Chương 16

SÁNG HÔM SAU....

It thức dậy với một tâm trạng rất tốt, bởi vì kế hoạch đã được thực hiện vào tối qua đã diễn ra suôn sẻ. Hơn nữa, It đã kiếm được hai trăm nghìn baht trong một đêm.

Một lúc sau, một người nào đó đã gọi điện cho Day sau đó anh rời khỏi phòng.

"Có chuyện gì vậy?" Day trả lời cuộc gọi.

“Tao đang đi ăn sáng, tao tưởng mày không gọi cho tao” Day ngạc nhiên nói

"Mày đang làm gì thế?" It hỏi

"Mày ngủ sớm dậy muộn là thế nào? Bố chửi mày rồi đấy" It nói đùa

"Ai ngồi lê đôi mách? Ta đang nghe đây," Bố của It nói, người đang ngồi trong phòng phòng ăn đọc báo.

"Không có nói chuyện phiếm, con đang nói chuyện với Day, bố" It cười đáp.

“Ủa, ăn chưa?” Day hỏi.

"Tao chuẩn bị ăn, nhưng tao muốn gọi cho mày trước, tao nhận ra rằng mày không có hứng thú và mày từ chối gọi cho tao" It nói, cậu muốn lấy lòng Day trước.

"Hừ, lúc nào cũng để ý đến mày. Ăn cơm đi, ăn xong tao sẽ về ngay.") Day trả lời.

"Ừm, trước khi đi thì gọi điện báo cho tao biết" It nói trước khi cúp máy.

"Khi nào thì Day trở lại?" Bố của It hỏi

"Hôm nay ạ, Day chờ để làm xe cho khách quen trước" It nói với bố trước khi ăn sáng, ngay sau khi cậu rời đi để xem cửa hàng

Vào buổi trưa, Day gọi điện nói với It rằng anh sẽ quay lại vào ngày hôm đó và sẽ mất khoảng 2 giờ để lái xe đến cửa hàng.

"Này, Day đã đến!" Tiếng hét của một nhân viên trong cửa hàng khiến It rời mắt khỏi đội đang lắp bánh xe. Khách hàng ngay lập tức quay lại nhìn chiếc xe và thấy bóng dáng cao lớn bước ra khỏi xe đang đi về phía It. Day mang một túi quà lưu niệm cho nhân viên ở cửa hàng để chia sẻ. Đây là điều thường xuyên khi Day ghé thăm cửa hàng ở Chonburi. Anh ấy luôn mua quà lưu niệm để mang về cho nhân viên của mình ở Bangkok.

"Mày đã ăn gì chưa?" Day hỏi

"Không, tao đợi để ăn cùng mày, tao muốn ăn pizza nhưng tao muốn ăn ở nhà hàng, đưa tao đi đi" It nói ngay lập tức và Day gật đầu.

"Vậy mày đi chuẩn bị đi, tao muốn vào nhà nói chuyện công việc với bố một lát," Day mỉm cười nói. It lập tức đi rửa mặt, rửa tay và chuẩn bị ra ngoài ăn pizza. Ngay sau đó, Day lên xe trở lại và đưa It đến trung tâm mua sắm gần đó. Đến nơi, hai người đi thẳng đến tiệm pizza.

"Hãy ăn những gì mày muốn," Day nói khi đưa cho It thực đơn. Day và It chọn một chỗ gần cửa sổ nơi họ có thể quan sát mọi người trong trung tâm thương mại, họ gọi món họ muốn ăn cùng nhau. Sau đó, họ đợi thức ăn được phục vụ.

"Cửa hàng thế nào?" It hỏi về cửa hàng ở Chonburi

"Chà, nhiều xe được mang đến. Sáng nay, ông Somchai đã giới thiệu xưởng đúc cánh lướt gió ở Chonburi của một người anh em họ của ông ấy. Có lẽ sẽ đỡ phải đi đàm phán về giá rẻ hơn những nơi khác", Day nói về công việc.

"Vì vậy, chúng ta cũng có thể cắt giảm chi phí. Nhưng liệu nó có đạt tiêu chuẩn không? Hãy xem xét trước" It hỏi lại.

"Tuy nhiên, tao muốn hỏi ý kiến

của bố trước. Nếu ông ấy quan tâm, tao sẽ đưa mày đến xem", Day trả lời.

"Khi nào mày đi?" It ngay lập tức hỏi, không để ý vì nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn.

"Vừa rồi, tao đã nói với bố. Nhưng ông ấy vẫn chưa đưa ra câu trả lời", Day nói trước khi các món gọi được phục vụ từng món một. It muốn lên một kế hoạch để nói chuyện và khuyến khích bố mình đến thăm nhà máy càng sớm càng tốt

Cả hai ngồi ăn cùng nhau, nhưng ánh mắt của It lại hướng về đối thủ tối qua đang cùng một nhóm bạn đi ngang qua tiệm bánh pizza. It nhanh chóng chộp lấy tờ thực đơn và đưa nó ra che mặt. It không muốn mạo hiểm để bọn trẻ nhìn thấy mình và bước tới nói điều gì đó để Day biết rằng It đã đi xem cuộc đua xe tối qua.

"It, mày còn chưa ăn xong, còn muốn gọi món gì nữa không?" Day dứt khoát hỏi.

"Uh... Day, mày mua đủ chưa?" It nói.

"Nếu muốn mua cho họ, mày phải mua cho cả cửa hàng. Cả kỹ thuật viên và nhân viên văn phòng", Day nói.

"Ừm... làm sao tao mua được?" It nói nhưng vẫn lấy tờ thực đơn che mặt vì không biết nhóm thanh niên đó đã đi chưa.

"It" Day khẽ gọi

"Hừm" It đáp, nhưng mắt lại như muốn nhìn ra ngoài cửa hàng.

Đột nhiên... It giật mình khi Day giật lấy menu từ tay mình, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm khi không thấy nhóm thanh niên đó đâu nữa. Khi It quay lại nhìn Day, cậu thấy rằng đôi mắt của anh ấy đang dán chặt vào mình.

"Mày đang nhìn gì đó?" It khẽ hỏi.

"Mày đang trốn ai?" Day khẽ hỏi.

"À.. tao đâu có trốn ai đâu?" It hỏi với giọng điệu bình thường, nhưng trong lòng cậu thật sự hoảng loạn.

"Không, tốt nhất là mày nên tránh xa bất kỳ ai. Muốn gọi món gì cứ đến gặp nhân viên trong cửa hàng để gọi, như vậy sẽ không phải đợi lâu." Day lại nói.

It lập tức đặt pizza để tặng cho nhân viên cửa hàng của mình

"Day, hôm nay sao mày tốt như vậy?" một người bán hàng đang nhận túi bánh pizza hỏi. It, rất ngạc nhiên khi Day đã mua quà lưu niệm ở Chonburi.

"Hãy hỏi anh rể của mày đằng kia kìa. Tại sao anh ấy muốn mua nó cho mày", Day nói. Keng ngạc nhiên quay sang nhìn It.

"Này It, mày có bị ma nhập không?" Keng hỏi đùa trước khi bị It đấm.

"Cẩn thận chân của tao, hay là mày muốn tao đá mày, muốn cùng chân tao chào hỏi một tiếng sao?" It hỏi lại, Keng lập tức lắc đầu

"Tao không muốn nữa.. Tốt hơn là tao nên mang pizza cho chú Tul trước" Keng nhanh chóng đưa chiếc túi cho thợ máy tại cửa hàng

"It, chúng ta hãy mang những thứ này đến văn phòng, tao cần nói chuyện với bố" Day nói và đi đến văn phòng để nói chuyện với bố. It nhanh tay bánh pizza cho nhân viên bán hàng và chạy qua đến chỗ Day để nghe những gì bố cậu sẽ quyết định. It bước vào thì thấy hai người đang ngồi nói chuyện.

"Day, con đã nói với It về nhà máy ở Chonburi chưa?" Bố It hỏi

“Vâng, có chuyện gì vậy bố?” It hỏi

"Ta đang suy nghĩ về việc kết thúc thỏa thuận. It sẽ ổn chứ?" Bố của It nói.

"Tiếp tục đi, chúng ta vẫn chưa đạt được thỏa thuận với ông ấy. Hãy xem họ cung cấp bao nhiêu sản phẩm như thế nào? Hãy kiểm tra tiêu chuẩn rồi chúng ta có thể quyết định. It nghĩ Khun Somchai sẽ hiểu rằng đó là vấn đề kinh doanh", IT nói hàng loạt lời thuyết phục bố quyết định kiểm tra sản phẩm của nhà máy

"Hừm... hiện tại It đang nghĩ tới sao?" Bố của It nói đùa.

It bình tĩnh nói: "bố, ngay cả thằng ngu cũng biết mà."

"Huh..vậy chúng ta sẽ nói gì đây? Sẽ không có vấn đề gì với nhà máy ban đầu nơi chúng ta nhận sản phẩm, phải không?" Bố của It hỏi ý kiến

của Day.

"Không thành vấn đề, nhà máy ban đầu ở khu vực Pathum và chúng ta cũng chấp nhận các sản phẩm từ cửa hàng ở bangkok. Trong cửa hàng ở Chon, nếu chúng ta quyết định lấy sản phẩm theo cách đó. Chúng ta sẽ tiết kiệm chi phí vận chuyển" Day nói với giọng nghiêm túc, It ngồi và gật đầu như một vài đứa trẻ.

"Ừm... chúng ta sẽ đi kiểm tra, được chứ?" Bố It gật đầu

“Vâng.. con nghĩ mình sẽ xem xét sản phẩm trước, vì con đã nói với Khun Somchai rồi, rằng nếu không thích sản phẩm, con sẽ không lấy”, Day thẳng thắn nói, bởi thực tế anh đã nói với bên kia rằng Day không nghĩ đến việc mua sản phẩm do cần phải cân nhắc.

“Vì vậy, trong vài ngày tới, chúng ta sẽ đi xem nhà máy,” bố của It nói sau khi cân nhắc va đưa ra quyết định. It ngay lập tức vui mừng

"Được rồi bố, khi nào bố đi? Con sẽ gọi để đặt lịch hẹn.” Day trả lời. Bố của It gật đầu trước khi đứng dậy và rời văn phòng.

"Day... nếu mày đến nhà máy, mày sẽ ở lại bao nhiêu Day?" It, vẫn ở bên cạnh Day, hỏi.

“Tao không chắc, nếu sản phẩm thực sự tốt và bố hài lòng, chúng ta sẽ phải ở lại 2-3 ngày, vì có thể chúng ta sẽ phải làm lại hợp đồng mua bán và thống nhất lại giá cả” Day vừa nói vừa quay sang nhìn It

"Tại sao mày muốn biết chúng ta sẽ ở đó bao nhiêu ngày?" Day hỏi

"Chà, nếu mày định đưa bố tao đi và phải ở lại đấy ... tao không thể đi cùng mày. Hơn nữa, tao muốn mày quay lại sớm" It nói nhẹ nhàng, biết rằng cậu phải chiều chuộng Day trước vì It là sợ bị bắt.

"Mày thật sự không muốn đi?" Day hỏi lại. It lập tức lắc đầu

"Không cần, cửa hàng cũng không có người trông coi." It vội vàng phản bác, Day vẫn còn nghi ngờ một chút

"Hum.. đúng là vậy.. hãy để ngày hôm sau. Hãy nói chuyện sau, tao đi làm trước" Day nói trước khi lấy tài liệu anh ấy mang từ cửa hàng ở Chonburi. Còn It thì bỏ đi xem tác phẩm.

2 ngày trôi qua...

Bố của It đồng ý đi xem nhà máy ở Chonburi. Bố của It và Day đều chuẩn bị quần áo mang theo, bởi nếu quyết định nhận sản phẩm từ nhà máy, họ sẽ ở lại đó để ngủ trong kho

"It.. chăm sóc cửa hàng thật tốt. Hãy nhìn quanh nhà, được chứ?" Day nói với It vào buổi sáng của ngày diễn ra chuyến đi.

"Tao biết rồi, vì vậy hãy lái xe cẩn thận," It nói

"Ừm... nếu tao cần qua đêm ở cửa hàng, tao sẽ gọi và báo cho mày biết," Day nói, gật đầu, rồi cúi xuống đầu It và hôn nhẹ lên thái dương cậu.

It không nói gì vì cậu vẫn đang ở khu vực của bố chứ không phải ở phía trước cửa hàng.

"Đừng quên, nếu trở về, mua cho tao Nong Mon Khao Lam. Ta muốn ăn, Day đó ta không có ăn, mày đều đem cho người khác đi." It khàn giọng nói.

"Hừ, tao mua thì mày phải ăn hết đấy" Day cười nói, It cười với Day trước khi bố của It xuống nhà

"Vậy thì đi thôi, Day" người cha nói với bạn trai của con trai mình

"Tao đi đây," Day nói với It một lần nữa trước khi It và mẹ đi giao hàng Day và bố ra xe.

"Này, nếu con muốn đi với Day, con có thể đi. Mẹ có thể ở một mình", mẹ It nói khi thấy con trai nhìn Day chuẩn bị lên xe.

"Không, không sao đâu ạ" It nói, quay sang mẹ mình, mỉm cười.

Trước ngày đưa bố đến cửa hàng ở Chonburi. It đã cầu nguyện cho bố và Day rằng họ sẽ quyết định lấy sản phẩm từ nhà máy đó và ngủ ở đó để It có cơ hội tiếp tục chạy đua.

Reng... reng... Điện thoại reo. It ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi với sự nhiệt tình.

"Có chuyện gì vậy Day?" It nói với giọng điệu bình thường

"Tao gọi điện để nói cho mày biết tao và bố sẽ đi lấy hàng ở xưởng đây. Bố và tao sẽ ngủ ở lại đay. Nói lại với mẹ nữa nhé" Day nói thế khiến It mỉm cười.

"Vậy mày khi nào trở về?" It hỏi lại.

"Có lẽ là ngày kia. Có lẽ tao cần ngủ ở đây vài ngày. Mày có thể ở một mình không?" Day hỏi lại

"Hừm... ừm. Nếu về trước gọi điện báo cho tao nhé" It nói

"Hmm. Đừng đi đâu cả, tao sẽ không ở đó trong hai ngày. Đừng để tao biết rằng mày đã rời đi và trông giống như một con tê giác" Day nói.

"Biết rồi, tao không phải thằng ngốc. Đừng mắng tao, vì tao không phải tê giác" It nói ngay.

"Hả.., đi ăn đi, đợi trước khi đi ngủ, tao sẽ gọi cho mày sau") Day nói trước khi kết thúc cuộc gọi.

It vui mừng ra về trước khi vội vàng gọi điện hẹn bạn tối nay lại đón cậu.

Tối đó, It ra ngoài chơi lần thứ hai, đặt cược là hai trăm ngàn như thường lệ, cùng một đối thủ cạnh tranh. Họ muốn rửa mối thù lần trước và làm It phải thất vọng. Nhưng lại phải thua It một lần nữa, khiến các thí sinh một phen hú vía rồi thách cậu thi lại vào tối mai vì Day vẫn đã không trở lại.

It cầm lấy 200.000 còn lại và thoải mái đi bộ về nhà.

"Mày có buồn ngủ không?" Day hỏi vào tối hôm sau sau một cuộc điện thoại ngắn với It

“Hừm.. hôm nay nhiều xe đến lắm” It nói vì hơi mệt.

"Hmm...vậy thì mày có thể đi ngủ...nghỉ ngơi đi... It. Đừng nghĩ đến việc đi đâu cả" Day nói với giọng bình tĩnh khiến It rùng mình một cách kỳ lạ

"Tao sẽ đi đâu được? Mày đang nói chuyện kỳ

lạ vậy" It cố gắng nói bằng giọng điệu điệu bình thường

"Tốt hơn hết là mày đừng ra ngoài nếu không muốn bị thương" Day đã nói lại.

"Uh.. vậy thôi, tao đi ngủ đây" It nói trước khi Day kết thúc cuộc gọi,

"Hôm nay là ngày mấy nhỉ? Vì sao tâm trạng anh ấy không tốt vậy" It lẩm bẩm với bản thân

Sau khi nói chuyện điện thoại với Day vào buổi chiều, It cảm thấy giọng điệu của Day có chút thay đổi, hình như anh ấy không hài lòng về điều gì đó, nhưng It đã thôi suy nghĩ và nhanh chóng đã thay quần áo để đợi Gear đến.

“Mày định tính đua thêm bao nhiêu nữa?” Gear hỏi khi dẫn It đến trường đua ở vòng thứ ba

"Bây giờ tao có bốn trăm nghìn, tao muốn tám trăm nghìn" It nói.

"Mày chỉ có thể cạnh tranh trong vòng này nữa, đó là vòng cuối cùng của mày. Tao sẽ cho mày mượn hai trăm nghìn" Gear nói.

"Tại sao?" It bối rối hỏi

"Em lo lắng cho P’It. Đối thủ tựa hồ rất không hài lòng anh, em sợ sẽ có vấn đề." Night nói.

“Night đừng sợ, đường đua này là của Nan, cậu ấy sẽ không để tao bị bị chà đạp đâu." It mỉm cười nói

"Em sợ P"Day hơn" Gus nói ngay khiến It đứng hình một chút.

"Nong Gus, Day không biết đâu, anh ấy đang ngủ trong lều của Charaburi" It cười nói.

“Haizz.. Nhưng tao không biết vì sao hôm nay tao cảm thấy rất tồi tệ" Gear lẩm bẩm nói.

"Đừng nói nữa Gear. Mày đã cắt đứt mọi lời động viên của tao" It nói với bạn mình không nghiêm túc lắm. Ngay khi họ đến đường đua, It đã đến chào Nan trước.

"It. . . . . . . . . . .”

Vẻ mặt của IT đều có chút bối rố

"Sao? Có chuyện gì vậy?" It nói lại, hơi xấu hổ

"Đường đua của tao chưa sẵn sàng" Nan nói

"Hắn cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, đám hỗn đản kia vẫn còn muốn đua, đừng lừa tao, nói cho tao biết vì sao không muốn ta đua?" It hỏi lại

"Không có gì, tao chỉ lo lắng cho mày," Nan nói, nghiêm túc nhìn cậu. Trong tình trạng này bây giờ anh ấy không thể nói nhiều

"Mày không cần phải lo lắng cho tao, tao sẽ thắng chắc chắn, nhưng mày sẽ đặt cược nhiều tiền hơn? Hãy để tao thách thức nó. Sau đó, tao sẽ mang lại cho mày một phần" It trấn an nói, bởi vì It nghĩ rằng Nan sợ rằng cậu sẽ thua trận đấu tối nay.

"Tao sẽ không chấp nhận .. tao chắc chắn. Mày thực sự vẫn muốn đua à?" Nan hỏi.

“Hả,” It nói, khẽ thở dài.

"Ừm... chuẩn bị sẵn gel đi. Để có người làm việc đó," Nan nói, trước khi It rời đi để chuẩn bị xe. Nan ngồi xuống ghế với vẻ mặt nghiêm túc

"Xin lỗi, It... tao muốn giúp mày.. nhưng mày không cho phép tao" Nan khẽ lầm bầm khi nhớ lại cuộc gọi mà anh nhận được vào trưa hôm nay

Cách đây vài giờ...

"Mày có điều gì muốn nói với tao không?" Một giọng nói điềm tĩnh vang lên. Điều này khiến người chào đón anh lúc đầu đông cứng.

"Nói cho Hia biết cái gì ạ?" Nan hỏi ngược lại.

"Tao đã hỏi liệu mày có điều gì muốn nói với tao không?" Câu hỏi tương tự được hỏi lại. Lần này Nan lập tức cảm thấy cổ họng mình khô khốc,

"Này.. anh biết gì rồi sao.. tốt hơn là anh nên nói cho em biết ngay bây giờ" Nan hỏi, trong trường hợp bên kia hỏi một câu hỏi khác với những gì anh ấy đang nghĩ lúc này.

"Mày muốn đối xử tốt với tao hả, thằng khốn... đừng, mày dám nói dối tao!!", Một tiếng hét lớn vang lên. Nó khiến Nan tin rằng đó nhất định là điều anh đang nghĩ

“Hả…… Em muốn kết thúc rồi anh à.. Em không muốn It thi đấu nơi khác Nếu cậu ấy chơi trong khu vực của em, ít nhất bọn em có thể chăm sóc cậu ấy", Nan sợ hãi nói.

"Nếu Neil không gọi cho tao và hỏi về It, tao sẽ không biết rằng mày đã cho phép vợ tao thi đấu trong đường đua của mày đấy!!” Day hét lại.

Day vừa phát hiện ra khi Neil gọi điện để hỏi về việc It sẽ tham gia trong những trận đua. Làm thế nào mà Day cho phép It chạy như thế? Nhân viên tại cửa hàng của Neil đã đi xem cuộc đua xe tối qua và nhớ rằng It là bạn của Neil. Vì vậy, họ nói với Neil

"Em xin lỗi Hia Day" Nan không thể nói bất cứ điều gì ngoài xin lỗi,

"It đã đi đến cuộc đua bao nhiêu lần?" Day hỏi lại

"Hai" Nan bướng bỉnh trả lời

"Hôm nay cậu ấy vẫn định tiếp tục tham gia phải không?" Day khẽ hỏi.

"Vâng" Nan trả lời

"Ok.. mặc kệ đi..,. mày không nên nói với cậu ta rằng tao đã biết điều đó. Nếu mày dám trái lệnh của tao, mày sẽ chết dưới tay tao, đồ khốn" Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Vâng, vâng, thưa ngài" Nan trả lời với giọng run run trước khi Day kết thúc buổi nói chuyện.

Sau khi đặt cược vào cuộc đua, It và các đối thủ ngồi vào xe. Năm phút sau, cuộc đua bắt đầu, tiếng bánh xe cọ sát vào vòng, tiếng vỗ tay xung quanh sân vận động càng lúc càng lớn. Nhìn hai bên đánh nhau không nhượng bộ trong cuộc thi

It luôn ở trong tầm nhìn của Day, không một người bạn nào của It biết rằng Day đã về, chỉ có một số nhân viên của anh, nên tiếng vỗ tay ủng hộ It lại vang lên khi It về đích trước các đối thủ của mình. It mỉm cười và ra khỏi xe, những người bạn của It vui vẻ chạy về phía cậu. Đối thủ cạnh tranh của It ra khỏi xe và ngay lập tức chạy về phía It

"Đồ khốn… mày đâm vào xe của tao" Đối thủ cạnh tranh của It chỉ vào mặt It và hét vào mặt cậu.

"Mày có vấn đề gì? Đây là hoang dã, không có quy củ, dù sao cũng có thể thi đấu, mày thua, không nên đổ lỗi cho người khác." It tức giận nói.

"Đương nhiên là tới đấu với tao mặt đối mặt!" Một bộ phận khác đã thua và muốn quấy rối, thách thức tất cả. It nhếch mép cười

"Mày đúng là trẻ con mà. Mày trốn mẹ đi đua xe à?" It trả lời một cách mỉa mai, khiến bên kia tức giận và chạy về phía It. Cấp dưới của Nan cũng nhập cuộc với It mà không biết có người đang đi vào

"Còn người đàn ông đã chạy trốn khỏi chồng mình và chạy tới đua xe, tao sẽ gọi anh ta là gì?" Một giọng nói trầm vang lên.

Nhóm người phía sau It vội vàng né tránh nhường đường cho một bóng người cao lớn bước vào, tránh ánh nhìn của những người đang xếp hàng khiến It căng thẳng. Cảm giác ớn lạnh sống lưng. Night quay lại nhìn và mặt cậu tái nhợt.

"P..P"Day" Night run rẩy hét lên với anh trai mình. It đứng chôn chân không dám ngoảnh lại.

"Mày là ai? Mày đang làm gì vậy?" Đối thủ cạnh tranh của It, người không biết gì, bực bội hỏi. Day đi qua It, người vẫn đang đứng trước các đối thủ của mình. It nhìn vào lưng Day với đôi mắt run rẩy. Hai chân không dám nhúc nhích, cậu vẫn đứng đó với khuôn mặt căng thẳng, khi thấy họ gần nhau như thế nào.

"Tao không đến đây để chiến đấu với bọn mày.. nhưng nếu bọn mày muốn, tao có thể sắp xếp..." Day nói với giọng bình tĩnh khi anh cầm một điếu thuốc trên tay và nhìn vào mặt mọi người.

"Nơi này là của tao, nếu như mày còn muốn ở chỗ này tiếp tục tranh tài, tao đề nghị hiện tại mày nên đi về đi, nhưng nếu vẫn thấy có vấn đề, mày sẽ gặp bọn họ" Day chỉ tay đến nhóm cấp của Nan đang đứng, họ nhỉnh hơn bên kia và giả vờ vén áo cho bên kia thấy mình mang súng khiến bên kia nhìn nhau không tin, trước khi đồng ý lùi lại. Nhưng vì họ không muốn ông chủ trường đua và nhiều người khác gặp rủi ro.

Khi đối phương rút lui, Day vẫn đứng tại chỗ hút điếu thuốc xuống với thái độ điềm tĩnh và thậm chí không quay lại nhìn It. Gear quyết định nói chuyện với Day.

"Anh bạn, tao có thể giải thích điều đó" Gear cố gắng giúp bạn mình. Day nhìn Gear một lúc.

"Mày sẽ có cơ hội để giải thích về bản thân mình, Gear, hãy dành thời gian cho mình" Day lạnh lùng nói.

"P.. PDay. Em xin lỗi.. P"Day, đừng trách P" It.. P" Day..không..." Night định nói lời cầu xin anh trai mình, nhưng Day đã giơ tay ngăn cậu lại .

"Anh và em cần nói chuyện. Nhưng không phải bây giờ" Day nói với em trai trước khi chầm chậm đi bộ trở lại bên It.

Lúc này nhân viên của Nan đã đi hết, vì Nan đã đi lạc khỏi nhóm của It, anh biết Day sẽ không vui nếu có ai đó đến nhìn họ như vậy. It nhìn Day với đôi mắt run rẩy, sự kiêu ngạo của cậu đã biến mất

"Da...Day...Hãy nghe tao nói trước đã..." Lần này It cảm thấy rất khó nói. Day bước chầm chậm về phía cậu.

Chúa ơi, chúa ơi, giúp tao với..