Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỏi Đan Chu

Chương 24: Khó ngăn

« Chương Trước
Tin tức Hoàng đế lên bờ bay nhanh về phía quốc đô. Lúc Ngô vương biết được thì gã ta đang ngồi ở trên điện với vẻ mặt phờ phạc.

Đây là lần đầu tiên trong đời, gã ở trong đại điện lâu như vậy. Gã đã trải qua mấy ngày không có yến nhạc, chốn mỹ nhân hậu cung cũng không có đi, nhưng cũng không phải là vì sầu lo cho tình thế nguy cấp - tình thế chẳng có gì nguy cấp cả, triều đình hung hăng, nhưng ông ta đã đồng ý hòa đàm với triều đình rồi, triều đình còn có lý do gì để đánh gã chứ?

Gã ta là bị Trần thái phó vây ở trên điện.

"Triều đình chấp nhận tâm ý của chư hầu, điều này đã rất rõ ràng từ năm mươi năm trước. Mười năm sau loạn ngũ quốc, Hoàng đế nghỉ ngơi dưỡng sức hai mươi năm, nay dã tâm bừng bừng nắm hùng binh trong tay. Đại vương không thể hợp mưu với triều đình, càng không thể đi tấn công các chư hầu vương khác. Nếu không môi hở răng lạnh, đất Ngô sẽ mất, Đại vương khó mà sống được."

Thấy Trần Đan Chu cầm vương lệnh đi nghênh đón Hoàng đế, Trần Liệp Hổ ngã quỵ xuống, nhưng ông chỉ nằm một ngày, sau đó lập tức đứng lên đi tới vương cung, quỳ xin Ngô vương thu hồi mệnh lệnh đã ban. Ngô vương không nghe, ông liền quỳ gối trước đại điện vương cung không đi.

Ngô vương phái người đuổi ông đi vài lần. Trần Liệp Hổ lại chạy trở về, ỷ vào thân phận Thái phó, mạnh mẽ xông thẳng vào. Ngô vương trốn ở thâm cung cũng bị ông tìm được.

Tinh thần của các thần tử khác cũng không được tốt. Đột ngột xảy ra chuyện này khiến cho bọn hắn tâm loạn như ma đứng ngồi không yên, vì vậy dứt khoát cùng canh giữ trên đại điện. Có người khen ngợi Trần thái phó, có người im lặng không nói, nhưng người mắng nhiếc ông còn nhiều hơn.

"Trần Liệp Hổ, ông cũng quá vô sỉ." Văn Trung tức giận mắng: "Bây giờ ông giả bộ trung thần nghĩa sĩ làm cái gì? Đây toàn bộ không phải do ông làm ra sao? Hai cha con ông đang đùa giỡn đại vương sao?"

Hiện tại các thần tử của Ngô vương vừa khó hiểu vừa cười nhạo Trần Liệp Hổ.

Không hiểu vì sao ông vẫn là dáng vẻ cái gì cũng không biết, còn cười nhạo đủ loại hành vi ra vẻ ta đây trước đó của ông, nhất là về cái chết của Lý Lương. Trong thành đô đã có tin đồn mới —— Lý Lương không phản bội Đại vương, mà là vì không chịu phản bội, nên mới bị Trần Thái phó gϊếŧ chết.

Trần Thái phó là người tự xưng là trung thần tử thủ đất Ngô, thực chất đã sớm quy thuận triều đình.

Tin đồn này một lần nữa làm tan nát trái tim của Trần Liệp Hổ, nhưng ông không thể gục ngã.

Trần Liệp Hổ thẳng lưng: "Ta đã nói rồi, những gì con gái Trần Đan Chu của ta làm, ta hoàn toàn không biết!"

Vẻ mặt của ông vừa bi thương vừa tức giận, hồi tưởng lại cảnh Trần Đan Chu xuất ra vương lệnh, rồi nói với ông muốn đi nghênh đón hoàng đế —— ài.

"Con gái trần Đan Chu của ta đã nhìn thấu mưu đồ phản bội của Lý Lương, tuy rằng đã thành công gϊếŧ Lý Lương, nhưng vẫn bị gian tế triều đình khống chế. Nàng bị bọn họ uy hϊếp, hoặc là --" Trần Liệp Hổ mặc dù đau lòng, nhưng cũng không thay con gái giải vây, suy đoán ra chân tướng: "Bị bọn họ thuyết phục, nàng quy thuận triều đình, mang gian tế triều đình vào quốc đô, lại bức bách Đại vương ——"

Cuối cùng ông cũng biết Trần Đan Chu đơn độc gặp Ngô vương vào ngày đó là để làm cái gì, là để giới thiệu gian tế của triều đình. Quản gia cũng nói với ông chuyện Trần Đan Chu đã làm khi ông không ở trong phủ - ông đá văng nhà kho nơi giam giữ thân binh của Lý Lương, thấy thiếu mất một người. Những người được gọi là thân binh của Lý Lương này mặc dù ăn mặc như binh sĩ nước Ngô, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện khí thế và dáng vẻ căn bản không phải người Ngô!

Không cần tra tấn nghiêm khắc, bọn họ rất sảng khoái thừa nhận mình là binh mã triều đình.

Trần Liệp Hổ kéo mấy người này đến trước vương cung muốn chém chết, nhưng bị Ngô vương lấy lý do không chém sứ giả ra ngăn cản.

"Bọn họ không phải là sứ giả, mà là gian tế!" Trần Liệp Hổ bi phẫn cầu xin Ngô vương: "Cho dù là sứ giả, nhưng không được Đại vương ngài cho phép, mà đã lẻn vào đất Ngô ta thì chính là tặc, nên gϊếŧ."

Ngô vương tức giận: "Trần Liệp Hổ, nếu ngươi dám gϊếŧ người này, dẫn đến chiến sự giữa triều đình và Ngô quốc, thì ngươi chính là tội nhân của Ngô quốc! Bổn vương quyết không tha cho ngươi!"

Ông là tội nhân của Ngô quốc - Trần Liệp Hổ bị Ngô vương mắng chửi đến mức phun ra một ngụm máu ngất đi bị khiêng về nhà. Nhưng sau khi tỉnh lại Trần Liệp Hổ lại đến vương cung, ông nhất định phải ngăn cản Ngô vương tự hủy đi tương lai, không thì ông thật sự sẽ trở thành tội nhân của Ngô quốc

"Đại vương——" Trần Liệp Hổ không để ý tới tiếng ồn của các thần tử, chỉ thỉnh cầu Ngô vương.

"Đại vương!" Thái giám ngoài cửa vui vẻ chạy tới, giơ cao tin báo lên: "Hoàng đế đã vào đất Ngô rồi!"

Trong điện nhất thời yên tĩnh, tầm mắt mọi người dừng trên người thái giám, vẻ mặt có kinh có sợ có vẻ tối tăm không rõ.

Giọng nói của Ngô Vương khẽ run rẩy: "Ông ta ——"

Thái giám biết Đại vương muốn hỏi cái gì, lập tức tiếp lời: "Bệ hạ chỉ mang theo ba trăm vệ binh đến gặp Đại vương --" Dứt lời quỳ xuống hô to: "Đại vương uy vũ!"

Chỉ mang theo ba trăm vệ binh, Hoàng đế quả nhiên không mang binh mã vào Ngô, các triều thần đều kinh ngạc. Trương Giám quân là người đầu tiên có phản ứng, đón đầu quỳ gối hô to: "Đại vương uy vũ! Hoàng đế đây là dùng lễ huynh đệ để đến gặp đó ạ!"

Trong lúc nhất thời các thần tử đua nhau quỳ xuống hô to uy vũ, Ngô vương ở trên ngai vàng cười to, tầm mắt dừng trên người duy nhất đang đứng trong điện, lúc này tiếng cười mới dừng lại.

Trần Liệp Hổ lúc trước quỳ xuống nhưng lúc này lại đứng lên, vẻ mặt ngạc nhiên lại suy sụp: "Đây đâu phải là uy vũ của Đại vương, đây là uy vũ của Hoàng đế, đây ây là miệt thị Đại vương, coi đất Ngô ta là vật trong ta đó chứ."

Ông lẩm bẩm rồi lại tức giận, tiến lên một bước hô to Đại vương.

"Xin hãy để ta mang binh, đánh lui Hoàng đế --"

Ngô vương hoảng sợ: "Trần Thái phó, đừng nói bậy!"

Bên cạnh có người chế giễu: "Trần Thái phó, con gái ngài đi cùng Hoàng đế, ngài tính gϊếŧ như thế nào?"

Trần Liệp Hổ vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu con gái ta có thể nghe lệnh của ta, ngăn cản Hoàng đế, thì nàng vẫn là con gái ta. Còn nếu nàng cố chấp, thì nàng sẽ không phải là con gái của Trần Liệp Hổ ta nữa, mà chỉ là một tắc tử phản bội Ngô quốc. Ta sẽ tự tay chém đầu nó xuống."

"Trần Thái phó!" Trương Giám quân hét lên: "Ông đừng nói những lời cuồng ngôn như vậy nữa! Hoàng đế không mang theo binh mã đến như đã hứa, thành tâm hòa đàm với đại vương, ông hô muốn chém muốn gϊếŧ là như thế nào? Ông đây là muốn làm loạn đất Ngô ta!"

Những người khác cũng nhao nhao đứng lên, giận dữ quát lớn: "Còn thể thống gì nữa!" "Nào có nửa điểm chữ tín!" "Quả thực làm cho Ngô quốc ta hổ thẹn!" "Ông đây là muốn Đại vương mang danh tạo phản mưu nghịch sao?"

Trần Liệp Hổ nhìn trong điện, dường như sau khi nghe Hoàng đế vào đất Ngô, thái độ của đám thần tử lại thay đổi, ngoại trừ rất ít người không nói lời nào, những người khác đều trở nên phấn chấn, thần thái xán lạn. Ngay cả Văn Trung cũng không trách cứ việc Ngô vương và Hoàng đế hòa đàm nữa. Tất cả mọi người đều vì có thể hòa đàm mà vui mừng, vì sự xuất hiện của Hoàng đế mà kích động, không thể chờ đợi --

Bởi vì biết đại thế đã mất, cho nên nửa câu phản đối cũng không dám nói nữa, e sợ chọc giận Hoàng đế, ảnh hướng tới tương lai sau này.

Đại vương còn đứng trước mặt mọi người đấy! Trần Liệp Hổ ngửa đầu bi thiết: "Đại vương, đợi lão thần đi chất vấn Hoàng đế, tại sao thích khách của Đại vương lại ám sát Hoàng đế, vì sao vu khống Đại vương mưu phản, ngài ấy có còn nhớ thánh huấn của Cao Tổ?"

Dứt lời lập tức xoay người rời đi.

Đại thần đứng hai bên có người kịp phản ứng lại nhanh chóng tiến lên ngăn cản Trần Liệp Hổ: "Thái phó, không thể đi!" Còn những người khác thì rối loạn hô: "Đại vương!"

Ngô vương không cần mọi người nhắc nhở đã kịp phản ứng lại. Sao có thể để Trần thái phó đi chất vấn Hoàng đế, nếu thì thì nhất định sẽ phải đánh nhau. Hoàng đế chỉ mang theo ba trăm binh tướng vào Ngô, điều đó chứng tỏ sẽ không đánh nhau. Thái bình rồi, gã còn phải lo lắng gì nữa? Có thể giam lão già này lại rồi.

Ngô vương đứng lên, dựng đứng lông mày, hạ lệnh: "Trần thái phó, giao ra binh quyền!" Rồi lại gọi người tới: "Áp giải Thái phó về phủ!"

Trần Liệp Hổ tức giận: "Đại vương - không thể nghe lời gièm pha! Không thể hòa đàm với Hoàng đế! Không thể hợp mưu với Hoàng đế đánh Chu Tề! Không thể --"

Trần Liệp Hổ kéo theo một thân già nua và chân tàn tật, bắt đầu giãy giụa, ba năm tên cấm vệ dĩ nhiên không phải đối thủ của ông. Các thần tử nhao nhao kinh hô ngăn cản trước mặt Ngô vương, càng ngày càng nhiều cấm vệ xông vào, đè Trần Liệp Hổ lại, rồi kéo ra ngoài ——

Trần Liệp Hổ cuối cùng cũng bị kéo ra ngoài, thái giám nhạy bén sai người chặn miệng ông lại, tiếng la mắng cũng biến mất, trong điện chỉ còn lại mũ và giày của ông rơi xuống lúc ông giãy giụa --

Các thần tử thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong điện một lần nữa trở nên hòa hợp.

"Đại vương, ta thay đại vương đi gặp Hoàng đế trước." Trương Giám quân đoạt trước hô lên.

Các thần tử khác tranh nhau thỉnh mệnh, Ngô vương cười to: "Tất cả cùng đi, để Hoàng đế nhìn thấy khí thế của Ngô quốc ta!"
« Chương Trước