Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỏi Đan Chu

Kiếp Trước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiếp trước

Sau mấy trận mưa xuân, vườn rau phía sau đạo quán đồng loạt mọc ra một tầng xanh mơn mởn.

Trần Đan Chu hái được đầy một rổ, dùng nước suối dẫn từ trên núi xuống rửa sạch, thêm chút dầu cây bồng, cắt vài miếng măng mùa xuân, nấu một chén cơm bằng gạo Hoa Đào vô cùng đơn giản, rồi ăn sạch sẽ.

Buổi chiều, Trần Đan Chu bận rộn treo đồ ăn còn sót lại dưới mái hiên để hong khô, sau đó lại ướp cùng với măng mùa xuân. Lúc mặt trời vừa xuống núi, Tĩnh Tâm sư thái từ tiền quán vội vàng chạy tới.

"Đan Chu nương tử." Nàng thần sắc có chút lo lắng, "Dưới núi có một hài tử miệng sủi đầy bọt mép, hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên do. Người nhà sợ đưa vào nội thành không kịp, muốn mời Đan Chu nương tử người xuống núi nhìn một cái."

Trần Đan Chu lên tiếng nói "Được", rồi xoa xoa tay, cầm lên giỏ xách được lấy xuống từ trên hiên, bên trong có để đầy đủ những thứ như ngân châm các loại, nghĩ nghĩ một chút rồi lại để Tĩnh Tâm sư thái đợi một lát, mang theo giỏ xách đi dạo một vòng xung quanh vườn rau của mình ở phía sau đạo quán, hái một ít thảo dược, rồi mới đi theo Tĩnh Tâm sư thái xuống núi.

Đào Hoa Sơn không cao, các nàng lại thường xuyên đi lại trong núi nên đi khá nhanh, từ nơi cao nhất của đạo quán đi tới thôn xóm ở dưới chân núi cũng chưa tới một khắc.

Nam hài tử năm sáu tuổi đang hôn mê, đã được đưa đến cửa thôn. Mẫu thân đang khóc, còn phụ thân thì lo lắng nhìn hướng đỉnh núi, nhìn thấy thân ảnh của hai nữ tử vội vàng hô "Đến rồi". Các thôn dân vừa ân cần chào hỏi "Tĩnh Tâm sư thái, Đan Chu nương tử" vừa sốt sắng mở đường.

"Không biết có chuyện gì xảy ra." Phụ thân tuy hai đôi mắt đỏ lựng nhưng vẫn kể lại rõ ràng, "Lúc từ bên ngoài trở về vẫn còn tốt, nhưng vừa ngồi xuống, bưng bát cơm lên liền run rẩy té bất tỉnh."

Trần Đang Chu buông rổ nói: "Để ta nhìn xem." Cúi người, trước tiên kiểm tra mắt mũi miệng của đứa nhỏ, rồi lại đưa tay kéo quần áo ở chỗ chân tay lên nhìn kỹ, "Không phải do rắn rết cắn, chắc là ăn phải rau dại có độc rồi."

Nghe nàng nói như vậy, mẫu thẫn đang khóc nức nở ở bên có chút khó hiểu nói:"Hôm nay vẫn còn chưa ăn cơm, mà mấy ngày vừa rồi ta cũng không có hái rau dại."

Trần Đan Chu nói:"Cũng có khả năng là thằng bé tùy tiện hái ở bên ngoài ăn, ta sẽ giải độc cho thằng bé, chờ thằng bé tỉnh lại thì các ngươi hỏi một chút."

Cha mẹ cũng không còn nghi vấn, yên lặng tránh ra, nhìn nữ tử hơn hai mươi tuổi này trước tiên dùng ngân châm đâm trên đầu và trên tay của đứa trẻ vài châm, rồi lấy ra một bó thảo dược mơn mởn không rõ tên từ trong giỏ xách, giã nát ở bên trong chén thuốc nhỏ, mở miệng của hài tử rót vào. Vừa mới rót vào, hài tử liền ọe một tiếng phun ra, người đang bất tỉnh đột nhiên phát ra tiếng khóc.

Cha mẹ có chút bối rối hỏi "Đan Chu nương tử?"

Trần Đan Chu đỡ hài tử cho nằm nghiêng qua, để cho nó vừa khóc vừa nôn ra. Một lúc sau rút khăn tay ra, lau qua hài tử, rồi đứng thẳng người lên nói:"Được rồi, người cũng đã tỉnh, đưa thằng bé vào nội thành để đại phu khám qua một chút đi."

Người trong thôn thở phào nhẹ nhõm, còn cha mẹ thì vô cùng mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ. Sau đó nhấc đứa trẻ, mặc dù còn đang mê mang nhưng đã phát ra tiếng khóc, luôn miệng rêи ɾỉ, dựa vào ván cửa rồi đặt lên trên xe bò, vội vàng chạy về hướng nội thành.

Thôn dân ở lại luôn miệng cảm tạ "Vất vả cho Đan Chu nương tử" "Đa tạ Đan Chu nương tử".

Trần Đan Chu mỉm cười hoàn lễ:"Đừng để cho hài tử ở trên núi ăn bậy, thứ càng đẹp mắt, càng không được ăn."

Người trong thôn một lần nữa nói lời cảm tạ, Trần Đan Chu cùng Tĩnh Tâm sư thái liền cáo từ đi về trên núi, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.

Ở bên này, hai vợ chồng kéo hài tử đi vào nội thành, bóng đêm đã bao phủ đất trời, cuộc sống về đêm của kinh thành phồn hoa cũng vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều là dòng người đi lại, trên sông Tần Hoài, du thuyền như mắc cửi, ánh đèn như sao biển.

Hai vợ chồng đi vào một y quán ở tây thành, đại phu xem bệnh khám cho hài tử, "ai ôi!!!" một tiếng nói:"Đứa nhỏ này thật sự là gan lớn, lại ăn Đoạn Trường thảo a."

Mặc dù không biết Đoạn Trường thảo là cái gì, nhưng nghe tên thôi đã thấy rất dọa người, hai vợ chồng toàn thân run rẩy rơi lệ.

"Đừng sợ đừng sợ." Đại phu trấn an, vừa kiểm tra, vừa nói:"Trước dùng châm ngăn chặn độc tính lan tràn, rồi lại thúc cho nôn ra hết hơn một nửa, các người đã tìm người khám qua?"

Phu nhân rưng rưng nước mắt nói: "Chúng ta là thôn dân của Đào Hoa thôn, ở gần đó chính là Đào Hoa Sơn, đã nhờ Đan Chu nương tử khám qua."

Đại phu "a" một tiếng rồi nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Dứt lời liền cẩn thận bắt mạch cho hài tử, rồi lại để cho tiểu nhị trong điếm lấy thuốc, khám chữa bệnh đâu vào đấy, mà không hề hỏi thêm một câu nào.

Đây là tín nhiệm hay khinh thường vị Đan Chu nương tử kia? Người đợi ở bên cạnh chờ khám vẫn đang dựng thẳng lỗ tai đợi để nghe tiếp nhưng không thấy tiếp lời, thấy vô cùng tò mò, đành tự hỏi ra "Đan Chu nương tử là ai? Là danh y sao?"

Đại phu coi như không nghe thấy, còn hai vợ chồng kia thì chỉ qua loa trả lời:"Là một nương tử sống gần thôn của chúng ta."

Thôn phụ sao? Vậy tại sao lại nhờ nàng ấy khám qua? Hay là bà cốt? Rất linh nghiệm sao? Người bên cạnh ngày càng tò mò, nhưng hỏi ra lại không ai để ý đến hắn, có vẻ rất thần bí nha.

Rất nhanh đại phu đã thi châm, dùng thuốc chẩn trị tốt cho đứa bé kia, hài tử cũng dần tỉnh tảo lại, lắp bắp kể lại, vào buổi trưa lúc chơi dưới chân núi, nó đã tiện tay rút một gốc cây dại nhai chơi, sau đó nhổ ra thấy nước bọt có màu đỏ nên không dám ăn nữa.

Đại phu cười nói: "Phúc lớn mạng lớn, tốt rồi, đi về đi."

Vợ chồng thiên ân vạn tạ, thanh toán tiền xem bệnh rồi cầm thuốc kéo hài tử đi về.

Người đợi khám bệnh lúc nãy ngồi xuống trước mặt đại phu, vẫn còn chưa chịu từ bỏ hỏi: "Phúc lớn mạng lớn là nói vị Đan Chu nương tử kia đã giải độc trước cho đứa nhỏ này hay sao?"

Đại phu cười cười lên tiếng "Đúng vậy".

"Đan Chu nương tử này là ai vậy? Thoạt nhìn, đại phu ngài cũng biết đến, đã từng gặp qua không chỉ một người được nàng khám chữa bệnh mà được cứu sống à?" Người xem bệnh liên tục lên tiếng hỏi, "Y thuật của nàng rất cao sao? Tại sao trong thành lại chưa từng nghe nói đến?"

Đừng nói có bản lĩnh xem bệnh, mà nếu chỉ là bà cốt, nếu lợi hại thì thanh danh có thể truyền khắp kinh thành.

Đại phu lắc đầu:"Ai nha, ngươi cũng đừng hỏi nữa, không thể có danh tiếng." Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hạ giống nói, "Nàng vốn là Ngô Vương quý tộc."

Người xem bệnh lập tức rõ ràng, mười năm trước Tề Ngô Chu, ba chư hầu vương mưu phản, được gọi là tam vương chi loạn, Chu Vương Ngô Vương lần lượt bị tru sát, về sau hoàng đế dời đô, kinh thành bây giờ chính là thủ phủ của Ngô Vương trước kia.

Hạ Đế dời đô, kinh thành quý tộc đương nhiên cũng theo chân dời đến, mà Ngô Vương trên lưng cõng tội danh mưu phản, lưu lạc đến mức còn không bằng dân chúng bình thường, có thể còn sống là đã không tệ rồi, nào dám mưu cầu danh lợi nữa chứ.

Vì thanh trừ dư nghiệt của Ngô Vương, mà trong vòng mười năm nay không ít đại gia tộc thế gia của Ngô quốc bị tiêu diệt.

"Có vẻ vị Đan Chu nương tử này rất được thôn dân bảo vệ." Người xem bệnh cảm thán.

Đan Chủ nương tử khẳng định cứu trị không chỉ một hai nhà, nhưng thanh danh không hề được truyền ra, đương nhiên là do tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói ra, miễn cho nàng gặp phải tai họa.

Đại phu nghĩ nghĩ, nói thêm một câu:"Đan Chu nương tử ấy, cũng không phải sợ gặp họa, nàng đã được thiên tử miệng vàng lời ngọc miễn cho tội chết."

Người xem bệnh kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Nàng là người như thế nào?"

Đại phu nở nụ cười, mỉa mai cười nói:"Tỷ phu của nàng chính là Uy Vũ Đại tướng quân, Lý Lương."

Sắc mặt của người xem bệnh cũng lập tức thay đổi, kéo dài giọng nói:"Hóa ra là Uy Vũ----Đại Tướng Quân nha."

Uy Vũ Tướng Quân Lý Lương, cái tên này đừng nói người kinh thành, mà cả thiên hạ này đều biết.

Năm đó, chính hắn tự tay chém xuống đầu của Ngô Vương, nghênh đón Hoàng đế, lập được đại công.

Lý Lương có công mới được Đế vương coi trọng, nhưng không có thanh danh tốt, bởi vì lúc hắn chém xuống đầu của Ngô Vương thì hắn chính là Đại Tướng quân của Ngô Vương, mà nhạc phụ của hắn, Trần Liệp Hổ chính là Thái phó của Ngô Vương.

Mặc dù Lý Lương nói là phụng mệnh Đế vương là việc chính nghĩa, nhưng cũng khó tránh khỏi bị người chế giễu là bán chủ cầu vinh - dù sao thần tử của chư hầu Vương vẫn đều là cho chính tay chư hầu Vương tuyển chọn, bọn họ đầu tiên là thần tử của Ngô Vương, sau mới là thần tử của Thiên tử.

Lý Lương không những tru sát Ngô Vương, mà còn điên cuồng mưu tận gϊếŧ tuyệt những đại gia tộc thế gia của Ngô quốc, như một con ác khuyển, những người Ngô quốc khác đều hận hắn, những người khác ở Đại Hạ cũng không ưa gì hắn.

Người xem bệnh không muốn đàm luận thêm về Lý Lương, mà nói về một cái tên quen thuộc khác: "Vị Đan Chu nương tử này vốn là nữ nhi của Trần Thái phó sao? Cả nhà Trần Thái phó không phải bị Ngô Vương gϊếŧ sao?"

Chuyện năm đó cũng không phải là bí mật gì, ban đêm người đến xem bệnh cũng không nhiều lắm, vả lại bệnh của vị này cũng không nghiêm trọng, nên đại phu không khỏi nổi lên hứng thú nói chuyện :"Năm đó, đại nữ nhi của Trần Thái phó, vốn là thê tử của Lý Lương, trộm cầm ấn tín của Thái phó đưa cho trượng phu, khiến Lý Lương có thể lãnh binh phản công thủ phủ. Vì lẽ đó, Trần Thái phó đã bị Ngô Vương xử trảm, còn thê tử của Lý Lương thị bị treo cổ trước cổng thành. Nhất tộc Trần thị bị giam ở nhà lao không phân biệt nam nữ, già trẻ lớn bé, tôi tớ thị nữ, đầu tiên là chém đầu rồi lại phóng hỏa thiêu cháy, toàn tộc bị diệt. Tiểu nữ nhi nhà Thái phó bởi vị bệnh tật tĩnh dưỡng tại Đào Hoa sơn nên tránh được một kiếp. Sau khi thành bị phá, Ngô Vương chết, nàng ấy bị Hạ quân bắt được mang đến chỗ Lý Lương hỏi muốn xử trí thế nào. Khi đó Lý Lương đang cùng Hoàng Đế tiến vào hoàng cung, chứng kiến tiểu nữ hài bị hù đến đờ đẫn co quắp. Hoàng Đế nói câu đứa trẻ đáng thương, nên Lý Lương liền an trí nàng ở tại đạo quán của Đào Hoa Sơn, sống đến bây giờ."

Nói đến chuyện năm đó, người xem bệnh vẻ mặt có chút buồn bã, bấm ngón tay tính toán:"Cũng đã được mười năm rồi đấy, thời gian trôi qua thật nhanh, ta còn nhớ rõ lúc đó tình hình thật thê thảm, một bên thì binh mã hỗn chiến, một bên thì xảy ra trận đại hồng thủy, khắp nơi đều là người chết, thây ngang khắp động, trận đánh kia căn bản cũng không cần Hoàng Đế đánh tới thì Ngô Quốc cũng đã không giữ được nữa rồi."

Mặc dù đã được mười năm, nhưng thỉnh thoảng dư nghiệt của Ngô Vương vẫn gây náo loạn, nói những chuyện xưa này cũng có chút nguy hiểm, đại phu ho nhẹ một tiếng:"Cho nên mới nói, trời muốn Ngô Vương vong, mà thôi không nói những chuyện này nữa, bệnh của ngươi không có trở ngại, cầm chút thuốc uống là được."

Người xem bệnh còn muốn nói điều gì, nhưng sau lưng đã có người đi qua, mang theo một ít mùi máu tanh: "Ngươi đã xem xong chưa, xong rồi thì mau tránh ra, tay của ta bị đao chém đây."

Người xem bệnh nghe xong hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi đang đứng đấy, tay phải được bọc một tấm vải, máu vẫn còn chảy ra, nhỏ trên mặt đất.

Đại phu nhìn thấy máu chảy cũng không một chút kinh hoảng, hỏi "Làm sao mà bị thương?" Tiểu nhị y quán đứng bên cạnh cảnh giác dò xét nhìn hắn, kinh thành có lệnh cấm mang theo binh khí.

Là một chàng trai trẻ tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt hơi vàng, giọng nói mang khẩu âm của Ngô quốc: "Ta là người phụ giúp phòng bếp của Túy Phong Lâu, không cẩn thật bị dao phay cắt đứt."

Đại phu cởi miếng vải bố, miệng vết thương mặc dù dọa người, nhưng cũng không có gì đáng ngại, để cho tiểu nhi đưa vải băng, rồi kê chút thuốc trị ngoại thương là được rồi.

Người trẻ tuổi trả tiền rồi đi ra ngoài, đứng ở giữa phố xá náo nhiệt, nhìn về hướng Đào Hoa Sơn ở ngoài thành, ngọn đèn dầu hai bên rọi lên mặt hắn chập chờn lúc sáng lúc tối.

Trần Đan Chu mỗi ngày rời giường từ rất sớm, đi bộ lên xuống núi hai lần, thuận tiện mang nước suối trở về.

Hôm nay khi nàng vừa đến con suối trên núi, thì thấy đã có một người tới trước.

Người trẻ tuổi đưa lưng về phía nàng, dùng một tay bưng nước giội lên mặt, còn một tay để tại bên người, quấn một miếng vải bố trị thương.

Hắn nói:"Nước này sao lại mát như vậy."

Trần Đan Chu nói:"Nước suối Đào Hoa Sơn một năm bốn mùa đều rất mát lạnh, Kính ca ca đã mười năm không quay lại, nên đã quên rồi sao?

Người trẻ tuổi xoay người, phấn vàng được rửa sạch lộ ra da thịt trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc:"A Chu, muội nhận ra ta?"

Trần Đan Chu đi qua, đặt hũ nước có hai quai cầm xuống, nhìn vào mặt nước suối sáng lấp lánh nói:"Kính ca ca là bạn tốt của ca ca muội, đồng tiến đồng xuất [1], cũng thường dẫn muội đi chơi, làm sao muội lại không nhận ra bóng lưng và giọng nói của huynh chứ? Vì sao huynh trở lại? Nhất tộc Dương thị Ngô Đại phu đã được xóa khỏi danh sách truy tìm. Huynh tội gì lại lộ diện?"

[1] đồng tiến đồng xuất: cùng vào cùng ra, ý chỉ quan hệ gần gũi, thân thiết

Dương Kính cười cười:"Nhà chúng ta đều chết sạch, ta nghĩ thế nhân cũng đã quên, cho nên mới đi ra mà thôi."

Trần Đan Chu lấy đầy nước vào hũ, rồi cầm lên nói:"Kính ca ca là muốn trở về báo thù sao?"

Dương Kính nhìn nàng, trên khuôn mặt của nữ tử hai mươi lăm tuổi đã không còn nét ngây thơ, khăn trùm đầu bằng sa mỏng không che được khuôn mặt kiểu mị của nàng.

Hắn than nhẹ một tiếng:"A Chu, muội không sợ ta sao?"

Trần Đan Chu:"Là sợ huynh gϊếŧ muội sao?" Nàng xoay người thướt tha bước đi, "Mười năm nay, cũng có người tới gϊếŧ ta, cũng có người tới khuyên ta đi gϊếŧ người, ta đã nhìn thấy nhiều lắm, giờ đã thành thói quen, cũng không có gì đáng sợ nữa."

Giọng nói nàng bình tĩnh, nhưng hàm chứa ưu thương.

"A Chu." Dương Kính hô, "Muội hận Ngô Vương sao?"

Hận Ngô vương sao? Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng thống khổ vì cửa nát nhà tan Trần Đan Chu nào có thể quên, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Dương Kính, cắn răng nói:"Ngô Vương tin lời gièm pha, tru sát tộc của ta, mặc dù nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nhưng ta làm sao có thể không hận? Nhất tộc Trần thị ta từ thời cao tổ hoàng đế phân đất phong hầu đã đi theo Ngô Vương, nhiều thế hệ trung thành, tại thời điểm loạn ngũ quốc cha ta anh dũng gϊếŧ địch, bảo toàn Ngô quốc không bị nửa điểm quấy nhiễu, vì thế còn bị thương một chân. Nhưng Ngô Vương, hắn sao có thể vì tin lời gièm pha, không có bằng chứng, liền tru sát một cả nhà ta, chủ tớ một trăm ba miệng ăn! Ngô Vương hắn---"

"A Chu." Dương Kính tiến lên một bước cắt đứt lời nàng, đau xót nói: "Đây là lỗi của Ngô Vương, nhưng hắn cũng là bị lừa gạt, không phải là không có bằng chứng, mà chứng cứ rõ ràng, đó là Lý Lương cầm binh phù!"

Trần Đan Chu lạnh lùng cười nói: "Vậy sao? Trước đó Trương Giám quân hại chết ca ca ta, tại sao hắn lại không cho rằng Trương Giám quân muốn tạo phản hả?"

Dương Kính nở nụ cười, bên trong còn thấp thoáng ánh lệ: "A Chu à, A Chu, các ngươi đều bị Lý Lương lừa. Hắn nào phải giận dữ vì các ngươi mà hắn đã sớm quy thuận Hoàng Đế, lừa tỷ tỷ ngươi trộm binh phủ, chính là để phản công thủ phủ đấy."

Nghe xong lời này, thần sắc Trần Đan Chu vẫn hờ hững, rõ ràng là không tin lời hắn nói, hỏi: "Huynh là người của Ngô Thái vương hay là người của Lạc vương?"

Sau khi Ngô vương bị gϊếŧ, các quan chức dưới quyền của hắn không phục, cho rằng Hoàng Đế bội bạc, vi phạm tổ huấn, không chấp nhận hành động của Đế vương, vì vậy ủng hộ hai vị tôn thất của Ngô vương triệu tâp nhân sĩ có ý đồ thảo phạt, thế nhưng, năm năm trước Ngô Thái vương đã bị đại quân của Đại Hạ tiêu diệt, về phần một vị nữa thì----

"Đại Tướng quân ủng hộ Lạc vương, hẳn là vừa gϊếŧ Lạc vương, vậy có phải hắn cũng nên tự lập Vương không?" Trần Đạn Chu nói, "Cái đó còn có quan hệ gì với Ngô vương Ngô quốc nữa chứ?"

Mười năm đã qua, Ngô vương ở trong lòng thế nhân đã sớm biến mất, còn những người lấy danh nghĩa vì Ngô Vương tất cả đều vì lòng riêng và danh lợi của chính mình.

Dương Kính ánh mắt sâu kín nhìn Trần Đan Chu:"Muội ở trên núi này, nhưng lại rất rõ chuyện xảy ra dưới kia, có phải là do Lý Lương nói cho muội đúng không?"

Trần Đan Chu không nói thêm lời nào cất bước đi về phía trước, dáng người nàng mảnh mai, ôm theo hũ nước như liễu rủ đung đưa dưới gió.

"A Chu." Dương Kính chậm rãi nói, "Đan Dương huynh không phải chết dưới tay phụ thân của Trương Mỹ Nhân, mà là bị Lý Lương gϊếŧ, bày tỏ thành ý quy thuận!"

Trần Đan Chu thân thể thoáng lung lay, nàng xoay người, sa mỏng rơi xuống, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Năm đó Lý Lương sở dĩ để cho tỷ tỷ, Trần Đại Nghiên trộm lấy ấn tín của Thái phó, là bởi vị phụ thân của Mỹ Nhân của Ngô vương, Trương Giám quân vì tranh quyền, cố ý để cho ca ca Trần Đan Dương lâm vào vây khốn của Hạ quân, lại cứu viện chậm trễ, khiến Trần Đan Dương chống đỡ không nổi mà chết trận. Nhưng Ngô Vương lại bảo hộ phụ thân của Trương Mỹ nhân, Thái phó Trần Liệp Hổ chỉ có thể trung quân nhận mệnh.

Lý Lương nuốt không trôi cơn tức này, muốn vì Trần Đan Dương báo thù, nên mới thuyết phục Trần Đan Nghiên lấy trộm ấn tín, đi đối chất cùng Trương Giám quân đang chuẩn bị hành quân về nước.

Kết quả, sau khi tin tức bị lộ ra, Ngô Vương hạ lệnh chém chết Thái phó, diệt nhất tộc Trần thị, cột thê tử của Lý Lương vào trước cửa thành để treo cổ, Lý Lương giận dữ công thành phản lại Ngô Vương----

Đối với Trần Đan Chu, Lý Lương là vì một nhà nàng mới làm phản Ngô Vương, đúng là ân nhân của Trần thị, còn là thân nhân của nàng.

Nhưng bây giờ Dương Kính lại nói ngay từ đầu đã là sai lầm?

"Ngươi nói láo!" Nàng run giọng hô.

Dương Kính thần sắc bi thương nói: "A Chu, ta không có lừa muội, ta đã đi giao thiệp đủ nhiều, đã thăm dò được nhiều bí mật. Lý Lương đã sớm quy thuận Hoàng Đế, trước tiên gϊếŧ chết Đan Dương, rồi lại dụ dỗ Đan Nghiên tỷ trộm ấn tín. Mục đích hắn trở về lúc ấy chính là đánh chiếm thủ phủ, căn bản không phải vì chất vấn Trương Giám quan gì cả, Đan Nghiên tỷ không phải chết vì treo cổ mà là bị Lý Lương dùng một mũi tên bắn chết ở cửa thành."

Trần Đan Chu nhìn hắn, lắc đầu: "Ta không tin ta không tin."

"Nếu muội không tin, có thể gọi Lý Lương đến hỏi." Dương Kính nhàn nhạt nói: "Để cho hắn thề trước phần mộ của Đan Nghiên tỷ tỷ, để xem hắn có dám nói là tâm hắn không thẹn hay không!"

Trần Đan Chu cắn môi dưới, thần sắc hoảng hốt, tỷ tỷ nàng...Một nhà chết thảm mai táng qua loa, may mắn có bộ hạ cũ trung thành lén đem thi thể của Trần Thái Phó và Trần Đang Nghiên cho nàng, nàng mới mang tỷ tỷ cùng phụ thân lên Đào Hoa Sơn chôn cất, xếp hai ngôi mộ nho nhỏ.

"A Chu." Dương Kính khe khẽ nói, "Năm ngày tới chính là ngày sinh thành của đại tỷ."

Tỷ tỷ Trần Đan Nghiên sinh vào mùa xuân đúng mùa hoa nở, phụ mẫu kỳ vọng tỷ ấy sẽ xinh đẹp yêu kiều tươi đẹp, nhưng rốt cuộc nàng lại tàn lụi vào năm hai mươi lăm tuổi, mang theo hài tử chưa được sinh ra.

Trần Đan Chu hai tay che mặt thút thít nỉ non mấy tiếng, rồi hít sâu một hơi ngẩng đầu, nhìn Dương Kính:"Ta sẽ hỏi Lý Dương, nếu như toàn bộ chuyện này là sự thật, thì ta...."

Ánh mắt của nàng tĩnh mịch tràn đầy oán hận.

"Ta nhất định sẽ tự tay gϊếŧ hắn."

Kinh thành về đêm vẫn tiếp nối náo nhiệt của ban ngày, nhưng phụ cận cung điện là một vùng trời khác.

Nơi đây thủ vệ sâm nghiêm, tiếng vó ngựa tuần tra cả đêm không hề bị gián đoạn.

Phủ Uy Vũ Tướng Quân nằm trong khu vực quyền quý của kinh thành. Trong phòng ngủ yên tĩnh về đêm, nam nhân nhẹ nhàng đứng dậy, cầm ngoại bào khoác lên, vừa định cất bước, thì một giọng nữ ôn hòa từ trong màn ở sau lưng truyền đến: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Nam nhân lập tức xoay người, giọng nói trầm thấp lên tiếng: "Không có việc gì." Dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích cặn kẽ hơn, " Có người bên Hoa Đào Quán đến, ta định đi nhìn một chút."

Nữ nhân ở trong màn cũng không ngồi dậy, mà chỉ ôn nhu nói: "Cẩn thận một chút."

Nam nhân lên tiếng đáp, quay trở lại sửa sang lại rồi mới hạ màn, nói một tiếng ngủ ngon rồi mới đi ra ngoài. Nghe tiếng bước chân dần đi xa, nữ nhân trong màn lên tiếng gọi người tới, vυ" già trực đêm vội vàng đi tới, bưng lên một chén trà ấm.

Một cánh tay từ trong màn duỗi ra, được ánh đèn chiếu rọi xuống, da thịt tinh tế tỉ mỉ, móng tay sơn đỏ thẫm, đầy đặn quyến rũ, vυ" già nhấc màn lên đưa chén trà đi vào.

Nữ nhân lên tiếng nói: "Nghe nói tiểu tiện nhân kia càng ngày càng giống tỷ tỷ của nàng ta."

Vυ" già khe khẽ cười nói: "Phu nhân lại đùa rồi, tỷ tỷ của nàng ta tuy đẹp, nhưng cũng không phải là bị cô gia gϊếŧ chết trong nháy mắt hay sao? Tướng mạo đẹp cũng không có tác dụng gì."

"Không phải tướng mạo đẹp là vô dụng, mà chỉ vô dụng trước quyền thế." Giọng nói của nữ nhân có chút miễn cưỡng, dừng lại một chút rồi lại nói: "Theo như ngươi nói, vậy hắn cũng không phải bị mỹ mạo mê hoặc, vậy tại sao lúc trước lại vừa ý ta?"

Vυ" già nở nụ cười: "Đấy đương nhiên là do tướng quân cùng phu nhân là một đôi do trời đất tạo nên, cho nên vừa thấy đã yêu."

Nữ nhân cười khanh khách rồi đưa chén trà ra,"Được rồi, đi ngủ thôi, cho dù hắn có vừa ý tiểu tiện nhân kia, thì cũng chỉ là một món đồ chơi."

Vυ" già dạ một tiếng, nghe thấy bên trong yên tĩnh lại, chậm rãi thối lui ra ngoài.

Trong thư phòng sáng đèn, nam nhân ngồi trên ghế da hổ in bóng xuống mặt đất.

Hạ nhân đứng nơi đấy lẳng lặng đợi một khắc, thì giọng nói trầm thấp mới nặng nề rơi xuống: "Mùng mười tháng ba sao? Đúng là sinh nhật của A Nghiên."

Hạ nhân cúi đầu hỏi:"Tướng quân, vậy gặp hay là không gặp ạ?"

Trong phòng lại trầm mặc thêm một khắc, Lý Lương gõ nhẹ mặt bàn, bác bỏ mấy lần rồi mới nói: "Nói cho tiểu thư, mùng mười tháng ba ta đợi nàng ở Đình Vân Tự."

Lý Lương đồng ý gặp nàng nhưng lại không đến Đào Hoa Sơn, khiến Trần Đan Chu có chút khó hiểu, nhưng Dương Kính lại không hề ngạc nhiên.

"Hắn ta tự biết mình làm quá nhiều điều ác, muội đã thấy hắn ta có bao giờ dám một mình tiếp cận muội chưa?" Hắn cười lạnh nói.

Trần Đan Chu im lặng, Lý Lương ít đặt chân lên Đào Hoa Quán, bởi vì hắn nói nhìn vật nhớ người, nơi đây có phần mộ của tỷ tỷ.

Trước kia nàng nghe những lời này thì cảm thấy thật thâm tình, nhưng hiện tại thì lại có cảm giác khác.

"Không sao." Dương Kính nói, "Chỉ cần biết trước Lý Lương xuất hiện ở đâu, thì ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó ta sẽ mai phục ở đó trợ giúp cho muội."

Trần Đan Chu gật đầu, thật sâu thi lễ nói: "May mà có Kính ca ca."

Dương Kính đưa tay nâng nàng dậy, nhưng cũng không buông tay ra, nhìn nữ tử đã mất đi thanh xuân ở trước mặt, thần sắc buồn bã nhưng lại cười nói: "A Chu, nếu như không có trận chiến ngoài ý muốn kia, thì bây giờ có lẽ chúng ta đã thành thân, nhưng như vậy cũng tốt, đợi chúng ta cùng chết đi, trên đường hoàng tuyền có thể cùng đi với nhau."

Mùng mười tháng ba, Trần Đan Chu vẫn như thường ngày, lên núi, lấy nước suối, tưới nước rồi sửa sang lại mảnh vườn của mình. Trong vườn có rau, có hoa, lại còn có thảo dược, từng cọng cây ngọn có đọng sương sớm xanh um tươi tốt.

Trần Đan Chu cắt một ít hoa cỏ đặt vào trong làn, rồi đi rửa mặt thay quần áo. Lúc Tĩnh Tâm sư thái vừa nhìn thấy nàng trong bộ dạng này thì vô cùng hoảng sợ.

"A, Đan Chu..." Nàng nhìn nữ tử đứng trước mặt mặc một bộ nhu quần eo cao [1] có ống tay rộng, chải búi tóc bách hoa kế, mềm mại dịu dàng, hai chữ "nương tử" nàng không có cách nào nói ra được, hạ thấp giọng thì thào gọi, "Tiểu thư."

Trần Đan Chu cười hỏi:"Ta để kiểu đầu này có phải hay không trông rất kỳ quái? Đây là kiểu đầu thịnh hành nhất lúc ta còn nhỏ đấy, chắc hiện tại cũng đã thay đổi rồi?"

Tĩnh Tâm sư thái lắc đầu: "Không có, nhìn trông rất đẹp đó ạ."

Lại nhìn Trần Đan Chu không giống ngày trước luôn mang theo sa mỏng, làm lộ ra lông mày cong cong, đôi mắt lóng lánh sóng nước, mỉm cười dịu dàng, trông vô cùng mềm mại đáng yêu, khiến nàng có chút hoảng hốt, lại có chút thất thần.

Trần Đang Chu lớn lên thật đẹp.

Trần Đan Chu có hơi ngượng ngùng nói: "Mười năm rồi không có xuống núi đi ra ngoài, nên cũng muốn rửa mặt chải đầu, thay đổi cách ăn mặc rồi mới đi, miễn cho người đời kinh sợ."

Tĩnh Tâm sư thái vội nói: "Đan Chu nương tử nhìn vô cùng vô cùng xinh đẹp."

Trần Đan Chu cười cười, hỏi: "Xe tới rồi sao?"

Tĩnh Tâm sư thái gật đầu: "Đến rồi ạ đến rồi ạ, đã đến từ rất sớm, vẫn luôn ở dưới chân núi chờ nương tử đấy ạ."

Trần Đan Chu mang theo lẵng hoa chầm chậm bước từng bước, Tĩnh Tâm sư thái từng bước theo sau, hai người cùng đi xuống dưới núi. Một cỗ xe ngựa lớn màu đen lẳng lặng đứng chờ ở ven đường, nhìn thấy Trần Đan Chu đi tới, xa phu nhanh nhẹn thi lễ, lấy ra ghế con để xuống.

Trần Đan Chu đưa lẵng hoa cho hắn, nâng váy bước lên xe, Tĩnh Tâm sư thái ở đằng sau không nhịn được buột miệng gọi một tiếng "Tiểu thư".

Trần Đan Chu quay đầu lại cười với nàng: "A Điềm, ta đi đây."

A Điềm chính là tục danh của Tĩnh Tâm sư thái, nghe một tiếng này, nước mắt của nàng loạt xoạt thi nhau rơi xuống, nàng cúi đầu thi lễ: "Nhị tiểu thư, lên đường cẩn thận, A Điềm cũng rất nhanh sẽ đi theo."

Đình Vân Tự ở bên kia của kinh thành, không giống với Đào Hoa Quán, nó đã có hơn nghìn năm lịch sử.

Sau khi Ngô Vương bị tru sát, Hoàng Đế đã tới thủ phủ của Ngô Quốc, đầu tiên nhìn qua hoàng cung, rồi lại tới Đình Vân Tự, cao tăng ở bên trong chùa miếu đã nói, nếu lấy đây làm kinh thành Đại Hạ, thì có thể giữ gìn Đại Hạ đời đời hưng thịnh, cho nên Hoàng Đế đã dời kinh thành tới đây.

Đình Vân Tự cũng trở thành chùa miếu của hoàng gia, hương khói ngày càng thịnh.

Lúc này trước cửa Đình Vân Tự không một bóng người, mặc dù là chùa miếu của hoàng gia, nhưng nếu Lý Lương báo trước một tiếng, thì Đình Vân Tự có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, không nói đến quyền thế của Lý Lương, mà quan hệ cá nhân giữa Lý Lương cùng Phương Trượng Tuệ Trí Đại sư cũng rất tốt.

Xe ngựa dừng lại, xa phu giao lẵng hoa cho Trần Đan Chu, chỉ chỉ cửa lớn nói: "Tiểu thư xin mời vào, Tướng quân đã đợi ở bên trong."

Trần Đan Chu mang theo lẵng hoa bước vào, một nam tử cao lớn đang đứng ở trước cửa đại điện, dưới ánh nắng ban mai nhìn nàng, ánh mắt hắn rơi vào lẵng hoa trên tay nàng, bên trong là hoa cỏ xanh xanh trắng trắng tươi đẹp và đáng yêu, hắn thở dài một tiếng: "Muội giống tỷ tỷ của muội, bắt đầu yêu thích hoa cỏ rồi."

Trần Đan Chu nói: "Dù sao ta cũng không thể cưỡi ngựa bắn tên nữa rồi."

Thái phó Trần Liệp Hổ lão là một người cực kỳ nuông chiều nữ nhi, nhưng Trần nhị tiểu thư từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa bắn tên, luyện được một thân võ nghệ khá tốt.

Lý Lương không tiếp lời, nói: "Chắc muội còn chưa ăn, vào đây, thức ăn chay ở đây rất ngon."

Trần Đan Chu muốn nói gì đó, nhưng Lý Lương đưa tay lên môi "xuỵt" một tiếng với nàng.

"Ta biết, muội không thích ăn chay." Hắn thấp giọng cười nói. "Ta đã bảo người mang theo vịt hầm, thịt kho và súp thịt dê, muội đừng để Phật tổ nghe thấy."

Trần Đan Chu quét mắt nhìn xung quanh: "Phật tổ sao? Bọn họ không thể nghe thấy đâu." Đưa lẵng hoa ra, Lý Lương đưa tay nhận lấy, để nàng đi ngang qua bước vào trong phòng, còn mình thì sải chân bước theo sau.

Hai người một trước một sau tiến vào, Trần Đan Chu ngồi xuống trước bàn, mấy đĩa món ăn thịt rau tinh xảo đã được dọn ra.

Lý Lương đứng sau lưng nàng, nhìn nàng cầm đũa từ tốn ăn, lấy tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve đầu vai của nàng.

Trần Đan Chu thân thể cứng đờ, bất động.

Lý Lương hỏi: "A Chu, muội tìm ta có việc gì?"

Trần Đan Chu nắm chặt chiếc đũa ngẩng đầu nhìn hắn: "Ca ca, tỷ tỷ của muội đều do huynh gϊếŧ sao?"

Lý Lương nở nụ cười, bàn tay to lớn sờ lên mặt nàng: "Làm sao thế, phải mất mười năm mới hiểu ra sao? A Chu thực sự là đáng yêu---" sau một khắc một tay hắn nắm cằm Trần Đan Chu, một tay bắt được chiếc đũa nàng đâm tới.

Chiếc đũa được đổi thành dao gắm cất giấu trong tay áo.

Nhưng cho dù động tác của nữ tử nhanh nhẹn, thân thủ lại linh hoạt, thì trước mặt Lý Lương cũng chỉ như một bé thỏ trắng đáng yêu mà thôi, một tay hắn là đã có thể khiến nàng không thể động đậy.

"Cái tiểu tử Dương gia nói cho ngươi biết điều này, ngươi liền tới chịu chết sao?" Hắn cười hỏi, bẻ gập tay đang nắm dao găm của nàng, Trần Đan Chu hét thảm một tiếng, cổ tay đã bị hắn bẻ gãy, "Ngươi cứ như thế mà tin tưởng lời của Dương Kính? Ngươi chẳng lẽ không biết hắn ta chính là dư nghiệt của Ngô Vuong? Ngươi cho rằng hắn ta còn thích ngươi muốn bảo vệ ngươi thương ngươi sao? Ngươi đừng quên Trần thị các ngươi là bị Ngô Vương tru tộc đấy, các ngươi ở trong mắt dư nghiệt của Ngô Vương chính là tội nhân! Giống như ta, đều là tội nhân đáng chết!"

Trần Đan Chu hung hăng nhìn hắn, cổ tay bị bẻ gãy kịch liệt đau nhức khiến nước mắt không tự chủ được chảy ra, toàn thân run rẩy, giống như bông hoa lê trong gió mưa mà Lý Lương nhìn thấy mấy ngày hôm trước, tâm của hắn tức thì nóng lên----

Trần Đan Chu hét lên một tiếng, bị hắn bế lên, đặt lên trên bàn.

"Ngươi ăn mặc như thế này, là để câu dẫn ta sao?" Tay của Lý Lương lướt từ mặt xuống cổ Trần Đan Chu, dùng sức kéo cổ áo, bộ ngực trắng như tuyết liền bung ra trước mặt.

Trần Đan Chu thét chói tai, ngẩng đầu cắn tay của hắn, máu từ trên tay nhỏ xuống.

Lý Lương không những không lấy ra, mà ngược lại còn nhét vào trong miệng nàng, cười to: "Cắn đi, cắn mạnh một chút."

Bàn tay to lớn chặn cả miệng và mũi, khiến Trần Đan Chu gần như không thể hít thở.

"Dễ dàng bị Dương Kính lợi dụng, còn chẳng bằng để ta hưởng dụng vậy."

"Ngươi cho rằng Dương Kính có thể ám sát ta? Ngươi cho rằng ta vì sao lại không chịu đến gặp ngươi? Đương nhiên là vì muốn nhìn xem Dương Kính chết như thế nào."

Lý Lương cười nhạo, bàn tay to lớn hung hăng hất lên, Trần Đan Chu bị đánh nôn ra một búng máu, đầu ngã lệch xuống bàn.

Tay của Lý Lương bị cắn một mảng lớn, tróc cả da thịt, nhưng hắn cũng không để ý, đưa tới miệng liếʍ liến, từ trên cao nhìn xuống con dê đang đợi làm thịt.

Trần Đan Chu lúc này không khóc nháo cũng không chửi rủa, chợt phát ra một tiếng cười, chậm rãi quay đầu, sóng mắt lưu chuyển: "Ta đương nhiên biết chứ, ta biết chính là bởi vì ngươi biết Dương Kính muốn ám sát ngươi, cho nên ngươi mới cho ta cơ hội gặp mặt."

Bị điên rồi sao? Lý Lương nhíu mày nhìn nàng, mở miệng định nói, thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, có người hét lên Hầu gia: "Dư nghiệt của Ngô Vương đã bị khống chế, xa giá của Lục Hoàng Tử cũng sắp đến đây."

Lý Lương nói với người bên ngoài "Ta đã biết".

Lý Lương nhìn về Trần Đan Chu ở trên bàn, khẽ thở dài một tiếng: "A Chu, có một tin tức tốt ta còn chưa kịp chia sẻ với ngươi, Thiết Diện Tướng quân lão bất tử kia cuối cùng cũng bệnh chết, vị trí Vệ tướng quân cũng không còn ai phù hợp bằng ta."

Lý Lương mặc dù có công diệt Ngô, nhưng người được tin tưởng nhất trong mắt Hạ Đế lại là một vị tướng quân khác, vị tướng quân này bị thương trên chiến trường dẫn đến hủy dung, nên luôn dùng mặt nạ sắt để che mặt, được mọi người gọi là Thiết Diện Tướng quân, ngược lại tên thật của hắn thì tất cả mọi người đều đã quên."

Thiết Diện Tướng quân đúng là tướng soái Hoàng Đế tín nhiệm nhất. Tại thời điểm loạn ngũ quốc, hắn bảo vệ Hoàng Đế, rồi lại thừa cơ trợ giúp chư hầu vương diệt Yến diệt Lỗ, cuối cùng làm suy yếu chư hầu vương, làm lớn mạnh Hạ quân.

Sau đó dùng hai mươi năm thời gian, luyện binh nuôi ngựa, dùng hơn mười quận chống đỡ vì triều định nuôi ra mấy chục vạn binh mã, cuối cùng thay đổi được triều đình đang suy yếu, để cho Hoàng Đế dám thi hành thừa ân lệnh đối với chu hầu vương, rồi tại lúc tam vương bức vua thoái vị dũng cảm đối đầu.

Trong loạn tam vương, chính hắn đã vì Hoàng Đế diệt trừ Chu Trục Tề, đồng thời chế tạo mấy ngàn vũ khí dùng cho thủy chiến có thể vượt sông từ nhiều năm trước, như mũi tên bắn cùng lúc đi từ bờ biển phía Đông sang Tây Thục, khiến Ngô Quốc không có lực chống trả.

So với hắn, Lý Lương chỉ là công thần phá thủ phủ Ngô Quốc mà thôi.

Hơn nữa nếu như không phải Lý Lương ra tay trước, thì công lao phá Ngô Quốc vốn cũng thuộc về Thiết Diện Tướng quân. Đại khái có thể do vậy, nên Thiết Diện tướng quân và Lý Lương vẫn luôn bất hòa. Nghe nói Thiết Diện Tướng quân còn đánh Lý Lương trước mặt mọi người, mặc dù ông bị hoàng đế quở trách, nhưng Lý Lương cũng không chiếm được chỗ tốt, từ đó Lý Lương cũng không dám chạm mặt với Thiết Diện Tướng quân.

Thời điểm Thiết Diện Tướng quân ở kinh thành, Lý Lương cũng không vào triều, tránh việc nảy sinh xung đột.

Lý Lương vẫn luôn nguyền rủa Thiết Diện Tướng Quân có thể chết sớm một chút, hiện tại rốt cuộc hắn cũng đạt được như ý nguyện.

"Thái tử đã đáp ứng ta, chỉ cần ta gϊếŧ Lục Hoàng tử, thì sau khi hắn lên ngôi sẽ phong ta làm Vệ Tướng quân, tương lai địa vị của ta ở Đại Hạ, sẽ còn rạng rỡ hơn so với phụ thân của ngươi ở Ngô Vương."

Hắn đè đôi vai trần của Trần Đan Chu, vừa kích động vừa nóng như lửa đốt.

"Ngươi về sau đi theo ta, thì sẽ có thể trở thành Trần nhị tiểu thư phong quang nhất Đại Hạ."

Trần Đan Chu ngẩng đầu há miệng hung hăng cắn cằm của hắn, Lý Lương tát nàng để nàng buông ra, cằm của hắn bị cắn đứt, có máu chảy ra.

"Ngươi là đồ tiện nhân không biết tốt xấu." Lý Lương mắng. "Ngươi và dư nghiệt Ngô Vương cùng Lục Hoàng tử sẽ được chôn cùng ----- vì ngươi cũng vốn là dư nghiệt của Ngô Vương."

Hắn xách Trần Đan Chu lên, bước nhanh đi ra ngoài.

"Lần trước ta vì gϊếŧ Ngô Vương mà gϊếŧ huynh trưởng, tỷ tỷ của ngươi, lần này vì gϊếŧ Lục Hoàng tử lại gϊếŧ ngươi là được."

Hắn mở cửa, vừa bước một bước, thân thể liền thoáng một cái, đổ về phía trước, cùng Trần Đan Chu té lăn trên mặt đất.

"Tại sao lại như vậy, chuyện gì đã xảy ra?" Lý Lương lấy tay đè lại cổ họng, sắc mặt tái nhợt, giọng nói đã khàn khàn, không thể tin nhìn vào Trần Đan Chu nằm ở một bên.

Trần Đan Chu nằm trên mặt đất, cười nói với hắn: "Tỷ phu, ta đã sớm biết ca ca là do ngươi gϊếŧ đấy, ta biết Dương Kính muốn lợi dụng ta, ta cũng biết chỉ khi ngươi biết Dương Kính lợi dụng ta thì mới có thể buông lỏng đề phòng đối với ta, ngươi sẽ cho rằng toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay ngươi, nếu không, ta nào có biện pháp tiếp cận ngươi chứ."

Lý Lương vươn tay bóp cổ nàng: "Ngươi hạ độc ta? Ngươi làm lúc nào, làm sao làm được?"

Hắn nhìn thấy tay mình, bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, mà máu từ nơi đó chảy ra đã sớm biến thành màu đen----

Hắn lại nhìn Trần Đan Chu, cặp môi vốn đỏ mọng của Trần Đan Chu cũng đã biến thành màu đen, nàng nở nụ cười với hắn, khoe ra hàm răng màu đen.

Hiển nhiên răng của nàng đều được tẩm độc.

"Ngươi, đồ tiện nhân này!" Lý Lương hô to một tiếng, trên tay dùng sức.

Trần Đan Chu hít thở không thông, dần dần mất đi ý thức, nhưng cuối cùng nàng cũng cảm giác được Lý Lương đã buông lỏng tay, hắn đã không còn khí lực để bóp chết nàng. Trần Đan Chu lộ ra nụ cười, dĩ nhiên, nàng cũng sắp chết rồi, vì để tìm được biện pháp không có một tí sơ hở nào để gϊếŧ chết Lý Lương, nàng đã chuẩn bị mất mười năm.

Bên tai nàng vang lên bước chân hỗn loạn, âm thành âm ỹ, chợt xa chợt gần.

"Tướng quân!" "Tướng quân người như thế nào rồi?" "Mau mời đại phụ" "Vậy, xa giá của Lục Hoàng tử đã đến, chúng ta có động thủ hay không?" "Xa giá của Lục Hoàng tử đã tiến vào."

Bên tai Trần Đan Chu đều là tiếng gọi "Lục Hoàng tử", nàng biết Lục Hoàng tử là ai, hắn là nhi tử nhỏ nhất của Hạ Đế, thân thể ốm yếu vẫn được nuôi tại kinh thành cũ.

Năm đó Hoàng Đế đến Ngô Quốc, được Lý Lương đưa tới Đình Vân Tự, không biết lão hòa thượng kia nói gì, mà Hoàng Đế quyết định dời đô đến thủ phủ của Ngô Quốc, kinh thành được dời đến đây, quyền quý dân chúng của Tây Kinh đều theo chân dời tới. Dân chúng Ngô Quốc đã phải trải qua một đoạn thời gian khốn khó, mà quý tộc Ngô Quốc càng khổ không thể tả. Chỉ có Lý Lương mượn cớ ổn định kinh thành ức hϊếp Ngô dân, xét nhà diệt tộc quý tộc Ngô Quốc, mới càng ngày càng phất lên như diều gặp gió.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều dời tới đây, Lục Hoàng tử vẫn ở tại Tây Kinh, có nói là do thân thể ốm yếu không thể rời xa cố hương, cũng nói thay thiên tử trông coi Hoàng Lăng ----- người sống thì dễ dàng dời đô, nhưng lại không tốt nếu di dời mộ người đã khuất trong Hoàng tộc, cho nên Hoàng Lăng vẫn ở tại Tây Kinh nơi đó.

Một thời gian trước, Hoàng Đế bị bệnh, triệu Lục Hoàng tử vào kinh, đây cũng là lần đầu tiên sau mười năm Lục Hoàng tử xuất hiện trước mặt mọi người-----

Lý Lương vừa nói hắn ta muốn gϊếŧ hắn? Sau đó vu oan cho Dương Kính, dư nghiệt của Ngô Vương?

Đúng rồi.

Hoàng Đế bị bệnh, Lục Hoàng tử đột nhiên vào kinh, Thái tử lo lắng Lục Hoàng tử đoạt vị, cho nên tiên hạ thủ vi cường gϊếŧ chết Lục Hoàng tử.

Nói như vậy, Lục Hoàng tử cũng sắp chết sao?

Ài, cái này cũng không có quan hệ gì tới náng,

Trần Đan Chu thả lỏng thϊếp đi, hiện giờ thù cũng đã báo, nàng có thể đi gặp phụ thân, ca ca, tỷ tỷ rồi.

Chú thích:

[1] Giao lĩnh nhu quần (交領襦裙) là một loại trang phục phổ biến ở An Nam thời kì trước Nguyễn, thời kỳ cho đến nay vẫn còn khá xa lạ trong tiềm thức đại bộ phận người Việt vì hình thái rất gần với trang phục Trung Hoa, dù đã có sự biến dị nhất định.

Loại trang phục này được nhận biết bằng áo giao lĩnh - áo cổ chéo vạt được mặc ở trên, bên dưới quây quần (thường) hay cũng gọi váy quây để che phần hạ thể. Đây là một loại trang phục phổ biến phần nhiều ở nữ giới. Đôi khi phụ nữ cũng mặc một loại áo đối khâm – loại áo vạt song song khoác ngoài như một dạng áo gió vậy.

Bước sang thời Nguyễn, ở miền Bắc vẫn còn tư tưởng trong tiềm thức về loại áo này, bằng việc dù mặc áo cổ đứng cài khuy, họ vẫn bỏ đi khuya ở vùng ngực và cổ áo, chỉ cài ở phần hông và thắt một dải lụa ngang hông. (Trích facebook Nam Văn Hội Quán)
« Chương TrướcChương Tiếp »