Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt của Chu Miên trông đặc biệt tối tăm, giọng nói anh chậm rãi mà lãnh đạm: "Đêm không về ngủ. Trừ một điểm."
Ngư Lam: "......."
Trường học bọn họ có rất nhiều quy định lông gà vỏ tỏi, cái này không được, cái kia không được, mỗi khi có học sinh vi phạm kỷ luật sẽ bị trừ điểm. Trừ 15 điểm sẽ bị giữ lại trường chịu giám sát, trừ 20 điểm trực tiếp đuổi học.
Mà bạn học Ngư Lam vào năm nhất cấp ba đã tiêu xài phung phí mất 12 điểm rồi, lại bị trừ thêm 1 điểm chỉ trong vỏn vẹn hai tuần sau khi khai giảng năm hai, giờ chỉ cần mất thêm 2 điểm nữa là sẽ vinh dự được đưa vào diện "Quản chế" – thật ra bản thân Ngư Lam cũng không vấn đề gì, nhưng mà đến lúc đó lại phải gọi báo phụ huynh, mà hắn thì không muốn nghe hai người trong nhà cứ thở ngắn than dài lảm nhảm dong dài bên tai tí nào cả.
Ngư Lam liếc Chu Miên một cái, trong lòng cân nhắc một lát, lập tức co được dãn được mà cười một cái, duỗi tay ôm lấy bả vai ủy viên kỷ luật, ngữ khí thân thiết vô liêm sỉ: "Đừng vậy mà chủ tịch Chu, cậu xem lần này tớ về trường kịp, đừng trừ điểm của tớ mà."
Dường như quên sạch sẽ một giây trước còn mắng sau lưng Chu Miên là mũi chó.
Chu Miên chỉ rũ mắt nhìn bàn tay Ngư Lam đặt trên vai hắn, hàng mi đen nhánh thon dài hơi cụp xuống, hắn thờ ơ nói: "Không được."
Hiển nhiên Ngư Lam không bị đả kích lung lay, tiếp tục không ngừng nỗ lực: "Cầu xin cậu, lần sau tớ sẽ về ký túc xá đúng giờ mà."
Ngày thường giọng điệu hắn nói chuyện luôn là kiểu biếng nhác, cho người ta cảm giác hắn chẳng để ý gì cả. Thế mà lúc hắn cố ý nói nhẹ nhàng rồi kéo dài âm cuối như vậy, lúc nghe lại có chút mềm mại.
Vì giữ lại 1 điểm quý giá, Ngư Lam chỉ có thể bóp mũi chịu đựng bày tỏ thành ý với Chu Miên, khoảng cách hai người đứng cực kỳ gần.
Hô hấp nhẹ nhàng như có như không lặng lẽ hòa quyện vào nhau, đèn trên hành lang mờ mờ ảo ảo, trong bóng đêm tựa hồ sinh ra chút ái muội.
Chu Miên lẳng lặng nghe hắn cò kè mặc cả.
Ngư Lam lần thứ 101 thề thốt rẻ mạt: "Tớ đảm bảo sẽ không tái phạm!"
"Chủ tịch, cho tớ một cơ hội đi mà."
Chu Miên và hắn nhìn nhau một lát.
Ánh mắt Ngư Lăm nóng bỏng mà thành khẩn, trong bóng đêm thậm chí còn hơi nóng lên.
Chu Miên mở sổ ghi chép trong tay, gạch "-1" đi.
Rồi thấp giọng nói: "Kiểm điểm 1500 chữ."
Nội dung sinh hoạt của học sinh khác trong trường là nghe giảng, ghi chép, làm bài tập, mà hằng ngày của Ngư Lam chính là viết kiểm điểm, đọc kiểm điểm.
Dăm ba 1500 chữ với hắn hoàn toàn không đau không ngứa, có thể nói là hạ bút thành văn.
Vừa nghe được lời này, Ngư Lam lập tức rút cánh tay đặt trên vai Chu Miên về, người đi đầu không ngoảnh lại: "Chủ tịch ngủ ngon!"
Giống kẻ bội bạc ngủ người ta xong lạnh lùng rút gì đó rồi mặc quần đi luôn.
Chu Miên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hắn.
Mãi cho đến khi Ngư Lam xoay người biến mất trên hành lang, anh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi về hướng ngược lại.
Ngư Lam rón ra rón rén trở lại ký túc xá, nhẹ nhàng mở cửa.
Tạ Tầm Diên nãy giờ chưa ngủ lén lút thò đầu từ trên giường xuống: "Cậu về rồi à?"
Ngư Lam thấp giọng "Ừ" một tiếng, quay người đóng cửa lại.
Tạ Tầm Diên nhỏ giọng hội báo: "Lúc chưa tắt đèn Chu Miên đến đây một chuyến, biết cậu không ở ký túc xá, có khi sẽ nhớ tên cậu đấy. Ngày mai cậu định giải thích với người ta như nào? Tớ đã nói là hôm nay đừng đi ra ngoài, phong thủy không tốt rồi. Mà nói đi nói lại cũng kỳ, sao lần nào cậu ta cũng tóm được cậu nhỉ."
Ngư Lam tựa như con cá muối nằm ườn trên giường, ngữ khí thản nhiên: "Không sao, nãy tớ thấy cậu ta trên hành lang."
Tạ Tầm Diên có chút ngạc nhiên: "Hai người gặp nhau? Thế cuối cùng xử lý như nào?"
Ngư Lam tuyệt đối không có khả năng khép nép mất liêm sỉ cầu xin Chu Miên đừng trừ điểm hắn, cái này không phù hợp với khí chất bá vương bá đạo của hắn.
Tên kia lại làm bộ hờ hững gió chảy mây trôi: "Kiểm điểm 1500 chữ thôi."
Trước kia không phải lần nào Chu Miên cũng trừ điểm hắn, chỉ cần hắn về kịp, thái độ nhận sai thành khẩn, lại năn nỉ ỉ ôi một trận, viết một bản kiểm điểm sẽ tha hắn.
Dù sao trước mặt Chu Miên Ngư Lam cũng đã đứt dây thần kinh xấu hổ không phải một hai lần, thêm lần này cũng chả sao.
Tạ Tầm Diên cực kỳ bất đắc dĩ: "...Được rồi, hẹn gặp giờ chào cờ tuần sau."
Tiết tự học sáng sớm hôm sau, Ngư Lam đã múa bút thành văn viết xong – cũng có thể nói là chép xong - bản kiểm điểm.
Hắn chỉ là phạm cái lỗi mà nam sinh cấp ba nào cũng sẽ phạm, trên mạng có rất nhiều mẫu kiểm điểm dạng này. Căn bản là chẳng cần sáng tác đến lần thứ hai, chỉ cần chép tay là được.
Ngư Lam mặt khác không giỏi nhưng riêng tốc độ chép kiểm điểm thì thành thần, chữ nghĩa rồng bay phượng múa đến mức ngoài bản thân hắn ra không ai đọc hiểu nổi.
Giữa tiết tự học đầu tiên sáng sớm, giáo viên chủ nhiệm đến một chuyến.
Chủ nhiệm lớp là một nữ Beta, cô đã sớm nghe qua bảng thành tích quang vinh vĩ đại năm nhất của Ngư Lam, hiện tại cũng chẳng để ý hắn.
"Ngư Lam."
Chủ nhiệm lớp dường như đã sớm chết lặng, lúc này trên mặt vô cảm, cô chỉ đứng trên bục giảng máy móc trần thuật: "Phòng Giáo vụ thông báo, giờ chào cờ chứ hai tuần sau em lên đài chủ tịch kiểm điểm."
Ngư Lam mỉm cười đáp: "Vâng."
Hứa Gia Duyên ngồi bên cạnh Ngư Lam chống cằm nhìn hắn, tò mò hỏi: "Sao lại phải viết kiểm điểm, lại bị chủ tịch Chu túm đuôi hả?"
"Sao mà túm đuôi?" Ngư Lam thong thả cất bản kiểm điểm đi, cười nói: "Tớ đây là tạo phúc cho bách dân, cho toàn bộ đồng học trong trường có cơ hội chiêm ngưỡng tớ từ xa."
Hứa Gia Duyên: "...."
Người đẹp trai cỡ vậy sao lại mọc cái mồm như thế nhỉ.
Nghi thức chào cờ gồm mấy hạng mục nội dung như kéo cờ, hát quốc ca, sau đó bắt đầu buổi diễn thuyết tẩy não dài dằng dặc.
Đầu tiên là bài phát biểu của hiệu trưởng, của giáo viên, cuối cùng là của học sinh ưu tú.
Oan gia ngõ hẹp, đại biểu học sinh ưu tú là Chu Miên.
MC nói: "Nội dung thứ tư của đại hội, xin mời Chủ tịch Hội học sinh năm hai Chu Miên lên phát biểu!"
Lúc Chu Miên đi lên, phía dưới vỗ tay còn kịch liệt hơn so với lúc nãy hiệu trưởng lên diễn thuyết.
Bởi vì phải lên đài chủ tịch, dưới bàn tay mưu mô của trường học, Chu Miên thay một bộ âu phục cho học sinh khiến làn da càng thêm trắng nõn tựa ngọc sáng.
Hắn đứng đó, khí chất trầm ổn tao nhã.
Người Ngư Lam không muốn nhìn thấy nhất trong cuộc đời này là tên công tử bột này, mí mắt cũng chẳng thèm nâng, cụp xuống cực kỳ lạnh nhạt.
Nhưng hai chữ "Chu Miên" vẫn vang vọng bên màng nhĩ hắn – hắn nghe thấy mấy Omega bên cạnh si cuồng "Chu Miên ăn mặc như vậy thực sự quá quyến rũ a a a a! Khí chất quá đỉnh! Kể cả có bị phê bình trước toàn trường tớ cũng muốn viết thư tình cho cậu í a a a a! Mẹ nó về cái phải viết luôn!"
"Đừng có nằm mơ, chủ tịch Chu chướng mắt mấy đứa chúng mình."
"Đây là hình mẫu lý tưởng của tớ, để tớ nằm mơ tí thì làm sao!"
"Chu Miên ca ca thật sự rất điển trai, thật hâm mộ Omega có thể ở bên anh ấy sau này."
"Rốt cuộc khi nào thì ảnh hạ phàm nhỉ, tui lập tức cầm vé xếp hàng đợi trước cửa ký túc xá của ảnh."
"Có kết quả thi vật lý của tuần trước rồi đấy, Chu Miên lại một đường dẫn trước, đánh bại cả đám học giỏi ở trường A bên cạnh."
"Đừng nói nữa, hôm qua cả nửa tiếng tớ vẫn không giải nổi bài cuối trong đề." Omega thở dài: "Hầy, đây gọi là cách biệt đẳng cấp sao."
Ngư Lam chống một chân, cụp mắt nghe bọn họ khe khẽ thì thầm, cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Hết cứu. Nhân loại đã ngu xuẩn lại còn nông cạn.
Đến lúc Chu Miên bắt đầu phát biểu, nhóm fanboy fangirl lại bắt đầu thầm thì "A a a lỗ tai mang thai" "Đây là thanh âm tui có thể được nghe miễn phí sao" "Tui trực tiếp chết đi sống lại" "A a a a" hét chói tai.
Ngư Lam chán chết ngáp một cái.
Chu Miên nói khoảng 15 phút, thanh âm điềm đạm trầm thấp, mang theo một loại khí chất thanh nhã trời sinh, sau khi kết thúc thì khom lưng xoay người xuống đài.
MC tiếp nhận vị trí, cất cao giọng nói: "Nội dung thứ năm của đại hội, Ngư Lam lớp 15 năm hai lên đài tiến hành kiểm điểm!"
Từ khi Ngư Lam nhập học, tiết mục này trở thành cố định vào mỗi tuần, quanh đi quẩn lại vẫn là hắn dựa vào năng lực bản thân cứu vớt cảnh tỉnh vô số thiếu niên bất lương khác.
"Ngư Lam, đến em rồi."
Chủ nhiệm đứng đầu hàng quay đầu, ném một ánh mắt "Tự lăn lên đi."
Ngư Lam mặt không đổi sắc bước ra khỏi hàng ngũ, trong tay nắm "Bản kiểm điểm" bị cuốn thành một cái ống.
Con đường này hắn đã đi qua rất nhiều lần, sớm đã ngựa quen đường cũ.
Lúc Ngư Lam lên, Chu Miên đang đi từ trên đài chủ tịch xuống, chuẩn bị về lại hàng.
Hai người vừa vặn đυ.ng phải nhau dưới đài chủ tịch.
Hôm nay Chu Miên ăn mặc tinh xảo lại hoàn mỹ: áo vest học sinh màu lục đậm, cổ áo sơ mi trắng gập chỉnh tề, chỉ để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn. Thanh lãnh cấm dục lại đoan chính, nhìn thế nào cũng cũng là một bộ học sinh ngoan.
Ngư Lam nhếch mép, lạnh lùng chào: "Chủ tịch Chu, buổi sáng tốt lành."
Ngư Lam ăn mặc cẩu thả, đồng phục thùng thình không cài khóa, bên trong là một chiếc áo thun đen đóng thùng ở lưng quần, thắt ra một đoạn eo thon đến quá mức.
Hắn cố tình trang hoàng cà lơ phất phơ, lôi tha lôi thôi lên đài chủ tịch cho học sinh toàn trường chiêm ngưỡng.
Chu Miên khẽ nhíu mày.
Anh dừng bước, thấp giọng yêu cầu: "Kéo khóa đồng phục đàng hoàng vào."
Ngư Lam không để bụng, lười nhác cười một tiếng: "Hỏng rồi. Không kéo được."
Hắn liếc mắt nhìn Chu Miên, ngữ khí không đứng đắn lại mang theo chút ác liệt từ trong xương tủy của Alpha: "Hay là cậu thử kéo hộ tớ đi?"