Chương 42

"Vì vậy, mày đến đây và để Salmon ngủ một mình?" Day hỏi khi nhận ra điều này.

"Tất nhiên, nếu Salmon phát hiện ra mày đã bí mật hút thuốc. Tao chắc chắn rằng thăng bé sẽ gắt gỏng" It đã dùng Salmon để đe dọa người yêu của mình.

“Nhiều khả năng là thằng bé lo lắng,” Day cố ý nói.

"Vậy, có đáng không? Tại sao khi đi du lịch mày lại nói rằng mày sẽ không hút thuốc? Tại sao mày lại nói rằng mày muốn giảm mức tiêu thụ thuốc lá?" It đặt câu hỏi

"Tao đã suy nghĩ một chút, vì vậy tao tiếp tục hút thuốc," Day nói.

"Mày đang nghĩ cái gì thế?" It hỏi ngược lại.

“Tao nghĩ về việc mày đã tức giận như thế nào khi chúng ta ở trong phòng ngủ,” Day nói, cau mày khó hiểu.

"Mày đang nghĩ về tao à?" It hỏi lại. Day nhìn It

"Vậy mày muốn tao nghĩ đến ai?" Day hỏi, mỉm cười nhẹ với It.

“Không ai cả” It khẽ nói, nhìn đi chỗ khác. Day nhếch một nụ cười trên môi.

"Đi ngủ ngay đi. Nếu không mày sẽ không có sức lực để lặn vào ngày mai đâu" Day nói, trước khi ôm lấy eo It và bước vào phòng ngủ.

SÁNG HÔM SAU....

"Chú Day, chú It, dậy đi!" cậu bé hét lên, đung đưa và nhảy lên giường để đánh thức Day và It.

"Hmmm... Cá hồi... Đừng nhảy nữa" It khẽ thở dài khi đứng dậy và kéo Salmon lại gần mình.

"A…Chú It, dậy đi.. Chú Day, dậy đi! Con muốn nhảy vào!" Salmon lại nói.

"Salmon, thằng bé có quá nhiều năng lượng," It nói với một nụ cười quay sang nhìn người yêu của mình, Day vẫn đang ngủ

"Salmon, chú Day còn chưa tỉnh. Mau dậy đi chú Day." It cười nói, sau đó Salmon lăn qua It đi tìm Day. Salmon đặt nhẹ ngón tay lên má Day.

"Chú Day, sáng rồi dậy... sáng rồi" Salmon nói, cho đến khi Day từ từ mở mắt ra nhìn Salmon đang đứng bên cạnh với một nụ cười rộng mở.

"Hai người đã tỉnh rồi sao không đi tắm trước đi, hửm?" Day hỏi, nhìn hơi chóng mặt.

"Chú It, đi tắm thôi" Nghe Day nói, Salmon lập tức quay sang mời It, vì cậu bé muốn được đi chơi sớm

"Không sao đâu, Day mày ngủ thêm một lát đi. Khi nào tao và Salmon tắm xong sẽ gọi cho mày" It nói để người yêu được nghỉ ngơi thêm một chút.

"Hmm" Day đồng ý, trước khi It và Salmon ra khỏi giường để đi tắm. Day rồi chìm vào giấc ngủ một lúc. Sau khi It và Salmon tắm xong, họ đánh thức Day dậy để anh tắm và mặc quần áo ngay.

"Chúng ta hãy ăn sáng ở khách sạn trước. Tao đã liên hệ với bạn để thuê một

chiếc thuyền để lặn riêng. Bằng cách đó, mày không cần phải đi trên thuyền với người khác" Day nói, bởi vì anh ấy không thích đám đông

"Tao cảm thấy chuyến đi này sẽ rất nỗ lực đấy" It cười trêu người yêu trước khi đi ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn.

Sau khi ăn sáng, Day gọi để tìm chiếc thuyền mà anh đã thuê để lặn, trước khi ra bến tàu đợi, Day mua nước và đồ ăn nhẹ, vì chiếc thuyền thuê đã chuẩn bị bữa trưa. Chẳng mấy chốc thuyền cập bến. Chủ nhân của chiếc thuyền là một người đàn ông trong thập niên 50, ông là người lái chiếc thuyền có nhiệm vụ đưa họ đi. Day và It giơ tay chào người đàn ông trong khi Cá hồi cũng chú ý.

“Cậu không cần vái chào

chú đâu, cậu chủ” chủ thuyền cười chào hỏi, tỏ vẻ lễ phép, Day mang Cá Hồi lên thuyền trước. Sau đó anh đi đến năm tay của It để kéo cậu lên

"Chú định đưa chúng cháu đi lặn biển ở đảo nào trước vậy?" Day hỏi

"Chú sẽ đưa cháu đi KohRang, Ở đó có rạn san hô rất nổi tiếng. Còn đồ lặn chú đã chuẩn bị sẵn rồi. Nhưng các cháu đã lặn bao giờ chưa?" người đàn ông hỏi.

“Cháu đã từng đi lặn rồi” Day nói. It quay sang nhìn Day, bối rối

"Mày trước kia đã đi lặn sao? Tại sao tao không biết?" It hỏi.

"Mày đã không hỏi," Day trả lời. Người đàn ông cười khúc khích, trước khi quyết định kéo thuyền ra khỏi bến cảng và giải thích ngắn gọn về chuyến lặn cho Day và It.

Day kêu gọi It và Salmon để dạy họ thở bằng miệng và lặn với ống thở, nhưng đối với Cá hồi, Day quyết tâm giữ cậu bé lại gần và dạy khi phải lặn sẽ như nào. Khi tàu đến đảo lớn thì thuộc quần đảo KohRang có rạn san hô. Day chuẩn bị đồ cho It và Salmon. Cả ba đều mặc áo phao.

"Các cháu có thể lấy sợi dây nếu chưa quen," người đàn ông nói, Day gật đầu khi Salmon bám chặt vào vòng tay của Day.

"Cháu có sợ không?" Day hỏi, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Day và gật đầu.

"Con sẽ chìm phải không?" Cậu bé hỏi, Day khẽ cười.

"Không, đó là lý do tại sao cháu mặc áo phao vào. Bên cạnh đó, chú Day và chú sẽ ở bên cạnh và chúng ta sẽ không để cháu bị chìm xuống dễ dàng đâu," It nói ngay.

"Hít sâu một hơi, nếu như còn sợ hãi, có thể đổi ý, chúng ta trở về khách sạn đi." Day lại nói.

"Con không về đâu. Con không sợ nữa" Cậu bé tuy sợ hãi nhưng trong lòng vẫn rất muốn tham gia, vì vậy cậu bé ngay lập tức nói với Day, và Day mỉm cười

"Được rồi, chú sẽ xuống trước, It mày đưa Salmon cho tao" Day hôm sau nói đeo vây và xuống nước trước. Cậu bé ôm chặt lấy cổ Day.

"It, mày đã thoa kem chống nắng cho Salmon chưa?" Day hỏi chu đáo

"Tao đã làm rồi" It nói và Day gật đầu xác nhận. It giữ sợi dây, đeo mặt nạ và ống thở. Day cũng điều chỉnh điều này cho Salmon. Sau đó, anh ta cố gắng để Salmon cúi xuống để lặn.

Lúc đầu cậu bé nhỏ nghẹn ngào vì thậm chí không thể thở bằng miệng. Thằng bé ôm cổ, mắt đỏ hoe như chực khóc. Sau đó It đã an ủi và kèm cặp cậu bé trong một thời gian. Khi Day nói rằng sẽ đưa Salmon trở lại thuyền, cậu bé đã từ chối, cho đến khi cuối cùng, Salmon cũng lặn được. Day nắm lấy It và ôm Salmon bằng bàn tay còn lại của mình. Vì trời đã tối được một lúc, anh bắt đầu thích thú khi nhìn thấy một đàn cá nhỏ bơi qua.

Một lúc sau, họ trở lại thuyền. Salmon nói không ngừng, phấn khích về trải nghiệm mới của mình. Người chú đưa họ đi lặn trên một hòn đảo nhỏ, sau đó họ đi dạo trên bãi biển với cát trắng. Khách du lịch đi loanh quanh và chụp ảnh. Một lúc sau, It đưa Salmon đến bơi.

Reng... reng..

Điện thoại của Day reo lên khiến người phụ trách thuyền phải gọi cho Day nên anh ta đi nghe điện thoại trên thuyền. Và khi anh ấy nhìn thấy nó, Day biết đó là số của một người bạn.

"Có chuyện gì vậy?" Day trả lời cuộc gọi

"Tao đã đến khách sạn ... mày đang ở đâu?" Giọng Kim vang vọng

"Mày đến đây bằng cách nào?" Day hỏi

"Khun Kamol đã nhờ cấp dưới đưa tao đi từ sáng sớm" Kim trả lời.

"Hmm... Hiện tại tao không ở khách sạn. Mày có thể đi bộ xuống sảnh và nói cho họ biết tên của mày hoặc của tao, tao đã để lại thẻ chìa khóa cho mày" Day lại nói.

"Mày đang ở đâu?" Kim tiếp tục

"Tao mang theo It cùng cháu trai đi lặn, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, tối nay tao sẽ dẫn mày đi ra ngoài ăn cơm." Day lặng lẽ nói

"Hmm... được rồi" Kim trả lời trước khi Day cúp máy. Vì vậy, anh ta lấy một chai nước từ thuyền và đi tìm It và Salmon. Sau đó anh ngồi thư giãn dưới bóng cây trên bãi biển.

"P"Kim gọi à?" It hỏi, lấy nước từ tay Day và mở cho Salmon uống.

"Ừm. . . Cậu ấy vừa mới tới, tao bảo Kim trước tiên ở trong phòng nghỉ ngơi, buổi tối chờ chúng ta trở về." Day đáp.

"Mày không lo lắng cho P’Kim sao?" It hỏi.

"It..đừng suy nghĩ nhiều nữa" Day nghiêm giọng nói

“Không, tao không nghĩ nhiều, tao chỉ tò mò thôi,” It nói với giọng nhẹ nhàng khi thấy Day đã để ý.

"Kim là người lớn rồi. Đừng quá lo lắng về điều đó", Day trả lời

"Tao cũng là người lớn, mày quan tâm ta làm gì?" It tò mò hỏi xem Day sẽ hành động như thế nào.

"Chà, mày và Kim khác nhau. Tao sẽ không giải thích quá nhiều vì mày đã hiểu" Day bình tĩnh nói. Điều đó khiến It hơi mỉm cười vì cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì, trước khi quay lại ngồi và nhìn vào thiên nhiên.

"Chàng trai, trên đảo đã đến giờ ăn trưa. Nhưng hãy giữ mọi thứ sạch sẽ. Chú không muốn phong cảnh bị hủy hoại" người chú nói và đi xuống với thức ăn đã chuẩn bị cho Day

"Đừng lo ạ. Day là một người yêu thiên nhiên" It cười nói trước khi ngồi xuống dưới bóng cây để ăn.

…………

Đêm đã khuya, chú đưa họ về. Day đã thay quần áo cho Salmon và cậu bé đã ngủ kể từ khi thay quần áo trên thuyền. Khi thuyền được kéo vào cảng, Day dẫn Salmon đến chiếc ô tô đang đậu của anh, và họ ngay lập tức đến khách sạn. Khi It mở cửa phòng ngủ để Day đưa Salmon vào, cậu thấy Kim bước ra từ phòng ngủ khác.

"Xin chào P"Kim" It vẫy tay chào và Kim mỉm cười

"Đây là con của ai thế?" Kim hỏi khi thấy Day ôm đứa trẻ.

"Thằng bé là cháu của It, tao đưa họ đi du lịch. Đi tắm đi trước khi đi ăn tối" Day nói với hai người.

"Tao đã tắm rồi" Kim trả lời

"Ừm, chờ một chút." Day nói lại trước khi bước vào phòng.

Khi cả ba đi tắm và mặc lại quần áo, họ đi ra ngoài và thấy Kim đang ngồi trên ghế xem TV. Salmon ngơ ngác nhìn anh.

"Này, cậu bé thật dễ thương" Kim nói khi nhìn thấy Salmon.

"Salmon, đây là bạn của chú. Anh ấy tên là Kim" Day giới thiệu Salmon với Kim.

"Xin chào ạ" Salmon vẫy tay với Kim. Nhưng cậu bé luôn dính vào It vì cảm thấy không quen lắm với Kim. Kim mỉm cười khi nhìn thấy cá hồi

“Đi ăn tối thôi” Day nói trước khi dẫn họ ra xe. It và Salmon ngồi ở ghế trước với Day trong khi Kim ngồi ở ghế sau

"Tao đến có xen vào hạnh phúc gia đình mày không Day?" Kim hỏi mà trợn mắt ra ngoài xe. Day quay sang nhìn It.

"Không phải đâu, P"Kim," It nói, vì cậu nghĩ rằng nếu Day trả lời, chắc chắn anh sẽ trả lời trực tiếp.

"Hừ" Day cười khẽ trong cổ họng.

"Tại sao mày cười?" It hỏi, quay lại với giọng cáu kỉnh.

"Không có gì" Day trả lời thẳng thừng.

Ngay sau khi đến nhà hàng, Day ngồi xuống với It, Salmon và Kim và gọi đồ ăn cho họ. Khi thức ăn đến, họ tự giúp mình như thường lệ. Day tiếp tục bóc nghêu cho Cá hồi và It. Day, Salmon và It ngồi cùng một phía trong khi Kim ngồi một mình ở phía bên kia bàn.

"Cậu ấy giống như một người cha với những đứa con của mình", Kim nói khi thấy Day chăm sóc cho It và Salmon

"Anh nói gì vậy, P"Kim? Em là đàn ông" It lặng lẽ nói.

“It là một người đàn ông, nhưng em cũng là vợ của Day" Kim trả lời, khiến It không nói nên lời.

"Nhưng P"Kim và.." It chuẩn bị nói gì đó

"It!" Day trầm giọng gọi It.

"Hãy ngừng suy nghĩ và ngừng phàn nàn," Day nghiêm khắc nói. Khiến Cá Hồi bối rối nhìn hai ông chú của mình. Kim khẽ thở dài.

"It... anh biết em vẫn đang nghĩ về anh và Day, nếu anh đã làm điều gì đó khiến em nghi ngờ hoặc suy nghĩ quá nhiều.. Anh thực xự xin lỗi. Nhưng câu chuyện của anh với cậu ấy đã kết thúc từ lâu và nó sẽ không bao giờ quay trở lại . Sẽ không có gì xảy ra giữa chúng ta cả. Hôm nay, Day chỉ là một trong những người bạn thân nhất của anh mà thôi." Kim giải thích, và It im lặng.

"Em sẽ không nói về chuyện của anh và Day!" It đã trả lời

"Vậy It, mày muốn nói về điều gì? Tao thấy mày luôn nghĩ về điều này rất nhiều" Day hỏi.

"Tao chỉ nói rằng P"Kim cũng là một người vợ, phải không? Thế thôi. Tại sao mày lại ngắt lời tao trước?" It nói với Day khiến Kim hơi đỏ mặt khi nghe câu này

"Mày có chắc là mày sẽ nói điều đó?" Day hỏi lại,

"À, đúng là tao đã thầm nghĩ về chuyện của mày và P’Kim. Nhưng tao tin rằng mày và P’Kim sẽ không làm bất cứ điều gì sau lưng tao. Đôi khi tao có thể thầm nghĩ rằng P’Kim thật dễ thương và đẹp trai, và tao nghĩ tại sao mày không yêu và chọn P’Kim thay vì một người như tao?” It thẳng thắn nói trước Day và Kim.

"Mày có thấy tao là kẻ coi thường người khác trước mặt người yêu không?" Day khẽ hỏi.

"Chắc chắn phải có một số ít" It nói một cách bình tĩnh.

"Mày nghĩ thế nào? Tao cũng lười giải thích, chúng ta ở bên nhau đã lâu, mày có từng thấy tao lừa gạt mày chưa? Hay là từng nhìn thấy tao nhìn người khác?" Day nói với giọng đều đều

"Nào Day, bình tĩnh đi" Kim ngắt lời vì sợ Day sẽ khó chịu với It.

"Tao không giận. Tao chỉ nói cho cậu ấy nghe thôi... Này It, tao có hành động như tao đã nói với mày lúc nãy không?” Day hỏi lại. It im lặng, không thể phản bác.

"Dù ai đẹp hơn mày hay đẹp hơn Kim, tao cũng không nhận vì họ không phải người phù hợp với tao. Xưa hay nay tao chưa tìm được người có thể hạ gục mình. Không ai có thể làm điều đó, ngoại trừ mày, mày có hiểu không?" Day nói lại, khiến tim It đập loạn nhịp vì It biết Day có ý nghĩa với tất cả. Day chưa bao giờ quan tâm hay ngước nhìn bất cứ ai. Day chẳng quan tâm đến ai ngoài It

"Chú Day, chú đang nói cái gì vậy? Cháu không nghe rõ chú" Cậu bé đột ngột lên tiếng khiến ba người lớn phá lên cười

"Không có gì đâu, đùa thôi mà ăn nhiều vào đi, Salmon" It nói với cháu mình và gắp thêm cơm rang cua vào đĩa của Salmon. Cá hồi tiếp tục ngồi ăn. It ngẩng đầu nhìn Kim một chút

"Xin lỗi, P"Kim. Điều đó làm hỏng tâm trạng" It nói

"Không sao đâu. Anh cũng sẽ không ổn nếu It cứ nghĩ về những gì đã xảy ra giữa anh và Day" Kim mỉm cười nói, It nhìn Day trước khi cho món tôm nướng vào đĩa của Day

“It xin lỗi,” It lặng lẽ nói. Day nhìn It

"Mày đưa tôm cho tao để xin lỗi hay muốn tao bóc vỏ cho mày?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh, It cười nhẹ.

“Haha, đương nhiên là….bóc tôm rồi” It cười nhẹ còn Day thì lắc đầu tiếp tục bóc tôm ăn.

Reng... reng... Điện thoại của Day reo lên khiến anh ấy nhấc nó lên và nhìn vào nó trước khi nhướng mày và khẽ liếc nhìn Kim.

"Chào ngài" Day nghe máy khiến Kim lạnh cóng tay muốn nhét đồ ăn vào miệng

"Ừ... Tôi sẽ hỏi, đợi một chút," Day nói, nhìn Kim, người đang giả vờ nhìn sang hướng khác

"Kim, ngài Kamol hỏi tại sao mày không trả lời cuộc gọi của ngài ấy? Ngài ấy đã gọi cho mày từ trưa" Day hỏi, khuôn mặt vẫn còn sững sờ.

"Hả...tao không cắm điện thoại và cũng không mang theo sạc", Kim nói với giọng điệu bình thường.

"Thưa ngài, ngài có nghe thấy không? Chờ một chút... Kim, nói chuyện với ngài ấy đi, tao không muốn quả bom rơi xuống Koh Chang" Day nói và đưa điện thoại cho Kim.

Kim hơi giận dữ trước khi trả lời điện thoại của Day. Sau đó, anh đứng dậy và nói chuyện khác để không làm phiền người khác.

"Ngài Kamol và Kim cãi nhau à?" It lập tức hỏi

"Tao không muốn biết câu chuyện của họ, nhưng bây giờ mày đã bình tĩnh hơn chưa?" Day hỏi người yêu mình.

"Tao luôn bình tĩnh" It nói với giọng nhẹ nhàng trước khi họ tiếp tục ăn

Không lâu sau, Kim quay lại và đưa điện thoại cho Day, anh không nói gì về Kamol và cả Day cũng như It đều không hỏi về điều đó. Sau khi ăn uống no nê, họ trở về khách sạn.

"Mày sẽ đi đâu vào ngày mai?" Kim hỏi.

"Tao đang định đưa It và Salmon đến thác nước. Mày có muốn đi không? Sẽ là vào buổi chiều," Day nói.

"Ừm... muốn đi. Tao không muốn ở một mình. Tao buồn chán và muốn phân tâm một chút." Kim lầm bầm trong hơi thở

"Huh..có phải vì ngài Kamol không?" Day hỏi, khiến Kim đỏ mặt.

"Không…nóng quá. Tao nên đi tắm lần nữa" Kim nói và bướcvào phòng khác. Day cũng đưa It và Salmon về phòng vì họ đã chán lặn và không ai rời khỏi phòng ngủ đêm đó vì họ cần phải nghỉ ngơi

NGÀY TIẾP THEO...

"Chú Day, Salmon có thể chơi trong thác nước không?" Cậu bé liền xin như Day đưa It, Cá Hồi và Kim đến thác Than Mây. Vào buổi chiều muộn. Du khách nước ngoài lác đác nô đùa dưới nước.

"Kim, có muốn bơi không?" Day hỏi

"Tao sẽ, tao không chỉ đến gặp mày. Tao muốn chơi dưới nước. Hãy bơi đi," Kim nói.

"Hmm... Bên cạnh đó, tao muốn chơi," It nói. Day thì cho Kim và It bơi cùng Salmon. Day ngồi gác trên những tảng đá và nhìn ba người cùng nhau nô đùa dưới nước.

Không lâu sau, Day gọi họ ra khỏi nước để đưa họ trở lại khách sạn tắm rửa, thay đồ và đưa họ ra ngoài ăn tối. Sau đó Kim mời mọi người ngồi bên bể bơi. Đợi mặt trời lặn. Salmon rất phấn khích, cậu bé muốn chơi trong hồ bơi. Nhưng, Day không cho phép vì trời đã dần tối.

Day sau đó gọi một ly nước trái cây cho cháu trai uống trước. Kim và It cũng ngồi tâm sự những chuyện chung. Salmon thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Day đang nằm trên chiếc ghế dài bên hồ bơi. Anh tiếp tục quét bầu không khí cho đến khi Day nhận thấy một người đàn ông thường liếc nhìn nhóm của mình và nếu Day không nhầm thì người đàn ông đó chỉ nhìn Kim

“Tao đi gọi đồ uống, hai người muốn gì không?” Day đứng dậy hỏi It và Kim.

"Mang cho mỗi người chúng tôi một ly cocktail" Kim nói

"Mày có muốn tao đi cùng mày không?" It hỏi.

"Không, ngồi đây đi" Day nói, trước khi bước đến quầy bar bên hồ bơi. Đi ngang qua người đàn ông đang ngồi nhìn Kim. Khi Day đi ngang qua anh ta, người đàn ông lập tức nhìn đi chỗ khác giả vờ ngồi lại và ngắm cảnh. Day nở một nụ cười trên môi trước khi bước tới gọi đồ uống cho Kim và It.

"P’, anh có thể giúp tôi một việc sao?" Day hỏi người phục vụ trước khi đưa cho anh ta tờ 500.

"Có chuyện gì ạ?" người phục vụ ngay lập tức hỏi.

"10 phút nữa mang cho người đàn ông ngồi một mình bên trái thứ gì đó để uống, thấy không?" Day khẽ nói. Bartender hơi nghiêng đầu rồi gật đầu.

“Và viết một mảnh giấy nói rằng tôi muốn nói chuyện với anh ấy, gặp anh ấy trong phòng tắm chung của khách sạn và ký tên một người phụ nữ, Day nói lại.

"Uh... chuyện gì vậy?" người phục vụ rượu ngập ngừng hỏi khi Day đưa cho anh ta thêm tờ một nghìn.

"Anh có nghĩ rằng anh có thể đưa anh ta đến đó?" Day hỏi lại, thanh niên pha chế vội lấy tiền trước khi trả lời

"Tất nhiên" người phục vụ nói.

Sau khi nghe câu trả lời thỏa đáng. Day đưa Kim và It uống trước. Sau đó, anh ấy nói với họ rằng anh ấy cần đi vệ sinh nên đi đến phòng tắm chung. It và Kim sẽ không hỏi thêm câu nào nữa. Day đi đến khách sạn trong phòng tắm. Day nấp vào gốc cây ven đường đợi người đàn ông kia đến. Người đàn ông nhìn Kim sau đó đi về phía phòng tắm với một mảnh giấy trên tay. Ánh mắt anh lướt qua một cô gái cho rằng cô ấy đã gửi tin nhắn,

Đột nhiên! Bóng dáng của người đàn ông bị Day chặn lại gây sửng sốt, khi bàn tay Day kéo anh ra sau nhà tắm, may mắn là không có nhiều người qua lại. Day ném người đàn ông vào tường bằng hai tay sau lưng và dùng tay ấn mặt người đàn ông vào tường. Tay còn lại vặn cánh tay anh ta, khiến anh ta không thể cử động, nếu làm vậy sẽ rất đau.

"Ai sai mày đến đây?" Day khẽ hỏi.