Chương 1

Kể từ khi em trai bị bắt nạt, Day quyết tâm trả thù những kẻ đã hại em mình.

Họ phải trả giá cho những gì họ đã làm.

Mọi chuyện bắt đầu khi em trai của Day trở về Thái Lan. Khi trở về, có vẻ từ ngoại hình cho đến tính cách của Night đã có sự thay đổi khi cậu bé ở Anh.

Day đang điều tra tất cả các sinh viên khoa kỹ thuật để tìm ra kẻ đã bắt nạt em trai của mình. Anh đã dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để cho em trai có thể nhập học ngay trong giữa học kỳ này.

Day kiếm tiền bằng cách đầu tư kinh doanh cùng bạn bè và mở thậm mỹ viện ở tỉnh. Anh đã có thể kiếm đủ tiền để mua một căn nhà ở Bangkok và thuê một căn hộ hộ nữa.

Hôm nay, Day đưa em trai của mình đến trường đại họcvà cùng cậu bé chuẩn bị một kế hoạch. Day tin rằng nếu Night phối hợp tốt thì kế hoạch sẽ được thực hiện một cách trôi chảy.

"Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, Night?" Day trầm giọng hỏi em trai của mình, người vẫn đang đang đi đi lại lại trước gương.

“Vâng, em đã sẵn sàng rồi.” Night trả lời rồi quay sang nhìn anh trai mình. Day cảm thấy rất hài lòng khi nhìn em trai của mình từ trên xuống dưới. Night trông thật dễ thương cho dù em ấy mặc loại quần áo nào đi nữa.

"Night, Em đã sẵn sàng để làm điều gì đó vui vẻ chưa?" Day hỏi. Night bước đến và ôm lấy anh trai của mình.

"Em đã sẵn sàng….Em sẽ làm họ bị tổn thương nhiều hơn cả việc họ đã làm tổn thương đến em." Night nói với giọng điềm tĩnh. Day từ từ đẩy em trai mình ra rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.

"Anh hy vọng Night sẽ không lãng phí sáu tháng vừa qua." Day nói

"Tin tưởng em, P"Day. Em sẽ không lại rung động trước những người này đâu." Night nói với giọng nghiêm túc khiến Day mỉm cười.

Reng...reng

Điện thoại của Night reo. Cậu bé bước đi ra để trả lời nó và trò chuyện một lúc trước khi cúp máy.

"Em đi trước đây, bạn của em tới đón rồi." Night nói với anh trai mình rồi đi ra khỏi phòng.

Từ cửa sổ phòng ngủ, Day nhìn em trai mở cửa bước lên xe của một ngươi bạn nào đó với vẻ mặt bình tĩnh. Day nhấc điện thoại lên gọi cho một người, người đã tham gia vào kế hoạch này.

"Night sao, em ấy đã đến trường.... Đừng quên những gì tao đã nói." Day nói với Fu người bạn thân nhất của anh ấy, người mà Day có thể nói bất cứ điều gì. Day đã từng nghĩ đến việc nói đùa rằng nếu Fu thích Night, Day sẽ bật tín hiệu mở đường cho Fu vì anh không kỳ thị đến việc hai người đàn ông yêu nhau. Kể cả những nhân viên tiệm tóc cũng có rất nhiều người là đồng tính hoặc song. Rất nhiều người khi nhìn thấy Day, họ nghĩ rằng anh ấy rất hung hăng, vì vậy không ai đoán được xu hướng tính dục của Day như thế nào.

“Mày có ra ngoài à?” Bạn của Day hỏi.

"Um… tao sẽ đến tìm mày. Thế thôi." Day nói với Fu rồi cúp máy. Day đi tắm rửa và mặc quần áo trước khi đi theo em trai mình.

Day gọi đặt bàn ở quán bar vì nghe nói đây là nơi mà nhóm sinh viên kỹ thuật hay đến đó. Anh chọn một bàn trên tầng hai để có thể nhìn cho rõ, và thật trùng hợp bàn Day đặt lại ngay cạnh bàn của nhóm sinh viên kỹ thuật. Day biết nhóm người này không quen anh, còn anh thì biết tất cả họ.

Day ngồi uống trong im lặng mắt dán chặt vào người bạn của mình. Fu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cả nhóm. Fu đang nhìn thấy người bạn của mình đi về phía Night. Họ muốn thấy được phản ứng của các sinh viên kỹ thuật, những kẻ đã làm tổn thương Night. Day và Fu biết kế hoạch đã diễn ra rất tốt đẹp.

"Wao. Có vẻ anh chàng kia đang cố tình khıêυ khí©h mày đấy Gear." một trong những người bạn của Gear nói, khiến Day phải nhìn cậu ta.

"Cậu ta giỏi việc đấy, đúng không?" Gear nói, ám chỉ em trai của Day.

"Nhưng lần này trở về cậu ta đẹp trai thật đó. Điều đó làm tao thấy tiếc cho đêm đó vì cậu ta thật tàn tạ." một người bạn trong nhóm tên là It nói, khiến Day nhìn It không rời mắt.

"Thực ra, tao phải cảm ơn mày đấy, It. Mày là người đã nghĩ ra vụ cá cược hồi đó." Gear trả lời.

Khóe miệng Day giật giật khi nghe điều đó. Cậu ta là người đã nghĩ ra mọi thứ làm tổn thương Night sao

Dáng người cao lớn đang ngồi chợt đứng dậy ròi khỏi bàn để đi đến bãi đậu xe. Không khó để tìm ra chiếc xe nào thuộc về It.

Day lên xe và tiếp tục tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Sau đó một tiếng động lớn diễn ra vì Day lùi xe và đâm sầm vào đít xe của IT. Các nhân viên chạy ra ngoài để xem vụ tai nạn.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Một người đến và hỏi, Day mở cửa xe và bước ra ngoài.

"Xin lỗi, Tao không nhận ra là mình đã tông vào chiếc xe này. Anh có thể gọi cho chủ xe giúp Tao được không? Tao sẽ chịu trách nhiệm về những thiệt hại." Day nói. Thành viên trong nhóm thầm ngưỡng mộ Day đến tận đáy lòng khi anh không nghĩ đến việc bỏ chạy vì đâm vào một chiếc xe hơi sang trọng.

Các nhân viên lao vào quán bar để tìm chủ nhân của chiếc xe. Day nhìn họ và mỉm cười. Anh châm một điếu thuốc trong lúc chờ đợi chủ của chiếc xe đến. Chẳng mấy chốc, người mà Day muốn gặp bước ra với vẻ mặt cau có.

"Khoan đã. mày đâm vào xe tao à!?" một giọng hét vang lên. Day chỉ có thể đứng yên một tay đút túi còn tay kia châm điếu thuốc.

"Đúng." Day trả lời ngắn gọn.

It nhìn người đã đâm vào xe mình với vẻ khó chịu. Cậu rất thích chiếc xe này, nhưng khi nhìn vào người đàn ông có đôi mắt sắc sảo kia nó khiến cậu có cảm thấy nổi da gà mặc dù chính anh ta là người đã đâm vào xe cậu.

"Mày định chịu trách nhiệm thế nào?" It vừa hỏi vừa bước tới nhìn chiếc xe yêu quý của mình. Đèn hậu bị vỡ nát, đuôi xe thì bẹp dúm.

"Tao cũng muốn chuyện này xảy ra, nhưng Tao sẽ lo liệu mọi thứ và chi trả chi phí sửa xe cho cậu?" Day đề nghị.

"Được rồi, mày hãy làm như vậy đi." It nói ngay.

"Um, Tao để quên ví ở căn hộ của mình rồi. Đi với Tao, để xe ở bãi đậu xe, ngày mai Tao sẽ cho người lấy Tao cũng sẽ đưa tiền bồi thường cho cậu." Day đưa ra một lời đề nghị.

"Vậy tao về kiểu gì?" It hỏi vì cậu thực sự không thích đi taxi.

"Tao có thể đưa cậu về. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu khi phải đi với Tao." Day nói, nhướn mày bối rối vì đây là lần đầu tiên anh gặp một người làm mọi thứ theo cách anh muốn, nhưng It vẫn không đồng ý tin anh.

"Nếu tao không đi thì sao?" cậu hỏi.

"Cậu có thể không đi nhưng nếu Tao rời đi và không chi trả cho cậu bất kỳ thiệt hại nào thì sao?" Day nói, rồi rít một hơi thuốc lá.

"Được rồi, đi thì đi. Mày đã phá hỏng tâm trạng tốt của tao đấy." It cáu kỉnh nói. Day mỉm cười với kế hoạch của mình.

Anh không nghĩ It lại dễ dàng bị lừa như vậy. Day vứt điếu thuốc xuống lên xe và rời khỏi bãi đậu xe, theo sau là It. Day đã gọi cho Fu để nhờ đưa Night về nhà vì anh ấy còn có việc. Day lái xe chở It và nhanh chóng tấp vào bãi đậu xe của khu chung cư.

"Cậu không xuống xe sao?" Day hỏi khi bước xuống khỏi xe và bước đến bên It.

"Lên lầu và lấy tiền đi. Tao sẽ đợi ở đây." cậu nói, nở một nụ cười nhẹ với Day.

"Nếu Tao không trở lại thì sao?" Day nói. It cau mày.

"Mày muốn làm cái gì đấy? mày là kẻ lừa đảo à?" It nói với giọng nghiêm khắc.

"Tao không phải kẻ lừa đảo. Thôi nào, Tao có bia và Tao chỉ muốn xin lỗi vì đã để cậu phải mất thời gian ở đây thay vì đang vui vẻ với bạn bè." Day nói. It nhìn Day trước khi đồng ý ra khỏi xe và theo anh về căn hộ của mình. Day đưa It vào căn phòng mà anh đã mua nhưng chưa có ai thuê.

“Chết tiệt. Làm thế nào tao có thể đồng ý với điều này? Nếu anh ta có một người bạn đang chờ để cướp đồ của tao thì sao? tao sẽ phải làm gì sau đó?" It chỉ có thể nghĩ trong đầu. Sau khi nhìn xung quanh, cậu tự thuyết phục mình rằng không có gì phải sợ. Căn hộ khá sang trọng.

“Vào trước đi." Day nói khi mở cửa. It bước vào, nhìn quanh và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không có ai ở đó ngoài hai người họ. Day biến mất vào một căn phòng rồi trở lại với một lon bia.

"Này, uống đi." Day đưa bia cho cậu và It nhận lấy một cách bình thường.

"Tiền bồi thường đâu? Mang nó cho tao, để tao còn trở về nữa." It nói. Day nhìn It và nở một nụ cười trên khoé trước khi ngồi xuống sofa, khiến It trừng mắt nhìn anh.

"Tại sao mày lại ngồi xuống? Còn tiền thì sao?" It dừng lại khi tư thế của Day thay đổi.

"Mày làm cái gì vậy?" It giận dữ hỏi. Day châm một điếu thuốc và hút một cách thư thái rồi nói:

"Ithiphol Charoen...tên thường gọi là It, 20 tuổi sinh viên đại khoa truyền thông." Day nói, khiến It sững sờ vì cậu chưa bao giờ gặp cũng như chưa tưng nói cho Day biết.

"Mày là ai? Làm sao mày biết tao?" It hỏi với giọng nghiêm khắc. Day thở ra khói thuốc.

"Tao là Day." Day nói ngắn gọn.

"Tao không muốn biết tên của mày. Tao muốn biết, làm thế nào mày biết tao?" Cậu hỏi lại.

Day đứng dậy trước It. It rùng mình khi nhìn vào đôi mắt sắc lẹm ấy của Day. Giống như người trước mặt, khi nhìn vào ai đó, chỉ cần một ánh mắt là có thể gϊếŧ chết một ai đó.

"Nếu tao nói cho mày biết tên của một người, chắc mày sẽ nhớ lại." Day nói với một nụ cười và một chút mỉa mai. Hai người có cùng chiều cao và dáng người cũng xêm xêm nhau nên It nghĩ rằng Day cũng không đáng sợ lắm nếu hai người xung đột.

"Ai?" It tò mò hỏi. Day lườm It.

"Mày có nhớ Nong Night không?" Day hỏi khiến It đứng hình vì gặp Night ở quán bar trước đó.

"Mày là ai… còn chuyện này thì liên quan gì đến Night?" It lớn tiếng hỏi, cậu cảm thấy sai lầm lớn vì đã theo anh ta về chỉ để lấy tiền, nhưng cậu rất yêu chiếc xe đó.

"Tên tao là Day và tao là anh trai của Night." Day nói. It rất sốc khi nghe điều đó nhưng cậu cố giữ bình tĩnh.

"Vậy, mày muốn gì ở tao? Em trai mày và tao không thân đến mức đó." It nói.

"Đúng thế, mày và em trai của tao không thân, tao tuyệt đối sẽ không để em trai mình thân thiết với loại người như mày vậy, nhưng người tổn thương em trai của tao, chính là mày! !" Day hét lên.

It chắc chắn rằng Day biết mọi thứ về việc xảy ra với em trai mình. Bây giờ, suy nghĩ duy nhất của It là làm thế nào để rời khỏi đây.

"Tao không cần bồi thường thiệt hại, mày cũng không cần sửa xe cho tao, tao tự lo được." It rồi rồi định bỏ đi nhưng bị Day ngăn lại

"Mày cho rằng mày có ra khỏi đây dễ dàng như vậy sao?" Day nói.

"Này! mày định làm gì?" It hét lên, vung nắm đấm về phía Day nhưng đối phương đã kịp thời tránh được.

Day đã từng đánh nhau rất nhiều trong những Day còn đi học. Do đó phản ứng của anh nhanh hơn rất nhiều so với It. Anh có kiến thức để có thể tránh được những cú đấm của It. Day đấm vào bụng It cho đến khi cậu ngã xuống sàn phòng khách. Cơ thể cậu gập lại vì đau đớn và tê liệt.

"Mày nghĩ rằng mày có thể đánh tao không? Hãy thử lại đi." Day nói.

"Mày…mày muốn gì ở tao?" It khẽ hỏi vì đau ở bụng. Nắm đấm của Day không hề nhẹ chút nào.

"Không có gì. Mày đã từng làm gì với em trai tao thì tao chỉ muốn mày cảm nhận được những gì em tao đã trải qua thôi." Day đứng dậy và nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vào thân hình gầy gò đang ngồi trên sàn nhà. It đã rất ngạc nhiên khi nghe điều đó.

"Tao là đàn ông đó." It nói.

"Em trai tao cũng là đàn ông! Không cần làm ầm lên tao biết mày là người Bisεメual." Day nắm tóc It giật ngược ra sau, khiến It rất tức giận và nhìn thăng vào mặt anh.

"Mặc dù tao là Bi, nhưng tao luôn nằm trên." It hét lên trong sự tủi thân và cảm thấy hơi chóng mặt.

"Này, có chuyện gì với tao vậy?" It hỏi, Day nhìn cậu mỉm cười.

"Oh, cuối cùng cũng có tác dụng rồi à, cũng mất một khoảng thời gian nhỉ." Day nói.

"Chết tiệt, tên khốn kiếp! mày đã làm gì tao? mày bỏ thuốc tao khi nào?" It hỏi ngay vì cậu chỉ uống một lon bia và It đã tự mở nó.

"Tao đã dùng kim tiêm tiêm thuốc ngủ vào lon bia, đồ ngu. Mày không nhận ra điều gì cả." Day nói, rời đi khi It bắt đầu gục xuống sàn.

"Haha…Đừng lo lắng, khi mày ngủ tao sẽ không làm gì cả. Tao muốn mày nhất định phải nhớ kỹ những điều tồi tệ mày đã làm." Day nói một cách đơn giản rồi đặt It lên giường.