Chương 7 (Hoàn)

Lão nam nhân cầm theo cặp công văn ra khỏi nhà, nhưng thật ra hôm nay hắn không có lớp, hắn không chỗ nào để đi. Ra khỏi nhà chỉ là bởi vì tâm tình lúc đó sắp tan nát mất, trong hỗn độn còn sót lại một tia lý trí mách bảo hắn nên nhanh trốn chạy khỏi chỗ này, đi đến nơi có nhiều người.



Đối với hắn, loại tâm tình này cũng không có gì xa lạ, trước lúc được xoa bóp, hắn cũng hay chịu sự khống chế của nó. Nhưng sau khi nhận được sự xoa bóp trị liệu ổn định, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi hơi tuyệt vọng, thì rốt cuộc không còn phải chịu đựng cả bầu trời tràn ngập tiêu cực, như bây giờ nữa.



Lão nam nhân không tự giác đi tới trường Đại học, hắn cảm thấy mệt mỏi, ngồi lên một cái ghế ghỗ dài định nghỉ ngơi một chút. Hắn định cuộn mình thành hình dáng của một cái thai nhi, đầu chôn vào đầu gối của mình, giống như làm vậy có thể chống chọi lại tất cả thương tổn từ môi trường, nhưng hắn biết mình không thể làm như vậy. Vì vậy lão nam nhân chỉ là lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn từng người qua lại.



Học sinh đi ngang qua nhận ra hắn liền chào hỏi, bọn họ nghĩ giáo sư chỉ ngồi trên ghế dài để nghỉ ngơi, lại không biết chỉ cố giữ tư thái bình thường cũng đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của hắn.



Chung quanh hắn như có một lớp tường thủy tinh trong suốt, ngăn cách chính hắn và thế giới. Ngoài tường là đám sinh viên nói chuyện ồn ào, đầy sức sống thanh xuân, trong tường là thế giới của hắn, cuồng phong quấy nhiễu, gió lớn mưa to, hắn là một người bị chìm xuống nước.



Hoảng loạn cùng bất lực nhanh chóng nhấn chìm hắn, hắn cắn chặt môi dưới duy trì tỉnh táo, tựa như đã dùng hết tâm lực cuối cùng, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho bác sĩ trị liệu "Có rảnh không? Gấp". Lại nghĩ đến tình trạng của mình như vậy sẽ không về nhà được, sợ bạn tốt lo lắng, vì vậy nhắn cho cậu biết "Đêm nay tôi sẽ ngủ bên ngoài một mình."



Chốc lát sau, điện thoại di động "Ting" một tiếng, lão nam nhân liếc mắt một cái, "Anh có khỏe không, có vấn đề gì vậy, nói cho em được không?" Chắc là bác sĩ trị liệu trả lời. Lão nam nhân không còn sức để trả lời vấn đề này, chỉ nhắn ngắn gọn: "Đại học X, tìm ở cửa chính, mau tới" sau đó hoàn toàn rơi vào tâm tư hỗn loạn.



Điện thoại di động liền "Ting ting" vài tiếng, nhưng lão nam nhân đã không còn rảnh rỗi để đọc. Trong đầu hắn phảng phất một người tỉnh táo và cao lãnh, dùng những từ ngữ lịch sử mà chậm rãi phê phán tất cả hành động của mình. Chán ghét bản thân lại khát khao được cứu rỗi, hai loại cảm xúc mâu thuẫn làm đầu hắn đau như búa bổ.



Tất cả những hồi ức thống khổ như nước lũ kéo đến: Người đời lặng lẽ, thâm tâm chửi rủa, lương tâm khiển trách... Hắn há lớn miệng thở hổn hển, nội tâm thống khổ kêu gào, nhưng không dám ở giữa đám người phát thành tiếng, giống như hắn đang khắc chế tự thủ nhân sinh.



Có người qua đường thấy sắc mặt lão nam nhân không tốt, hỏi hắn có cần giúp hay không, hắn xua tay. Tất cả đều là lỗi của hắn, ai bảo hắn trời sinh hoang da^ʍ lại không biết hối cải, hắn sửa lại áo mũ chỉnh tề, khiêm tốn lễ độ tự tin, ngăn cách chính mình thành một toà tháp biệt lập, như vậy không ai có thể phát hiện bộ mặt thật đáng thương và buồn cười của hắn.



Lão nam nhân nghĩ tới thái độ thân thiết của bạn tốt đối với mình, đột nhiên phản ứng. Hắn đương nhiên biết bạn tốt rất quan tâm tới mình, hắn lại dùng tình nghĩa hai người, đưa ra thỉnh cầu hoang đường, yêu cầu phóng đãng biếи ŧɦái. Nhưng hắn chỉ là một kẻ không biết xấu hỏ, sao hắn xứng với...



Lão nam nhân đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của hắn, mê man ngẩng đầu nhìn. Đúng lúc thấy bạn tốt đang vội vã chạy đến từ trong đám người, nhanh chân chạy tới chỗ hắn. Cậu nhìn thấy lão nam nhân lặng yên ngồi trên ghế dài, nỗi lòng lo lắng giảm xuống hơn nửa, dang tay ôm lão nam nhân vào lòng, lại phát hiện cả người hắn đều đang run rẩy.



Lão nam nhân có chút mệt mỏi mơ hồ nói: "Là cậu?"



Bạn tốt nói: "Là em."



Có lẽ cái ôm của bạn tốt quá vững chắc, lão nam nhân như người bị lún vào vũng bùn tuyệt vọng đột nhiên được kéo ra, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra cái tin kia là nhắn cho cậu." Đầu hắn chôn vào trong hõm vai bạn tốt, nửa ngày không lên tiếng, nhưng bạn tốt có thể cảm nhận rõ ràng áo khoác của mình đang bị nước mắt thấm ướt.



Cậu giống như đang động viên một đứa bé, vỗ nhẹ sau lưng lão nam nhân: "Đừng sợ, đừng sợ, có em ở đây rồi. Về nhà với em đi?"



Hồi lâu sau ão nam nhân mới nói: "Đi không nổi, tôi có hơi mệt."



Bạn tốt nói: "Em dẫn anh vào khách sạn nghỉ một lát."

Bị bạn tốt nửa ôm nữa đỡ hắn vào khách sạn bên cạnh trường học, nếu là ngày thường, lão nam nhân sẽ lo lắng bị đồng nghiệp và học sinh nhìn thấy, hắn sẽ suy xét hậu quả, sẽ bảo bạn tốt bỏ cánh tay đanh ôm lấy eo hắn ra, nỗ lực chống đỡ tự mình đi lại. Nhưng đúng là lão nam nhân đã mệt quá rồi, tâm tình ngột ngạt tuyệt vọng khiến hắn không thể suy nghĩ nhiều, vì thế hắn gật gật đầu, giao phó mình cho bạn tốt.



Cảm xúc kịch liệt và uể oải làm những ký ức cũng trở nên mơ hồ, lão nam nhân không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đến khi ký ức rõ ràng một lần nữa hắn đã nằm trên giường của khách sạn, tinh thần căng thẳng tinh thần làm cho hắn cực kì uể oải, khó ngủ, chỉ có ác mộng giống như hồi ức cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu.



Lúc này một bên giường lún xuống, là bạn tốt, hắn thấy lão nam nhân cảnh giác thân thể và có vẻ thần kinh đang gắt gao thủ sẵn móng tay, thở dài, ôm lão nam nhân vào l*иg ngực của mình: "Ngủ đi, em ở đây trông anh ngủ."



Thân thể lão nam nhân chậm rãi thả lỏng, nửa ngày mới nói: "Xin lỗi."



Bạn tốt: "Anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi, em mới người cần phải nói xin lỗi. Ngoan, ngủ đi, có chuyện gì tỉnh dậy cùng nói."



Lão nam nhân không biết tại sao, lại nói thêm một câu: "Xin lỗi."



Bạn tốt cúi đầu nhìn thấy nước mắt lão nam nhân đã loang lổ khắp mặt, nhẹ dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của hắn: "Chuyện qua rồi, ngủ đi."



Lão nam nhân nói: "Xin lỗi."



Bạn tốt thấy bộ dạng này của lão nam nhân là kiểu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, liền thở dài một hơi, đành nói: "Không sao." Lão nam nhân rốt cuộc không nói nữa. Hắn thật sự đã mệt đến mơ hồ, thấp giọng bĩu môi thầm thì vài câu, cuối cùng duỗi cánh tay đặt lên cổ bạn tốt.



Bạn tốt vỗ nhẹ hắn, dỗ hắn ngủ. Được người khác ôm lúc ngủ làm cho hắn đặc biệt cảm thấy an toàn, lão nam nhân cà cà về phía trước, hận không thể biến mình biến thành một hình khối, và bạn tốt cũng là một hình khối khác vừa khớp với nhau.



Chốc lát sau, hắn ngủ.



Lão nam nhân có một cái mộng rất dài, trong mộng cảnh tượng hỗn loạn, kỳ quái lạ lùng. Rất nhiều người làm thành một vòng, mặt giống nhau như đúc, hắn bị vây ở trung tâm. Mọi người tra tra hỏi hỏi thảo luận: "Con trai cô ngã bệnh hả?"



Một người phụ nữ trong đó mở miệng: "Cái hội chứng thỏa mãn ở đầṳ ѵú gì đó, chính là phải để cho người khác sờ chỗ đó mới có thể khỏe mạnh được. Một đứa con trai lại mắc loại bệnh này, nói ra thực sự cười chết người."



Mọi người phát ra một trận cười bỡn cợt: "Đúng là mở mang hiểu biết, thì ra cái đó cũng gọi là bệnh." "Sinh viên bây giờ vô cùng thông minh, cô đừng xem thường, có học thức, liền làm loạn mượn cớ tìm hiểu văn hóa kì quái." "Tuổi trẻ tài cao mà, hỏa khí khỏe cực kì." Người phụ nữ dường như không muốn nói thêm, xua xua tay: "Đừng nói nữa, nếu thật sự phải sờ vào —— mặt mũi tôi biết để ở đâu."



Lão nam nhân bất lực biện giải: "Con không có làm loạn... Mẹ, mẹ đừng nói bừa... Con thật sự bị bệnh..." Nhưng đám người có khuôn mặt giống nhau như đúc vẫn cười hì hì vây quanh hắn, giống một đám chả có việc gì làm đang vây xem biểu diễn con rối hài trên khán đài.



Hình ảnh xoay một cái, trở về cấp ba của một huyện nhỏ.



Lão nam nhân ôm một trồng sách bài tập của cả lớp đứng bên ngoài phòng giáo viên, vừa định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nói hiền từ của giáo viên chủ nhiệm mơ hồ truyền đến: "Tuy rằng bây giờ chúng ta đều phản đối kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng rốt cuộc, trường hợp tương tự của em vẫn chưa được xã hội chấp nhận hoàn toàn."



Tiếp đó là một giọng nói của thiếu niên: "Nhưng thưa thầy, em thật sự rất thích anh ấy."



Thầy chủ nhiệm kiên trì khuyên nhủ: "Nếu như em thích người ta, thì càng phải làm điều tốt cho cậu ấy. Nếu em mang người đó tới con đường này của em, thật ra lại chính là làm trì trệ người ta lại. Huống chi bây giờ mới là cấp ba, dù sao em, vẫn phải kiềm chế lại, dùng sự học tập để xây dựng sự nghiệp trước..."



Câu nói nửa chừng của thầy chủ nhiệm truyền từ cửa sổ tới, từng câu từng chữ đều hằn sâu vào tim hắn, lão nam nhân ôm chồng sách bài tập, nhìn chằm chằm mũi chân, cắn chặt răng.

Trong mộng, cảnh tượng thoáng quay lại những năm Đại học, trước khi bạn tốt đi du học, lão nam nhân và cậu có gọi điện thoại: "... Cô ấy chỉ là bạn của tôi thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều."



Bạn tốt cười lạnh nói: "Đúng lúc ha, anh đùa không vui."



Lão nam nhân thở dài: "Người tôi thích không phải cô ấy, còn nữa, tôi chỉ giúp người ta bày tỏ cảm xúc cậu đã tức giận như vậy rồi à."



Bạn tốt không nhịn được nói: "Anh nói thế nào thì chính là như thế đi."



Lão nam nhân: "À đúng rồi, cậu đi du học, đừng quên tìm thêm giáo viên bộ môn—— "



Lời vừa nói ra được một nửa, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tín hiệu báo máy bận. Đây là cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ trước khi bạn tốt ra nước ngoài.



Lúc sau đều là mơ linh ta linh tinh, không biết qua bao lâu, lão nam nhân rốt cuộc cũng tỉnh dậy, mở choàng mắt. Hắn nhìn quanh bốn phía, nhớ lại mình đang ở trong khách sạn. Thân ảnh bên cạnh chính là bạn tốt đang dựa vào đầu giường dùng sổ ghi chép, một cánh tay bị lão nam nhân ôm, chỉ dùng một tay để làm việc, thoạt nhìn động tác không thuận tiện cho lắm.



Giọng lão nam nhân khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"



Bạn tốt nghe vậy nhìn về phía bạn tốt: "Anh dậy rồi à? Bây giờ đang là hai giờ chiều rồi... Em thấy anh ngủ không được tốt, giờ tinh thần đã khá hơn chút nào chưa?"



Lão nam nhân gật gật đầu: "Tốt lắm rồi, cảm ơn."



Bạn tốt quan sát sắc mặt của hắn một phen, liền muốn đứng dậy xuống giường: "Em đi gọi cơm trưa, mang lên cho anh."



Lão nam nhân lắc đầu một cái: "Không cần, tôi không đói lắm."



Bạn tốt lại ngồi xuống: "Em muốn xin lỗi anh chuyện lúc trước. Em không nên ép hỏi anh, em tưởng làm như vậy có thể giúp anh mở lòng hơn, nhưng lại gây ra tác dụng ngược lại."



Lão nam nhân cười nói: "Sao tôi vừa tỉnh dậy, cậu đã nói đến đề tài nghiêm túc đó vậy."



Bạn tốt nói: "Vì em rất nghiêm túc. Không biết anh có nhớ không, trước lúc ngủ anh luôn nói xin lỗi em, nhưng thực chất người phải nói xin lỗi là em."



Lão nam nhân nói: "Cậu có lỗi gì đâu, tôi dùng biện pháp vụng về như vậy để câu dẫn cậu, bị cậu phát hiện, là do tôi gieo gió gặt bão."



Bạn tốt cười nói: "Giáo sư, anh cũng quá đề cao mình rồi. Anh dùng cách thẳng thắn đến giật mình đó thì sao gọi là câu dẫn, muốn câu dẫn cũng là em câu dẫn anh. Xét về lý thuyết, coi như là anh đang câu dẫn em, tất cả chuyện phát sinh cũng đều là hai chúng ta người tình kẻ nguyện, sao có thể tính là lỗi của anh được."



Lão nam nhân nở nụ cười: "Trái tim của cậu tôi nhận, có thể cậu quả thực đang an ủi cái tính cãi chày cãi cối của tôi."



Bạn tốt nói: "Anh biết không? Thật ra máy điều hòa căn bản không hỏng."



Lão nam nhân không phản ứng lại.



Bạn tốt: "Em nói dối anh là máy điều hòa hỏng, là bởi vì em muốn ngủ với anh."



Lão nam nhân giờ mới hiểu ra, mặt thoắt cái đã đỏ: "Cậu..."



Bạn tốt cúi người, mặt chậm rãi sán lại gần hai má lão nam nhân: "Đó mới gọi là câu dẫn, anh hiểu chưa? Giáo sư."



Lão nam nhân cứng người, chỉ cảm thấy thân thể đều nóng lên, kéo chăn che lấy hai lỗ tai, lại bị bạn tốt kéo xuống. Hắn quay lưng lại, không muốn để bạn tốt nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình: "Rõ ràng là cậu thích con gái mà."



Bạn tốt dùng đầu gối chống lấy thân thể, ngăn cản đường lui phía trên của lão nam nhân. Cậu cúi đầu nâng mặt lão nam nhân lên: "Từ khi chuyển tới cùng một ký túc xá năm cấp hai với anh, đến khi tốt nghiệp Đại học là mười bốn năm, từ đầu tới cuối em chỉ thích một mình anh."



Bạn tốt nói: "Em không biết sao anh lại mặc hội chứng thoả mãn ở đầṳ ѵú, em không biết, em không biết mấy năm em không ở đây anh đã trải qua những gì. Lúc trước em thậm chí không biết anh cũng thích em, cho nên lựa chọn từ bỏ. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa—— em nguyện ý thấu hiểu tất cả về anh, em nguyện ý chậm rãi giải từng khúc mắc cùng anh. Ở Đại học anh làm bạn với em, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện trong bốn năm, em muốn đi cùng anh nốt nửa quãng đời còn lại... Liệu em có thể nắm giữ cơ hội này không?"



Lão nam nhân: "Tôi —— "



Bạn tốt nói: "Em yêu anh."



Lão nam nhân không nói gì.



Bạn tốt hỏi: "Từ bây giờ, em có thể câu dẫn anh được không?"



Lão nam nhân nhắm mắt lại gật gật đầu.



Bạn tốt nhẹ nhàng hôn lên hai má lão nam nhân, từ từ chuyển qua khóe môi hắn, cuối cùng in lại trên đôi môi. Tay cậu và lão nam nhân đan mười ngón vào nhau. Nhiệt độ giữa hai người tựa hồ từ từ tăng lên, lão nam nhân thở dốc, vô tình càng trở nên gấp gáp, siết chặt cặp tay kia lại.



Sau lần đó mấy chục năm, nắm tay nhau mãi mãi.



Sau này, lão nam nhân tâm sự với bạn tốt về những việc ở quê hương của hắn, nói ra hết hiểu lầm, giãi bày hết sự xoắn xuýt ngột ngạt của hắn, giãi bày hết yêu thương và ngượng ngùng.



Nhưng đối với bạn tốt mà nói, lại là một câu chuyện khác.



Một thiếu niên hăng hái, thích bạn cùng ký túc xá khoan dung kiên trì.



Cậu lại cho rằng bạn cùng phòng thích một bạn nữ có chơi khá thân với hắn, quấy rối mối quan hệ của bạn cùng phòng và bạn nữ kia, chết cũng không nhận sai, lại không chịu nói ra tình cảm, vì vậy ma xui quỷ khiến mà mắc sai lầm: bỏ lỡ mười bốn năm.



Những năm gian nan này, cậu trải qua bao chuyện thương trường chìm nổi, cũng có một cuộc hôn nhân vì lợi ích của đôi bên, nhưng cuối cùng vẫn là vượt sông vượt biển, trở về với người mình yêu nhất thuở thiếu niên.



Chuyện tình này quá dài, một lúc không thể giãi bày hết.



May mắn là bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

—— TOÀN VĂN HOÀN ——

Ka: Tên bộ truyện này khá là nhạy cảm nhưng nội dung không hề gắn mác H nhe =)) Bạn nào đọc bộ này chỉ vì "tên nghe có vẻ sẽ có H" thì né ra giúp mình nha ฅ'ω'ฅ

Văn án không hề nói sẽ có H hay chuyện gì tương tự, bạn nào đọc đến đây mà thất vọng hoàn toàn không phải lỗi của tui nhe TvT

P/s: Không có phiên ngoại TvT