựa chạy về hướng cổng thành.
Trần Đan Chu ngồi trong xe ngựa, nhìn căn nhà dần bỏ lại sau lưng. Đã sắp xếp xong cho tỳ nữ A Điềm, nàng ấy sẽ không đuổi theo lên núi để phát hiện nàng không có ở đấy. Châm và mấy vị thuốc kia có thể khiến tỷ tỷ mê man hai ngày, tỷ ấy cũng sẽ không phát hiện không thấy binh phù, mà đại phu bắt mạch cho tỷ ấy, cũng sẽ phát hiện tỷ ấy có bầu.
Khi Trần Đan Nghiên phát hiện binh phù không còn, thì sẽ nghĩ rằng bị phụ thân phát hiện, mà cầm đi. Có lẽ tỷ ấy còn muốn tìm cách trộm binh phù, cũng có lẽ sẽ nói ra chân tướng cầu phụ thân, nhưng tuyệt đối phụ thân sẽ không đưa tỷ ấy binh phù. Hơn nữa, một khi biết tỷ ấy có bầu, thì chắc chắn phụ thân sẽ không để tỷ ấy đi ra ngoài.
Tóm lại khi tất cả mọi người phát hiện sự tình có gì đó không đúng, thì cũng đã đủ thời gian cho Trần Đan Chu làm việc.
Đúng vậy, Trần Đan Chu ngay từ đầu cũng chưa từng có ý muốn ngăn cản tỷ tỷ, hay là nói cho phụ thân, vì giải quyết được binh phù cũng không thể giải quyết được ác mộng sắp đến.
Mà muốn giải quyết được ác mộng, thì phải giải quyết người then chốt.
Xuyên qua cửa thành, ngọn đèn dầu phía sau, phía trước là đêm tối sâu thăm thẳm. Trần Đan Chu kéo màn xe, gọi người tới.
Bọn hộ vệ quay đầu nhìn lại.
Trần Đan Chu giơ lên binh phù: "Thái phó mật lệnh, lập tức đi đường ấp [1]."
[1] đường ấp: Tên gọi của Lục Hợp khu ngày xưa. Lục Hợp (khu) là một quận của Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Giờ đây, nàng sẽ thay thế tỷ tỷ đi gặp Lý Lương.