Chương 2

Lão nam nhân thật ra có thầm mến một người bạn tốt.



Người bạn tốt này là bạn học của hắn thời Đại học, sau khi tốt nghiệp Đại học cậu ta ra nước ngoài, định cư ở ngoại quốc luôn. Bạn tốt và lão nam nhân không giống nhau, cậu ta chính là điển hình cho người trí thức thành công, tinh thông thương nghiệp.



Từ Đại học lão nam nhân đã bắt đầu yêu thích bạn tốt, nhưng nhiều năm như vậy, sự chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, lão nam nhân không biết xấu hổ vẫn nghiêm mặt giữ liên lạc với bạn tốt.



Cũng may bạn tốt rất trọng tình trọng nghĩa, vẫn vô cùng chiếu cố lão nam nhân.



Ba năm trước bạn tốt từng có một lần hôn nhân ngắn ngủi, rốt cuộc lâu sau đó cũng không có bạn đời cố định. Mấy ngày trước bạn tốt nói cho lão nam nhân biết, vì vài vấn đề công việc trong công ty nên muốn về nước, ít nhất là sẽ nội trụ trong nước một, hai năm.



Đã qua nhiều năm như vậy nhưng lão nam vẫn chỉ yêu thích một mình bạn tốt. Bạn tốt về nước, chính là cơ hội trời cho, hắn phải nắm lấy.



Bạn tốt mới vừa về nước, lão nam nhân liền mời hắn đến nhà mình ở tạm.



Buổi tối, lão nam nhân đỏ mặt gõ cửa phòng bạn tốt, nói cho bạn tốt, mình có hội chứng thoả mãn ở đầṳ ѵú, chính ra hôm nay có hẹn với bác sĩ trị liệu nhưng anh ta bận việc không đến được.



Hắn hỏi bạn tốt có thể giúp mình xoa đầṳ ѵú được không.



Bạn tốt nghe xong thỉnh cầu vì căng thẳng mà có chút lắp bắp của lão nam nhân, ánh mắt phức tạp. Cậu nghiêng người để lão nam nhân vào phòng.



Lão nam nhân ngồi trên giường tự mình cởϊ áσ. Da dẻ hắn trắng nõn, đầṳ ѵú đã cứng lên. Vì hay bị xoa nắn, nên lớn hơn so với nam nhân bình thường.



Bạn tốt hỏi: "Trực tiếp xoa là được?"



Lão nam nhân căn bản không dám nhìn bạn tốt, tất nhiên cũng sẽ không chú ý tới sắc mặt nặng nề của bạn tốt. Hắn mặt đỏ tới mang tai mà cúi thấp đầu, đáp: "Ừm."



Mình đã sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có suy nghĩ không đứng đắn, tất cả đều dùng để câu dẫn người trước mặt, lão nam nhân vừa thẹn vừa bất an.

---

Mạnh bạo v~ Giáo sư của tôi đó :^