Chương 45

"Mày có đói không?" It hỏi vì Day chưa ăn sáng

"Một chút, còn mày thì sao?" Day trả lời

"Khi ở trong phòng với P’Kim, tao nghe mày nói khi tao tỉnh dậy mày sẽ dẫn tao đi ăn" It đáp lại. Day ngồi xem Salmon chơi đồ chơi một lúc. Kamol rời đi với Kim

"Mày dậy chưa hả? Ăn trưa thôi," Kamol nói. Trước khi rời nhà, Kamol cho xe riêng đón gia đình Day, không phải đi nhiều xe, Kamol nhờ tài xế chở đến một nhà hàng nổi tiếng ở Koh. Chang. Mọi người đã vào mà không gặp vấn đề gì vì Kamol đã gọi và đặt bàn, Kamol yêu cầu Kom đến và tham gia với anh ta. Các cấp dưới khác ngồi ở bàn gần đó. Chủ cửa hàng vội vã đến gặp anh ấy vì biết rõ về Kamol,

"Tại sao có nhiều người theo dõi chúng ta như vậy?" Cá hồi hỏi Day

"Họ đến để chăm sóc chúng ta," Day trả lời

"Oa.. giỏi quá!" Salmon reo lên thích thú khi nhìn thấy rất nhiều người chăm sóc cho mình.

"Cháu không sợ, đúng không?" Day lo lắng hỏi

"Con không sợ nữa, ở với chú Day, không sợ đâu" cậu bé nói. Salmon nói về cảm xúc của mình, khiến cả bàn mỉm cười. Kamol yêu cầu mỗi người gọi món ăn của riêng họ. Chẳng mấy chốc, thức ăn đã đến. Day chăm sóc It và Cá hồi như bình thường

"Mày đã đảm nhận vị trí quản gia này lâu dài chưa?" Kamol hỏi, nhìn vào Day

"Đại loại thế," Day trả lời với một tiếng cười khúc khích nhẹ.

"Khi nào thì mày quay lại Bangkok?" Kamol hỏi lại

"Có lẽ là ngày mai ạ" Day trả lời. Salmon quay sang nhìn Day ngay lập tức

"Chúng ta sẽ quay lại vào ngày mai ạ? Vậy... Hôm nay cháu có thể bơi ở biển nữa không?" cậu bé hỏi vì muốn bơi ở biển

"Cháu vẫn còn đau lưng phải không?" Day hỏi

“Sáng nay, cá hồi thấy đỡ hơn rồi,” It vội nói thay cho cháu trai vì biết Salmon muốn bơi.

"Vậy thì mặc vào cái quần bơi chú mua cho cháu đi. Cháu chỉ cởϊ áσ một ngày, và nó đã bị như thế. Đừng cởi ra nữa. Cả mày nữa It không cần phải ngồi cười, nếu tao không ép, thì mày chắc chắn sẽ như thế rồi" Day nói

"Vâng, tao có phàn nàn gì đâu" It nói không quá nghiêm trọng trước khi tiếp tục ăn.

"Oh, Day, tao sẽ trở về vào hôm nay," Kim nói

“Ngày mai anh không về với chúng em sao P’Kim?” It bối rối hỏi. Kim nhìn người bên cạnh. Điều đó khiến It mỉm cười bởi vì cậu đã biết tại sao.

"Tôi xin lỗi, chúng tôi đồng ý..." Kamol nói lại

"Tôi có nói gì đâu," Kim trả lời, khiến Kamol lắc đầu và mỉm cười, vì Kim không cãi được ai. Có lẽ đó là vì Kamol chọn không tranh luận với Kim nữa. Sau khi ăn xong, anh đưa họ trở lại nhà. Kim và Kamol chuẩn bị trở lại Bangkok trước

"Nếu mày rảnh, hãy đến thăm nhà của chúng tôi, Day," Kamol nói.

"Vâng," Day trả lời, trước khi Kamol, Kim và cấp dưới của Kamol rời đi.

Chỉ ba người trong gia đình Day vẫn ở lại

"Có muốn đi nơi nào trong ngày hôm nay nữa không?" Day hỏi

“Chúng ta sẽ đưa cá hồi tắm biển” It mỉm cười nói trước vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Day giữ It và Salmon ở nhà. Day đi để ngủ một lúc, cho đến khi thời gian trôi qua. Đã gần bốn giờ chiều. Salmon đến đánh thức Day để đưa cậu bé ra bãi biển đi bơi.

"Đừng cởϊ áσ, được không?" Day đã nói với It và Salmon trước cả hai bước vào nước. It và Salmon gật đầu.

“Vậy là mày không đi cùng đúng không?” It hỏi lại

"Không, đưa Salmon ra ngoài chơi. Tao sẽ ngồi đây và xem" Day nói lại, It đưa Salmon đi bơi. Hoàn thành trước khi về nhà

Kỳ nghỉ của Day, It và Salmon trôi qua nhanh chóng. Đó là niềm vui, thú vị, và đóng gói hành động cho mọi sở thích. Sáng nay, Day và It giúp nhau thu dọn đồ đạc và quay trở lại Bangkok.

"Day, chúng ta đi mua vài món quà lưu niệm trước khi quay về nhé?" It gợi ý

"Đi nào... cháu sẽ mua cho mọi người ở Bangkok," cậu bé nói.

"Cháu có tiền à?" It giả vờ hỏi cháu mình

“Tiền của chú,” Salmon trả lời khiến It bật cười.

"Thật thông minh, cháu có thể mang túi của mình ra xe ngay bây giờ," Day nói khi cá hồi xách chiếc túi nhỏ ra sau xe. Day đi trả phòng, sau đó đưa It và Salmon đi mua quà lưu niệm. Day và It mua hải sản khô cho nhiều người đến khi đầy cả thùng xe phía sau. Salmon phải ngồi với It ở ghế trước

"Tao chưa bao giờ thấy mày mua nhiều như vậy" It nói đùa khi đợi thuyền đến.

"Lâu lắm rồi chúng ta mới có thể đi xa như thế này, và chúng ta không làm điều đó thường xuyên. Mình mua để tặng cho những bạn không đi cùng, chắc là không nhiều, vả lại cũng có nhiều người mua quà lắm, nhất là họ hàng bên mày, tao không biết có bao nhiêu người” Day cười nói vì không đắn đo mua quà cho những người khác.

"Chà, gia đình tao là một gia đình lớn, phải không?" It đã trả lời. Chẳng mấy chốc thuyền cập bến. Cá Hồi rất phấn khích khi lại được đi thuyền như khi mới đến. Chuyến đi nghỉ mát đã kết thúc. Day đưa thẳng It và Salmon về nhà, với Night và Gear đang đợi. Day để It đưa Salmon đi nghỉ ngơi. Night và Gear phân phát quà cho bố mẹ của Gear

"Này Neil, mày đang ở đâu vậy?" Day gọi là bạn thân

"Đi ngoại tỉnh, tao mua quà lưu niệm. Khi nào rảnh qua nhà tao lấy. Bây giờ tao ở nhà chứ không ở chung cư". Day nói với người bạn thân nhất của mình, trước khi nói chuyện thêm một lúc nữa và kết thúc cuộc gọi

Khi Day gác máy, một cuộc gọi mới sẽ đến ngay lập tức

"Có chuyện gì vậy?" Day đáp lại

"Hmm... Tao sẽ đến sân vận động, đợi một chút. Hmm... Tao sẽ lấy một vài món quà lưu niệm.. Hmm... Hẹn gặp lại," Day nói với Nan, người đã gọi như thể anh ấy biết Day đã trở lại ngày hôm nay.

"Anh đi đâu?" Night hỏi anh trai mình.

"Anh mới nhận một tin nhắn" Day nói lại, trước khi đi lên phòng ngủ để mời It đi cùng, nhưng khi anh bước vào phòng, It và Salmon đã cùng ngủ với nhau trên giường. Vì vậy, Day đã không nghĩ đến việc đánh thức họ. Day lấy ví và chìa khóa xe của mình và đi xuống cầu thang một lần nữa.

"Night, nếu It thức dậy và hỏi thăm anh, hãy nói với cậu ấy rằng anh đã đến gặp Nan ở sân vận động. Bảo cậu ấy cũng cho Salmon ăn một chút," Day nói với em trai của mình

Day gọi một số món ăn trước khi lấy món quà lưu niệm lên ô tô và lái ngược làn đường để tìm Nan.

"Xin chào." Nan vẫy tay chào, Day gật đầu đap lại lời chào hỏi của Nan

"Khi tao đi du lịch, tao đã mua nó cho mày" Day nói lại. Nam giơ tay cúi đầu một lần nữa và lấy món đồ và cất nó đi

"Vậy, mày đã sẵn sàng chưa?" Day hỏi

"Vâng, em muốn hỏi khi anh lập kế hoạch này," Nan trả lời

"Mày có chắc mày có thể làm điều này không?" Day hỏi lại.

“Ồ, đối với một người như em, nếu không nghĩ đến việc làm đó, em sẽ không dám xác nhận điều đó với anh như vậy,” Nan nói lại. Day nhếch một nụ cười trên môi.

"Hãy cẩn thận, mày có thể trở nên giống to đấy" Day nói

"Giống anh?" Nan bối rối hỏi

"Tao không thể rút tiền," Day nói, khiến anh ta bật cười.

"It thì tốt. Nhưng với tên đó, em đảm bảo với anh là nhất định không dính vào cậu ta." Nan tự tin nói

"Nếu mày đã tự tin, điều đó rất tốt. Chờ tao một chút," Day nói trước khi nhấc điện thoại di động và quay số của bố It

"Xin chào, Day" Bố của It trả lời điện thoại

"Bố xin bố liên hệ với Khun Kitcha giúp con, nói rằng ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng, và sau khi ký hợp đồng, con cũng muốn tổ chức một bữa tối để ăn mừng việc ký kết. Con muốn nhờ bố mời ngài Kitcha, cùng với con trai của ông ấy. Được chứ?" Day hỏi lại bố It

"Ổ không có vấn đề" người bố nói lại.

"Các con về chưa?" bố It hỏi lại

"Vâng, ngày mai con sẽ mang theo một số quà lưu niệm đến ạ" Day nói lại trước khi bố của It rời đi và cúp máy. Rồi Day lại quay sang nhìn Nan.

"Chiều mai, mày có thể chuẩn bị đi. Tao sẽ gọi mày lại để lấy chỗ ngồi," Day nói lại.

“Vâng,” Nan trả lời với giọng điệu nghiêm túc. Cả hai ngồi lại bàn kế hoạch một lần nữa.

Reng... reng... Điện thoại reo. Day lấy điện thoại và nhìn nó trước khi nhấn để chấp nhận.

"Alo, Night" Day trả lời cuộc gọi khi thấy rằng đó là số của em trai mình.

"Chú Day đâu rồi?" Giọng nói của Salmon vang lên khiến Day hơi bất ngờ.

"Làm sao cháu lại gọi cho chú thế? Đó không phải là điện thoại của Night sao?" Day nghi ngờ hỏi.

"Chú Night, để cháu gọi chú Day. Chú Day đi đâu rồi ạ?" Salmon tiếp tục hỏi

"Chú ra ngoài có chút việc vặt, chú Night không có nói cho cháu à?" Day nhẹ giọng hỏi cháu mình

"Chú Night đã nói.. nhưng... chú Day về nhanh đi... chú It đang buồn..chú It cũng tức giận nữa. Chú cũng bảo gọi chú Day mà". Salmon nói, khiến Day cười nhẹ.

"Chú It giận sao?" Day hỏi với tiếng cười nhẹ trong cổ họng

"Mày đã không nói cho tao biết mày đã đi đâu." Một tiếng gầm lớn vang lên, cho Day biết rằng It có thể đã gọi từ chiếc điện thoại mà Salmon đang cầm.

“Vậy tại sao mày không gọi vào điện thoại của tao và hỏi?” Day hỏi

"Tao không gọi, tao không cố ý gọi" It nói lại giọng ủ rũ

"Mày đang ngủ, tao không muốn đánh thức mày dậy," Day nói một lần nữa, trước khi nghe thấy tiếng động bên cạnh It và Salmon

"Chú It trốn vào phòng. Chú Day sẽ quay lại ngay.. Mua cho cháu ít đồ ăn nhẹ nữa" Salmon nói

"Ừ, chú sẽ quay lại ngay. Salmon, hãy để mắt đến chú It. Đừng để chú It chạy thoát, được chứ?" Day nói với cháu trai của mình.

"Huh... okay ạ" Salmon nói xong trước khi cuộc gọi kết thúc. Day lắc đầu.

"Vợ anh có gọi cho anh không?" Nan nói đùa

"Cậu ấy đợi tao ở nhà, tao bỏ đi không nói lời nào. Tao đang bối rối, tao đã kết hôn với một đứa trẻ? Tao vẫn không biết." Day càu nhàu, không nghiêm túc, trước nói lời tạm biệt để trở về nhà

Ngay từ đầu, anh ấy đã muốn ngồi uống nước với Nan một chút, nhưng khi thấy Salmon đang gọi nên Day quyết định quay lại ngay. Nhưng trước khi về, Day đã đi mua bánh ở cửa hàng của Nam, bởi vì đó là cửa hàng duy nhất có thể được hòa giải với cả It và Salmon. Day đầu tiên đưa cho Nam ít quà lưu niệm. Nam tặng Day cái bánh, Day mang theo một hộp bánh để xe của mình.

Reng... reng.. Điện thoại của Day lại reo

"Sao hôm nay điện thoại của tao ầm ĩ thế? Vừa có người gọi." Day lẩm bẩm nói. Sau đó, anh nhấc điện thoại lên và nhìn lại trước khi cau mày khi thấy đó là một số gọi từ nước ngoài.

"Xin chào," Day trả lời cuộc gọi

"Day, em là Pim" Giọng nói của Pim vang lên

"À. Xin chào, Pim. Nếu em muốn nói chuyện với Salmon ... Em phải gọi cho số của It. Anh đang ra ngoài," Day trả lời, người trong lòng lập tức nghĩ đến cá hồi

"Ồ .. Hả. Không sao đâu. Em chỉ gọi để nói rằng em sẽ trở lại vào ngày kia. Anh có thể mang Salmon đến đợi emở nhà bà không?" Pim nói to. Điều đó khiến Day có chút im lặng.

"Sau ngày mai?" Day hỏi, cảm thấy hơi ngạc nhiên vì cậu bé sẽ phải về với bố mẹ.

"Vâng, làm ơn. Em đã làm phiền anh vài ngày rồi. Dù sao cũng cảm ơn rất nhiều". Pim nói

"Vâng... Không sao đâu.. Hẹn gặp lại vào Day kia, Nong Pim" Day nói, trước cúp máy.

Day dựa vào xe thở phào nhẹ nhõm, anh đâu biết làm thế nào để nói với It vì anh ấy biết cậu sẽ không chấp nhận nó. Chắc chắn It sẽ rất buồn. Day lên xe và lái về nhà ngay lập tức

“Chú Day đến rồi,” giọng nói của Salmon vang lên khiến Day cảm thấy hơi xao xuyến trong lòng. Ngay khi Day ra khỏi xe, cậu bé đã chạy đến bên anh. Cho đến khi Day phải cúi xuống và bế câu bé lên

"Chú mua đồ ăn vặt cho cháu à?" Cậu bé liền đòi ăn vặt

"Đúng rồi. Còn chú It thì sao?" Day hỏi về người yêu của mình.

"Chú It buồn ngủ quá. Chú It đang ở trong phòng," cậu bé cười nói. Day bế Salmon sang đầu xe bên kia để mở hộp bánh.

"Oa..bánh... Cháu sẽ đi ăn bánh." Cậu bé thích thú ngay khi nhìn thấy hộp bánh, Day mỉm cười nắm tay Cá Hồi mang hộp bánh vào nhà

“Muốn ăn thì phải giúp chú Day với chú It”. Day tìm được người giúp việc. Dù biết có thể hòa giải với It nhưng anh cũng muốn Cá hồi được tham gia.

"Được rồi con đi cắt bánh cho chú It ăn. Chú It đang đi rồi," cậu bé tự tin nói. Điều đó khiến Day bật cười trước sự thông minh của đứa trẻ.

"Thật tốt khi thấy anh vui vẻ, P"Day. P"It, nó không nghiêm trọng đâu," Night nói với một nụ cười. Day gật đầu đồng ý trước khi quay sang nhìn Salmon

"Hãy đi tìm chú It đi" Day nói, trước khi đặt Salmon xuống và đi tới tầng trên. Còn Day thì cầm hộp bánh đi theo. Salmon mở cửa trước. It đang ngồi dựa vào đầu giường xem TV quay sang nhìn, thấy cháu trai liền cười với cậu. Nhưng khi nhìn thấy Day, It ngừng cười và ngay lập tức quay sang xem TV. Day nhếch một nụ cười trên môi cùng với việc đi bộ đến phòng ngủ

"Chú It, chú It," Salmon gọi chú của mình

"Vâng," It trả lời

“Chú Day mua cho cháu một chiếc bánh, và chú cũng vậy,” Salmon nói, khiến It quay sang nhìn hộp bánh. Day đang cầm và đặt nó xuống bàn một chút.

"Hmm," It trả lời ngắn gọn, rồi ngước nhìn khuôn mặt người yêu.

"Hừ, sao lại căng thẳng như vậy?" Day hỏi khi anh bước tới và ngồi trên cạnh giường bên cạnh It. Cá hồi nhìn luân phiên ở hai chú. It vẫn im lặng, nhìn vào TV.

"Salmon, tắt TV đi," Day nói. Cháu trai đã làm một công việc tốt. Cậu bé vội chạy đến với lấy cái điều khiển tắt ngay TV.

"Salmon... Tại sao cháu làm điều này? Chú đang xem TV mà." It không thể tự mình nói với Salmon rằng cậu nghiêm túc như thế nào.

"Chú It, đừng làm phiền chú Day nữa. Cháu muốn ăn bánh," Salmon nói cho đến khi It mỉm cười

"Muốn ăn thì ăn đi. Chú không liên quan," It nói. Day khoác tay anh xung quanh cơ thể của It. Ngăn chặn It lại, vì vậy It không thể đi đâu cả

"Chú Day... Con muốn một ít bánh" cậu bé nói.

"Thôi, ăn đi. Ờ, xuống lấy thìa ăn đi" Day quay lại nói. Cá hồi vội vàng mở cửa rời khỏi phòng.

"Đừng chạy xuống cầu thang, Salmon" Day hét lên, khiến Salmon phải đi xuống từ từ

"Đủ rồi, chú cháu," Day càu nhàu, mỉm cười và nhìn vào trong mặt It

"Tránh ra, tao lấy cái điều khiển" It đẩy ngực Day không quá mạnh. Day bất động, trước khi đưa tay vuốt nhẹ tóc It, khiến It bất động nhưng vẫn có chút triệu chứng.

"Tao bảo Night nói với mày, tao đi tìm Nan" Day giọng đều đều nói.

"Nhưng lẽ ra mày nên nói với tao trước khi đi," It nói, giọng khàn khàn

"Mày đang ngủ, tao không cố ý làm mày khó chịu" Day bình tĩnh nói

"Làm sao mày biết tâm trạng của tao sẽ trở nên tồi tệ? Không nói cho tao biết khiến tâm trạng của tao tệ hơn nữa" It lập luận ngay khi Salmon mở cửa.

"Cháu có thể?" cậu bé hỏi. Day gật đầu trước khi Salmon nhấc chiếc hộp lên và ngồi ăn trên sàn phòng khách.

"Mày còn buồn ngủ, không muốn ăn bánh sao? Tao đã đến cửa hàng của Nam mua đấy" Day trầm giọng hỏi.

"Lần sau đi đâu, nói cho tao biết được không?" It nói với giọng khó nghe

"Được rồi, lần sau đi đâu đó, nếu mày ngủ, tao sẽ đánh thức mày dậy. Và đừng giận tao, được không?" Day nói. It cau mày trước khi gật đầu.

“Vậy tại sao mày lại đến gặp Nan?” It hỏi lại

"Ngày mai, tao sẽ ký hợp đồng tại nhà máy của bố Mac. Sau đó, tao sẽ để Nan xử lý Mac, còn mày, mày sẽ đợi ở nhà của bố mình hay mày muốn đợi ở lại đây?" Day hỏi lại.

"Ngày mai tao không thể đi cùng mày sao?" It hỏi lại

"Không, đó là mệnh lệnh, không thương lượng!" Day nói một cách nghiêm túc. It bĩu môi

"Mày có thể đi, nhưng mày phải gọi cho tao và cho tao biết mọi thứ đang diễn ra như thế nào," It đưa ra một điều kiện cho Day.

"Tao biết... Vì vậy, hãy ăn một ít bánh trước khi Salmon ăn hết."

Nói xong, Day cúi xuống hôn nhẹ lên trán It. It mỉm cười, bởi vì cậu thực sự không giận Day. Giống như Night đã nói với Day ngay từ đầu. It chỉ là tìm truyện cãi nhua với Day một chút thôi.

"Bố cũng từng làm thế với mẹ" Salmon nói, khiến It và Day nhìn quanh và biết rằng Salmon đã nhìn thấy Day hôn lên trán It, hai người cảm thấy một chút xấu hổ mà cháu trai của mình nhìn thấy một lúc trước

"Nào, nhóc con, chú cũng ăn" It lập tức nhảy ra khỏi giường để tìm Salmon đang cười toe toét, miệng lấm lem bánh kem. It đem ra hộp bánh lớn. Cậu đặt nó trên sàn phòng với nắp mở It cười toe toét hài lòng

"Tao đi xuống lấy thìa, mày có muốn tao mang cho mày một cái không?" It yêu cầu.

"Tại sao mày hỏi? Mày biết tao không ăn" Day trả lời. It cười khúc khích trước khi đi xuống nhà bếp và lấy một cái thìa. Sau đó cậu quay lại ăn trong phòng

"Một miếng thôi là đủ rồi It. Ăn nhiều sẽ đau bụng đấy," Day nói lại. It gật đầu trước khi ngồi xuống ăn bánh với cháu trai.

"It, khi Salmon trở về với bố mẹ, mày sẽ cảm thấy thế nào?" Day hỏi khiến It hơi sững người khi nhìn vào mặt cháu mình.

"Ý mày là khi Pim đến để đón Salmon à?" It nhẹ nhàng hỏi. Tay cậu tiếp tục bốc bánh.

"ừm" Day trả lời.

"Tao không biết, chắc tao sẽ đau lòng lắm" It nói ngắn gọn, Day biết rõ It, anh ấy sẽ không nói nên lời nếu nghe tin Salmon sẽ về với bố mẹ mình

"Chính là nó đấy?" Day vờ hỏi vì muốn biết cảm xúc của It. Bởi vì Day sẽ biết cách xử lý tình trạng của It. It im lặng một lúc

"It" Day lặp lại để It nhìn cậu. It nhìn Day

"Day, chúng ta không thể nuôi cá hồi được à?" It hỏi lại

"It, Salmon có cha mẹ. Thằng bé không phải là trẻ mồ côi mà chúng ta có thể nuôi nấng” Day nói

"Tao chỉ yêu cầu mày chăm sóc thay thế. Mày thấy không? Tại sao không hỏi Pim?" It nói.

“Không dễ đâu, It,” Day lại nói. It luân phiên nhìn Day và Salmon. Salmon nhìn mình, bối rối

"Ý mày là gì khi hỏi tao như vậy, Day?" It ngượng ngùng hỏi ngược lại. Day thở dài chán nản

"Ngày kia, Pim bảo chúng ta đưa Samon đến nhà bà. Bởi vì cô ấy sẽ trở lại Thái Lan vào ngày hôm đó" Day nói khiến It phải dừng tay ngay lập tức