Chương 24

Ngay khi thấy cửa phòng Night mở ra, Day lập tức quay lại nhìn và cau mày khi thấy bóng dáng gầy gò bước vào. Day nhanh chóng kéo It vào phòng vệ sinh.

"Sao mày lại tới đây? Tao đã bảo với mày là không cần tới tới rồi mà!" Day trầm giọng nói, nhưng It không để ý vì choáng váng trước những vết hằn trên mặt và cơ thể Day.

"Mày bị thương à?" It hỏi, đưa tay chạm vào chỗ bị thương, Day đứng nhìn It.

"Tại sao mày lại đến?" Day khẽ hỏi, nằm tay It.

"À...à...tao đến thăm Gear và Four, và tao đến để xem mày đã chết hay chưa." It nói, nhìn vào tay chân của Day.

"Hừ... người như tao không chết sớm thế đâu."

"Vậy mày đã ăn hay uống thuốc chưa?" It hỏi mà không để ý nhiều đến những gì Day nói.

"Chưa." Day trả lời

"Vậy tại sao mày không ăn? Cứ như vậy vết thương sẽ không lành đâu." It lẩm bẩm nói

"Đừng làm như mày là mẹ tao, về trước đi. Đi đi!" Day nói trước khi kéo tay It rời khỏi phòng hồi sức. Day không muốn ai biết về chuyện anh và It.

"Thật là... Ừm... tao không thể nói bất cứ điều gì phải không?" It nói lớn.

"Đừng làm ồn! Em trai tao đang ngủ! Mày về chung cư đi." Day nói

"Được rồi tao về nhà đây, tao mong mày chết sớm đi!" It tức giận nói.

"Nếu tao quay lại và mày không ở trong phòng của tao, tao sẽ tìm mày hậu quả mày tự biết." Day nói, nhìn It với ánh mắt khó chịu. It im lặng, cảm thấy ghê tởm khi bị Day xô đẩy như thế. Khi It rời khỏi phòng Night, bóng dáng gầy gò camr thấy may mắn vì không gặp người quen nào.

It đi đến trươc cửa bệnh viện trước khi gọi người đến đón. Không lâu sau, ba cậu đến đón cậu về nhà. Cậu bước vào nhà với vẻ mặt ủ rũ.

"It, ăn gì chưa?" Mẹ cậu hỏi.

"Con không đói, con đi ngủ đây." It nói trước khi đi vào phòng, tắt điện thoại và nằm trên giường, cậu nằm đó nghĩ về mình và Day một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

"It...It mở cửa cho mẹ."

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Ba của con muốn đưa con đến chào Asupot, bạn của ba mẹ. Chà... ông ấy đến thăm ba con và ông ấy hỏi về con."

"Tại sao con phải đi chứ? Con không đi có được không?" It nói

"Con có muốn me gọi ba con lên không?" Mẹ cậu nói. It khẽ thở dài trước khi gật đầu. Cậu theo mẹ vào văn phòng của ba cậu trong cửa hàng.

It house là cửa hàng chuyên nhập khẩu các loại phụ kiện xe hơi, chẳng hạn như phụ tùng, thiết bị âm thanh hay phụ kiện xe hơi.

"Đây là It." mẹ của It nói khi bà bước vào văn phòng.

"Nào, mau chào chú đi!" ba của It nói. It bước vào thì thấy một người đàn ông trung niên và một thanh niên đang ngồi trong phòng.

“Cậu bé đẹp trai y như bố khi anh ấy còn trẻ” Giọng nói của người đàn ông vang lên khi ông ấy muốn trêu trọc It vì nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

"It, đây là bạn của ba, chú Asupot." ba của It nói.

It giơ tay chào người bạn của ba mình trước khi nhìn chàng trai trẻ đang ngồi nhìn cậu, thậm chí không chớp mắt lấy một cái kể từ khi cậu bước vào.

"Đây là Pete, con trai của ta. Thằng bé cùng tuổi với con đó It." Bạn của ba cậu nói, nhưng It không nói gì.

"Ba, còn chuyện gì nữa không ạ? Con buồn ngủ!" It nói vì cảm thấy khó chịu với cái nhìn của Pete.

"Con đi chơi quá nhiều rồi đấy! Đừng ngủ, con hiếm khi đến giúp việc trong cửa hàng. Đưa Pete đi xem vài thứ trong cửa hàng trước đi. Pete mang xe đi lắp dàn âm thanh mới! Đi cho thằng bé xem đi, lát nữa rồi ngủ." Ba của It nói.

"Hãy để nhân viên cửa hàng đưa cậu ta đi xem đi!" It nói nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của ba mình, cậu phải đồng ý.

"Được rồi, đi thôi!" It nói trước khi bước đi với nụ cười của Pete.

"Mày muốn loại nào? Mày đã chọn được chưa?" It hỏi

"Mày đã học ở đâu?" Pete hỏi

"Không cần hỏi cái đó? Mày có thể nói chuyện thẳng với tao, tao không phiền." It khẽ nói.

"Chà, họ trông khá thân thiết." Pete nói quay sang nhìn It.

"Mày muốn gì?" It hỏi

"Khuôn mặt của mày nói rằng đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện với tao đấy."

"Đó là khuôn mặt của tao! Mày có định thay dàn âm thanh nổi trong xe của mình hay không?" It thất vọng hỏi.

"Mày thật dễ thương, nhưng lại thật xấu tính." Pete nói với It, ngừi đang nhìn cậu ta chằm chằm.

"Ai dễ thương?" It khẽ hỏi với vẻ không hài lòng khi thấy Pete nhìn mình như vậy.

"Mày đấy!! Nghiêm túc đấy, mày có mày gái chưa?" Pete hỏi thẳng.

"Tại sao mày lại muốn biết điều đó?" It hỏi với giọng khó chịu. Cậu ghét khuôn mặt của con trai bạn của ba mình. Hình xăm nào trên cánh tay cũng làm It thấy không thích! Vâng, It không thích hình xăm, một số người có chúng nhiều quá mức. Day có một cái ở ngực trái, nhưng nó không phóng đại như của Pete. Nhìn thấy hình xăm của Pete cậu nghĩ đến Neil, mày của Day. Đặc biệt là khi Day cho phép Neil vuốt ve cơ thể cậu, nó khiến cậu phát ốm với những hình xăm đó.

"Chỉ tò mò thôi, mày có tức giận không?" Pete mỉm cười hỏi.

"Ờ, đừng giận! Tao sẽ đưa mày đi xem xe của tao, mày có thể gợi ý nơi gắn hoặc quảng cáo gì đó không... Ba mày nói mày giỏi những thứ này." Pete đổi chủ đề khi nhìn thấy vẻ mặt của It.

Pete đưa It đi xem chiếc xe của cậu, và khi họ đến It đã kiểm tra chiếc dàn âm thanh cũ và xem nó cần sửa chữa hay thay thế những gì. It leo lên ghế lái mở cửa xe trong khi Pete đứng ở ngưỡng cửa với hai tay đặt trên mép cửa và nóc xe.

"Bộ âm thanh nổi này có đi kèm với xe không? Hay nó đã được thay thế?" It hỏi.

"Cái nào cơ?" Pete hỏi, dựa lưng vào xe khiến It nhanh chóng nao núng.

"Mày tới xem làm gì? Mày không nhớ rõ chính của mình xe sao?" It lầm bầm khi đẩy Pete đứng dậy. Nhưng Pete dường như giả vờ giữ nguyên cái đầu của mình và quay lại nhìn It đang mỉm cười trong chiếc xe đủ hẹp để khuôn mặt của anh ta không quá xa.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ vào cửa sổ phía tài xế. Đôi mắt của It mở to khi nhìn thấy một con ma. Cậu thấy Day đang đứng đó nhìn cậu với đôi mắt không dời trong im lặng. It vội đẩy Pete ra và xuống xe. Cậu cảm thấy trái tim mình rung động, không phải vì Pete, mà vì Day, người đã thay phiên nhau nhìn cậu và Pete với ánh mắt sắc bén. Pete nhìn Day với ánh mắt kinh ngạc.

"Ừm...Làm thế nào mày đến đây được?" It không biết nói gì, vội vàng đi về phía anh. Day dựa lưng vào xe của Pete cùng với một chiếc bật lửa và vẻ mặt bất động. Pete vẫn đứng ở cửa tài xế. It không thích những biểu hiện của Day, vì ban đầu nó có vẻ yên bình và sau đó sẽ là một cơn bão.

"Nói cho tao biết đây là gì?" Day khẽ hỏi. Cho dù lúc đầu cậu có đắc tội với Day, nhưng khi nhìn thấy cậu như vậy, oán khí gần như tan biến theo không khí, không phải cậu tức giận, mà là cậu không dám đắc tội anh.

"À tao..." It lắp bắp không biết nên nói gì, đầu óc trống rỗng.

"Gã đó là ai?" Day hỏi thẳng thừng.

"Con trai bạn của ba tao, anh ta cần dàn âm thanh gắn vào ô tô. Vì vậy, ba đã nhờ tao giới thiệu nó cho anh ta." It khẽ nói, khi cậu tránh ánh mắt của Pete, người đang nhìn cậu đầy nghi ngờ.

"Mày định giới thiệu ở đâu?" Day hỏi khẽ ôm cổ It. Nhưng cậu chỉ có thể cảm thấy áp lực của sự vuốt ve trên cổ mình.

"Ừm...không có gì đâu Day!" It khẽ nói.

"Lên xe đi... chúng ta trở về chung cư!" Day nói với giọng điềm tĩnh.

"It, chăm sóc âm thanh nổi của tao nhé!" Pete nói cắt ngang. Day từ từ quay lại nhìn Pete.

"Ừm... để mấy người ở cửa hàng giới thiệu cho. Tao có việc gấp phải đi... Này cậu, ra đây cho khách xem hệ thống âm thanh đi, tao đi đây!" It đã gọi cho nhân viên khác của cửa hàng, trước khi Day đánh nhau với Pete.

"Vậy cậu định đi đâu vậy? Cậu mới lấy xe thôi, sếp hỏi thì sao?" Cấp dưới nhìn It nói.

"Được rồi cứ nói với ba là tao có việc gấp."

"Hả...It, mày định bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy sao?" Pete nhìn Day hỏi.

"Cứ để nhân viên khác giúp mày đi. Oh, Day..đi thôi!" It kéo tay Day bước ra xe.

"It, tao sẽ gọi cho mày!" Pete hét lên. Day lập tức quay sang nhìn It

“Mở khóa!" It nói.

Day nhấn chìa khóa để mở khóa xe, It nhanh chóng ngồi xuống khi Day nhìn Pete, người cũng đang nhìn Day.

"Ối...Day...mày không thể lái xe chậm hơn một chút sao?" It run rẩy hỏi khi Day vội vã ra khỏi cửa hàng, băng qua những chiếc xe khác.

"Mày có sợ chết không?" Day khẽ hỏi, anh hai mắt nhìn về phía trước con đường.

"Đương nhiên là có!"

"Nhưng mày không tuân theo mệnh lệnh tao, mày không sợ chết." Day nói.

"Tao chỉ trở về giúp ba thôi, đã lâu tao không giúp ba rồi." It nói.

"Muốn trở thành một đứa con trai tốt hơn vào ngày hôm nay sao?" Day hỏi mà không hét lên khiến It bối rối.

"Ừm... nếu mày ở đây, ai sẽ chăm sóc em trai của mày vậy?" It đổi chủ đề nhưng Day không trả lời.

It im lặng khi cậu quay ra nhìn ra ngoài xe, nắm chặt dây an toàn. Day lái xe đến căn hộ, khi đến It lập tức ra khỏi xe và đi theo Day. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi họ vào phòng. Đi lên phòng ngủ, It chặn cửa không dám vào.

"Còn đứng đó làm gì?" Day khẽ hỏi và It chậm rãi bước vào.

Day nằm trên ghế sofa, It đang ở giữa phòng nên cậu bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa còn lại. Day nhắm mắt đưa tay lên trán.

"Day..." It gọi.

"Mày biết tên khốn đó từ khi nào vậy?" Day khẽ hỏi, It hơi sững sờ

"Ai?" It hỏi.

"Con bạn ba mày đấy!" Day nói với giọng nghiêm nghị nhưng nhắm mắt lại.

"Tao vừa mới gặp nó!" It nói.

"Vậy làm thế nào mày lại cho nó số của mày?" Day hỏi khiến It hơi ngạc nhiên vì Day không đòi hỏi khắt khe như mọi khi.

"Tao không có, tao cùng nó nói chuyện còn chưa đến nửa giờ!" It trả lời.

"Và tại sao nó nói nó sẽ gọi cho mày?" Day hỏi

"Tao không biết...nó không có số của tao đâu! Tao không biết tại sao nó lại nói như vậy, hơn nữa tao ghét khuôn mặt của nó!" It nói.

"Tại sao?" Day hỏi và It bắt đầu cảm thấy có gì đó nên cậu đứng dậy và cúi xuống cạnh chiếc ghế dài nơi Day đang nằm, áp tay vào má và trán Day.

"Hả... Day, mày bị ốm sao?... mày bị sốt!" It tự hỏi sao Day không thấy nóng khi anh vòng tay qua cổ ở nhà.

"Tao không sao...Đi đi!" Day nói khi di chuyển để nằm ngửa.

"Suỵt..mày bắt tao đi từ ở nhà rồi đuổi tao như vậy à. Thật đấy, mày uống thuốc chưa?" It hỏi.

"Hừ, tao chẳng sao hết." Day nói. It cảm thấy hơi thở nóng của Day.

"Mày điên à? Mày đi đánh nhau, suýt chút nữa nó đã bắn bay đầu mày. Mày cần uống thuốc giảm đau." It nói làm Day mở mắt ra và nhìn cậu một chút.

"Mày nói nhiều quá, phiền. Đi đi, tao đi ngủ." Day nói.

It cau mày và bước vào phòng. Day không nói gì, anh không muốn nói lý do anh không muốn It lại gần mình là gì. Day nghe thấy tiếng động trong giây lát và cảm thấy lạnh sống lưng.

"Cái gì?" Day hỏi khi mở mắt.

"Tao sẽ lau người cho mày, mày nghĩ tao đang giặt quần áo à? Đi ngủ đi." It nói.

"Đừng lau cho tao, tao không sao hết." Day hơi khó chịu nói.

"Mày ngu à? Đừng có ngu nữa. Không khỏe thì nhận là ốm đi, không cần phải giả vờ khỏe. Cho nên mày mới ác với tao, mày ốm thế này, ai sẽ ra tay với tao, ai chăm sóc em trai mày đây?" It đã có thể nói điều gì đó làm Day nhăn mặt.

"Tao muốn hút thuốc!" Day nói.

"Mày sẽ không được hút thuốc." It nói khi thò tay vào túi của Day và rút ra một gói thuốc lá.

"Tao sẽ lau người cho mày, sau đó mày đi ăn, uống thuốc rồi đi ngủ." It nói trước khi đẩy điếu thuốc của Day ra.

"Để cho tao khỏi bệnh, mày còn nói được mấy lời tử tế luôn à." Day cũng thấy mình không được ổn cho lắm

nhưng anh buộc mình phải lái xe đến đón It. Mặc dù lúc đầu anh định quay lại và ngủ, nhưng khi quay lại căn hộ và không tìm thấy It, Day đã rất tức giận.

"Hừ... khoẻ lại sớm nhé!" It nói trước khi từ từ lau người cho Day.

"Mày có mặc quần đùi không?" It hỏi.

"Hả." Day đáp trong cổ họng

It đứng dậy cởi khuy quần của Day và cởi bỏ quần jean của anh, để lại cho anh chiếc qυầи ɭóŧ, cậu bắt đầu lau chùi cho Day ngoại trừ một nửa cơ thể mà It không dám chạm vào.

"OK, mày muốn ngủ ở đây hay trong phòng ngủ?" It hỏi.

"Tao đi ngủ đây!" Day nói.

It lấy ít quần áo rồi kéo chăn đắp cho Day trước khi vào phòng ngủ, cậu mở tủ lục lọi đồ thì thấy mấy viên thuốc.

"Mẹ ơi... nếu người ta bị bệnh do vết thương nhiễm trùng thì cần uống thuốc gì?" It gọi hỏi mẹ.

"Mẹ đừng than nữa! bạn con ốm, con đi thăm, nên ăn gì nữa ạ?" It vội vàng nói khi mẹ cậu phàn nàn về việc bỏ rơi con trai mày của ba cậu.

[Rồi...ok...ok... đợi chút...à...Làm thế nào để con có thể đun sôi túi yến mạch được nhỉnh về?] Mẹ cậu hỏi

"Đợi con chút." It chạy ra khỏi phòng, cậu liếc nhìn Day đang ngủ say trên ghế, sau đó It vào bếp.

"Chờ chút, con đi lấy cái nồi trước. Nó đâu rồi?...a, con tìm thấy rồi." It nói, vừa làm việc này vừa nói chuyện với mẹ cho đến khi hoàn thành. Rồi cậu cúp máy với mẹ, bưng tô cháo đặt lên bàn cạnh sofa.

"Day... dậy ăn cháo trước rồi uống thuốc, sau đó mới đi ngủ được." It nói.

"Hừ, tao không đói bụng!" Day bình tĩnh nói.

"Không đói cũng phải ăn. Dậy đi...tao tự nấu đấy." It nói.

"Cái kia... tao không muốn ăn! tao có thể không ăn!" Day nói lắp.

//Chết tiệt...anh ta không khỏe nhưng miệng lưỡi vẫn rất khó chịu.// It nghĩ.

"nếu mày không ăn, tao sẽ đỏ đi và lập tức về nhà." It nói.

Đột nhiên...

It hơi sững sờ khi Day từ từ đứng dậy, vẻ mặt yếu ớt nhưng đôi lông mày vẫn nhíu lại thành một nút.

"Đang nhìn cái gì? Cháo đâu?" Day nhìn It nói.

It nhanh chóng di chuyển cái bát trước mặt Day. Day nhìn cậu một chút.

"Muốn tao đút mày ăn luôn hả?" It hỏi.

"Tao bị bệnh, không phải què!" Day trả lời. It nhăn mũi khó chịu. Day gắp xúc và bắt đầu ăn.

"Mày đang làm gì thế?" Day hỏi khi tình cờ nhìn qua It.

"Tại sao mày không ăn?" It ngẩng đầu lên nói.

"À..tao tưởng mày định gọi cho người khác, tao nghe thấy một giọng nói yếu ớt." Day nói và It dừng lại.

"Chắc mày đang mơ đó, uống thuốc đi." It nói. Day ăn nửa bát bỏ thìa xuống.

"Tại sao mày không ăn nữa?" It hỏi.

"Nếu mày cho tao thêm thức ăn, có lẽ tao sẽ nôn vào mặt mày đấy." Day nói.

It đưa cho Day viên thuốc và Day uống nước trước khi đi ngủ. Sau đó It liền đứng dậy lấy bát bỏ vào bếp.

"Tao ngủ rồi cũng đừng nghĩ sẽ rời đi, tao sẽ đi tìm mày, không tin mày thử đi!" Day vừa nói vừa nhắm mắt lại. It thở phào nhẹ nhõm trước khi quay trở lại nhà bếp.

//Huh, trông anh ta như sắp chết mà vẫn giỏi đe dọa.// It lẩm bẩm trước khi rời khỏi bếp, lấy gối và chăn ngủ trên sàn cạnh chiếc ghế dài nơi Day.

"Day mày ngủ chưa?" It hỏi.

"Tao không ngủ được vì mày gọi tao đấy!" Day nhăn mặt đáp.

"Hừ...mày ngủ lâu quá, tao có thể bật một bộ phim được không?" It hỏi.

"Hừ!" Day đáp trong cổ họng. Sau đó It đứng dậy, đặt cuộn phim và trở lại sàn nhà, đồng thời thỉnh thoảng quay qua nhìn Day.

//Tại sao mình phải ngồi chăm sóc anh ta thế này? Mình không nên để anh ta chết sao?// It chỉ có thể lang thang trong tâm trí mình nhưng cậu vẫn tiếp tục mang một chiếc khăn để lau mặt cho Day. Mặc dù cậu chưa bao giờ làm điều này với bất cứ ai trước đây.