Cơn mưa tạnh lúc ban chiều, lại bắt đầu rơi xuống vào ban đêm, từng tiếng tí tách rơi xuống mái hiên của Đào Hoa Quán, ảnh đèn dầu trong phòng chập chờn, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, một nữ hài tử lao ra ngoài, chạy về phía màn mưa đang rơi xối xả----
"Nhị tiểu thư!"
Trong phòng một nữ hài tử kêu to vội vàng đuổi theo, vì cửa được mở nên ngọn đèn trong phòng rọi xuống, soi sáng từng hạt bụi mưa như ngàn sợi tơ lất phất bay, nữ hài tử chạy ra lúc trước giống như đang bị nuốt trọn trong màng lưới mưa khổng lồ.
Trời mưa vô cùng lớn, trên người nàng chỉ mặc một chiếc nhu quần [1] màu xanh, không có tiểu sam [2] cũng không có áo khoác ngoài, rất nhanh quần áo bị mưa xối ướt nhẹp dán lên trên người, làm lộ ra dáng người yểu điệu.
[1] nhu quần: giống giao lĩnh nhu quần ngày xưa của Việt Nam, tham khảo chương "Kiếp trước (3)"
[2] tiểu sam: áo ngắn
Nữ hài tử ở trong phòng lúc nãy cầm theo áo choàng đuổi theo, bao lấy nàng, lo lắng hô to: "Nhị tiểu thư, người muốn làm gì vậy, bệnh của người còn chưa khỏi đâu mà!"
Trần Đan Chu quay đầu, đôi mắt sáng như vì sao trên trời, trên mặt hoàn toàn ướt vì nước mưa, nàng nhìn nữ hài tử đang ôm mình: "Tĩnh Tâm."
Nữ hài tử càng thêm kinh hoảng: "Tiểu thư, ta là A Điềm, Tĩnh Tâm là ai?"
Tiểu thư gặp ác mộng sao? Tại sao đang ngủ đột nhiên la to bật dậy, quần áo không chỉnh tề đã chạy ra bên ngoài, bây giờ còn gọi nàng bằng một cái tên kỳ cục.
Trần Đan Chu dùng sức lắc lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh ở trong mưa tạo thành từng làn nước, nàng hét lớn: "Bây giờ là năm nào? Bây giờ rốt cuộc là năm nào?"
Nha hoàn A Điềm sợ hãi, ôm chặt lấy nàng đáp: "Là Kiến Thành năm thứ ba, là Kiến Thành năm thứ ba."
Kiến thành năm thứ ba, đúng là Kiến Thành năm thứ ba, Trần Đan Chu hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại, ôm ngược lại nha hoàn A Điềm: "A Điềm, ngươi đừng sợ, ta không sao, ta chỉ là, hiện tại, ta muốn về nhà."
A Điềm nói: "Tiểu thư, hiện tại mưa rất to, trời vừa chập tối, chúng ta ngày mai trở về có được không?"
Không được, nếu mai quay về thì tỷ tỷ đã rời đi. Trần Đan Chu dựng thẳng lông mày quát: "Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Ta nói hiện tại ta muốn về nhà, mau chuẩn bị ngựa!"
Hiện tại, tuy Trần Đan Chu mới mười lăm tuổi, nhưng mỗi ngày đều cưỡi ngựa bắt tên, nên khí lực dồi dào, nàng hất đầu vai, liến khiến A Điểm lảo đảo tách ra.
Tính tình Trần nhị tiểu thư có bao nhiêu quật cường, nha hoàn A Điềm vẫn là người rõ ràng nhất, nàng không dám ngăn cản nữa, vội nói: "Xin tiểu thư chờ một lát, xin người mặc áo tơi, đợi ta đi kêu người, chuẩn bị ngựa."
Đào Hoa Quán ở trên núi nên không thể cưỡi ngựa, đạo quán cũng không có ngựa, nam bộc hộ vệ xe ngựa của Trần gia đều ở dưới núi.
Trần Đan Chu cũng không lại tiếp tục ăn mặc đơn bạc mà chạy đi trong mưa, nàng ra hiệu cho A Điềm mau đi, còn mình thì quay lại trong phòng, cởϊ qυầи áo ướt đẫm ra, kéo vải bố ra lau qua người. Lúc A Điềm chạy về, thì thấy Trần Đan Chu vẫn chưa mặc gì mở hòm tủ ra tìm loạn lên----
Nàng nhớ không rõ mười năm trước thì y phục của mình được để ở đâu.
A Điềm vừa gấp vừa sợ lại vừa buồn cười, dùng chăn mềm bọc Trần Đan Chu lại: "Nếu tiểu như người còn như vậy, thì người sẽ thực sự sinh bệnh đó ạ."
Trần Đan Chu nhớ lại tại sao mình lại muốn đến Đào Hoa Quán, cũng không phải giống như thế nhân nói là muốn dưỡng bệnh, mà bởi vì nàng náo loạn muốn cùng ca ca và tỷ phu đi tòng quân, nên bị phụ thân Trần Liệp Hổ mắng cho một trận, trong cơn tức giận đã rời nhà trốn đến Đào Hoa Quán.
Đào Hoa Sơn chính là tài sản riêng của Trần thị, Đào Hoa Quán là từ đường của dòng tộc, mà muốn đi vào kinh thì phải đi qua Đào Hoa Sơn, non nước hữu tình người đến người đi, nàng là người ưa thích nào nhiệt nên thường tới nơi này chơi đùa.
Chỉ là lần này, lúc nàng quay về đã phải chứng kiến cảnh người nhà biến thành thi thể chồng chất.
Trần Đan Chu hít sâu một hơi, A Điềm mặc quần áo cho nàng, ngoài cửa bước chân hỗn loạn, những nha hoàn vυ" già khác vọt tới, tay cầm đèn trên người mặc áo tơi đội mũ rộng vành, trên mặt cơn buồn ngủ cũng chưa tiêu tan
Không biết vì sao Trần nhị tiểu thư nửa đêm náo loạn, muốn về nhà lúc trời mưa to, phải chăng vì quá nhớ nhà?
Trần nhị tiểu thư có tính tình kiêu căng ngạo mạn, ở nhà nàng nói một thì không ai dám nói hai.
Lúc sinh Nhị tiểu thư, Trần phu nhân vì khó sinh mà chết, Trần Thái phó đau lòng không hề muốn tái giá, Trần lão phu nhân thân thể yếu đuối nhiều bệnh đã sớm mặc kệ chuyện trong nhà. Hai huynh đệ của Trần Thái phó cũng không tiện nhúng tay vào chuyện nhà của dòng chính, Trần Thái phó lại yêu thương tiểu nữ nhi này, nên mặc dù có Đại tiểu thư chăm sóc, Nhị tiểu thư vẫn được nuông chiều tùy ý làm bậy.
Các nàng vây quanh Trần Đan Chu khoác thêm áo tơi, đi guốc mộc cho nàng, rồi bất chấp nguy hiểm xuống núi lúc trời mưa to.
Đã có vυ" giá đi xuống núi thông tri trước, nên đoàn người Trần Đan Chu vừa xuống núi, thì thấy hộ vệ tay cầm bó đuốc bôi dầu cùng ngựa, xe đã sẵn sàng xuất phát.
"Nhị tiểu thư, mưa quá lớn." Một hộ vệ hô to, "Người lên xe đi ạ."
Trần Đan Chu đã kéo lấy một con ngựa:"Ngồi xe quá chậm, ta sẽ cưỡi ngựa, những người khác lưu lại nơi này."
A Điềm cũng vội bắt lấy một con ngựa, là nha hoàn của Trần Đan Chu, thì cưỡi ngựa cũng là một kỹ năng cần thiết, nàng cũng có thể cùng tiểu thư trở về.
Bọn hộ vệ không nói thêm điều gì, vây quanh Trần Đan Chu phóng ngựa lao như bay về hướng thành trì, bỏ lại những người khác và Đào Hoa Sơn ở phía sau.
Mưa quá lớn, Trần Đan Chu cảm nhận được mưa xuyên qua quần áo rơi lên trên người, trên mặt cũng bị mưa táp vô cùng đau nhức, toàn bộ đều đang nhắc nhở nàng, đây không phải là mộng.
Trần Đan Chu cũng không quan tâm đây có phải là mộng hay không, cho dù là mộng, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức mình đi làm việc này.
Lao nhanh về phía trước, xa xa thấp thoáng đã có thể thấy được thành trì vô cùng to lớn, như là hoa đăng lưu ly dưới màn mưa.
Đây chính là Bất Dạ Thành của Ngô Quốc.
Mặc dù mấy chục năm vừa qua, đầu tiên là loạn ngũ quốc, rồi giờ lại đến tam vương thanh quân trắc[1], triều đình đã vấn tội tam vương tội danh mưu phản, không có lấy một ngày an bình, nhưng đối với Ngô Quốc, cuộc sống an ổn cũng không bị ảnh hưởng.
[2] thanh quân trắc: đề cập đến việc thanh trừ kẻ thân cận, kẻ xấu bên cạnh nhà vua, thường chỉ là một động thái nhưng luôn được lấy làm lý do để phiến quân làm phản. Trong truyện là chư hầu tam vương lấy cớ thảo phạt Ngự sử đại phu Chu Thanh bên cạnh Hoàng đế để ra quân. Xem chương "mở đầu" để biết thêm chi tiết.
Những thứ chiến loạn kia không hề có can hệ gì với bọn họ, Ngô quốc có lạch trời[2] Trường Giang, đóng quân ở cửa sông, cho nên chắp cánh cũng không thể bay lọt, những đội quân lẻ tẻ có tới thì cũng rất nhanh bị đánh đuổi ----- mặc dù nhi tử của Trần Thái Phó chết trận, nhưng đánh trận chết người là điều thường tình, chỉ có thể trách nhi tử của Trần Thái phó vận khí không tốt.
[2] lạch trời: lạch sâu tự nhiên ngăn cách giao thông trên sông
Bởi vì đại quân của triều đình đang tới gần, nên từ mấy ngày trước, dưới sự thỉnh cầu mạnh liệt của phụ thân Ngô Vương đã hạ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, vì thế rước lấy rất nhiều oán trách.
Dân chúng thì oán trách sinh hoạt không tiện, đám quan chức thì lại oán trách có thể dẫn đến hỗn loạn trong dân chúng. Ngô Vương nghe lời oán trách thì thấy có chút hối hận, có lẽ mấy ngày tới sẽ mở lại chợ đêm, để cho mọi người khôi phục lại sinh hoạt trước đây----
Binh mã của triều đình thì có gì phải sợ? Hoàng Đế chỉ có trong tay mười quận, số lượng binh mã nuôi được còn chẳng nhiều bằng một nước chư hầu, huống chi còn có Chu Quốc và Tề Quốc cùng nghênh chiến với triều đình.
Tóm lại không một ai nghĩ rằng triều đình lần này có thể thật sự đánh tới, càng không nghĩ đến tất cả đều phát sinh vào mười mấy ngày sau, đầu tiên là đại hồng thủy bất ngờ xảy ra, khiến Ngô quốc lập tức lâm vào hỗn loạn, vài chục vạn binh mã ở trước hồng thủy không chịu nổi một kích, tiếp đến là thủ phủ bị công phá, Ngô Vương bị gϊếŧ.
Trần Đan Chu hít sâu một hơi, mưa gió không ngừng xối vào người, khiến nàng liên tục ho khan.
"Tiểu thư!" A Điềm lớn tiếng hô, "Sắp tới rồi."
Trần Đan Chu nhìn về phía trước, thế giới như ngọc lưu ly đã gần ngay trước mắt, cửa thành đóng chặt cũng được, cấm đi lại ban đêm cũng thế, đối với hộ vệ Trần gia mà nói, thì đều không đáng kể.
Bọn họ tiến lên gọi cửa, nghe được là người của nhà Thái phó, thủ vệ hỏi cũng không hỏi, đã cho qua.
Trần Đan Chu tức giận, muốn quát mắng thủ vệ, các ngươi chính là thủ thành như vậy sao? Nhưng lại thấy bi ai trong lòng, nàng quát mắt thì có tác dụng gì, bởi vì Ngô quốc có lợi về địa thế, vài chục năm đều mưa thuận gió hòa, dễ thủ khó công, quốc khố dồi dào lại nhiều binh lính, nên từ trên xuống dưới lười biếng thành tính.
Nàng nắm chặt dây cương, phi nước đại trong cơn mưa gió chạy về nhà, nhà nằm ngay phụ cận cung thành ---- Đúng, nơi đó sau này chính là phủ Tướng quân của Lý Lương ở kiếp trước.
Trần gia toàn gia bị diệt, tòa nhà cũng bị đốt đi, sau khi Hoàng Đế dời đô liền cho người xây dựng lại, rồi ban cho Lý Lương làm phủ đệ.
Khi đoàn người Trần Đan Chu gần về tới, thì đã có hộ vệ từ đại trạch Trần gia đi ra ngoài tra xét, nhìn thấy đúng là Trần nhị tiểu thư đã quay trở lại, thì giật nảy mình.
"Nửa đêm nhớ nhà?"
"Nhị tiều thư lần này mới rời đi ba ngày, đã biết nhớ nhà thật đúng là lần đầu tiên đó."
Bọn hộ vệ canh cửa thì thầm nói nhỏ, hạ nhân gác cổng của Trần gia kinh ngạc, nhìn Trần Đan Chu toàn thân ướt đẫm nhảy xuống ngựa.
Trần Đan Chu nhìn trạch viện trước mắt, nào có phải nàng đi ba ngày đã trở lại, mà là nàng đi mười năm rồi mới trở lại.
"Lão đại nhân vừa mới ngủ---" Quản gia nghênh đón, "Có muốn gọi ngài ấy dậy không ạ?"
Mặc dù quấy rấy lão đại nhân vào lúc đêm khuya thì có vẻ không tốt với thân thể cho lắm, nhưng nếu như nữ nhi vì tưởng niệm phụ thân mà chạy suốt đêm về nhà, thì tâm tình của lão đại nhân khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ.
Hiện tại việc cần làm nhất không phải là gặp phụ thân, Trần Đan Chu nhanh chóng rảo bước đi vào, hỏi: "Tỷ tỷ đâu?"
Trần Thái phó có hai nữ nhi, trưởng nữ Trần Đan Nghiên đã xuất giá, cùng Lý Lương ở một tòa phủ đệ khác cuộc sống trôi qua vô cùng tốt đẹp, lại ở ngay bên trong thủ phủ, nên lúc nào cũng có thể quay trở lại nhà mẹ đẻ, cũng thường đón Trần Đan Chu đến chơi, nhưng với tư cách là nữ nhi đã xuất giá, nàng cũng rất ít khi trở về.
Vậy mà Nhị tiểu thư lại biết Đại tiểu thư đã trở lại. Xế chiều ngày hôm nay, Đại tiểu thư mới quay trở lại. Quản gia cũng vô cùng kinh ngạc, vội nói: "Nghe nói Nhị tiểu thư đi Đào Hoa Quán, nên Đại tiểu thư lo lắng nên đã quay trở lại nhìn xem."
Trần Đan Chu trong lòng thở dài, tỷ tỷ không phải lo lắng cho phụ thân, mà là đến trộm ấn tín của phụ thân mà thôi.
"Ta đi gặp tỷ tỷ." Nàng sải bước nhanh đi vào bên trong.
Ánh đèn dầu chập chờn trong cơn mưa lớn, có một đoàn người đi ra nghênh đón.
"A Chu!" Một giọng nữ xuyên qua màn mưa truyền tới, "Muội tại sao lại trở lại?"
Trần Đan Chu nhìn về phía trước, có một mỹ nhân cao gầy mặc áo trắng dưới ánh đèn mờ chập chờn từ dưới bóng cây trong mưa chậm rãi đi tới.
Trần Đan Chu kinh ngạc nhìn một lúc, rồi chạy nhanh tới gần nàng.
"Tỷ tỷ!"
Nàng bổ nhào qua, nước mưa trên người, nước mắt trên mặt toàn bộ đều vẩy vào trong ngực mỹ nhân áo trắng, cảm nhận vòng ôm ấm áp dịu dàng mềm mại của tỷ tỷ.
Tâm nguyện của nàng là đoàn tụ cùng người nhà ở dưới Hoàng Tuyền, nhưng thật không ngờ còn có thể trở về dương gian đoàn tụ với người nhà vẫn đang còn sống.