Chương 18

Lớp trưởng lớp 15 năm hai là một Beta nam tên Phan Tân Lập, quan hệ với mọi người trong lớp rất rốt.

Trong giờ giải lao buổi sáng, điện thoại trong cặp sách cậu rung lên. Phan Tân Lập không biết giờ này ai sẽ gọi điện thoại cho cậu, kỳ quái nhìn màn hình.

- - Thế nhưng là Ngư Lam gọi.

Phan Tân Lập là một thành viên trong hội con mọt sách đông đảo trong trường, đương nhiên cũng có chút sợ hãi vị "giáo bá" người ác không phải bàn cãi này. Cậu gần như run rẩy nhận điện thoại: "Xin, xin chào?"

Giọng Ngư Lam truyền tới nghe rất khàn, lại mang theo chút ấm ách tối nghĩa, "Là, Ngư Lam đây. Phòng học nhạc số 3, có một Omega đến kỳ động dục."

Phan Tân Lập tức khắc ngẩn ra tại chỗ, lặp lại: "O, Omega đến kỳ động dục?"

Ngư Lam dừng một chút, lại mở miệng lần nữa: "Kỳ nhạy cảm của tớ tới rồi, không đi ra ngoài được."

Phan Tân Lập: "..." Đây là loại tin chấn con mẹ nó động kiểu gì vậy.

Ngư Lam lại nói: "Cậu cầm bình xịt khử mùi và thuốc cách ly Omega, đến đây giúp một chút."

Ngư Lam nói xong mấy câu đó, trong đầu Phan Tân Lập lập tức "Đoàng" một tiếng, phải mất chừng vài giây mới hoàn hồn.

- - A đến kỳ nhạy cảm và O tới kỳ động dục, đây đều là những sinh vật mất sạch lý trí, hoàn toàn bị bản năng chi phối. Hai giống loài này mà ở chung một phòng thì chẳng khác gì thiên lôi câu động địa hỏa, đến muộn chút thôi không chừng Ngư Lam phải lên chức cha luôn.

Vị lớp trưởng ngày thường luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được phải "Đù má" một tiếng, cậu ngay lập tức đứng lên: "Tớ tớ tớ qua ngay đây."

Toàn bộ học sinh trong lớp ngẩng đầu lên: "Lớp trưởng, có chuyện gì thế?"

Phan Tân Lập cũng không quay đầu lại: "Không có việc gì! Mọi người cứ học đi."

Phan Tân Lập đến quầy vật phẩm công cộng trong khu dạy học lấy hai bình phun sương khử mùi cỡ lớn và một lọ khử mùi Omega đặc hiệu rồi nhanh chân phi đến phòng học nhạc.

Cách đó thật xa Phan Tân Lập đã ngửi được mùi chocolate ngọt đến khé cổ. May là còn chưa bắt đầu tiết đầu tiên, quanh đây còn chưa có quá nhiều học sinh, bằng không chỉ sợ sẽ xé thành chuyện lớn.

Phan Tân Lạp chạy đến trước phòng học số 3 gõ cửa, đè thấp giọng xuống: "Ngư Lam! Ngư Lam!! Tớ đến rồi!!"

Cậu chạy như bay một lèo đến đây, chỉ sợ trễ một giây là đống đồ trong tay sẽ thành vô dụng.

Nhưng ngoài dự đoán của Phan Tân Lập là lúc Ngư Lam mở cửa, quần áo hắn vẫn chỉnh tề, đến tóc cũng chưa loạn một sợi.

Thoạt nhìn trạng thái Alpha đến kỳ nhạy cảm vẫn tốt, chỉ là làn da đỏ ửng, vành tai gần như sắp thành màu trong suốt. Ngữ quan Ngư Lam vốn tinh xảo, lúc này nhìn lại càng thêm phần yêu dã.

Phan Tân Lập ngơ ngác nhìn hắn, nói lắp: "O, Omega kia đâu?"

Rõ ràng là Ngư Lam đang kiềm chế cái gì đó, hai hàng mày dài gắt gao nhíu chặt vào nhau, trên ngọn tóc thậm chí còn chảy mồ hôi lạnh.

Hắn chỉ một tay vào trong: "Ở bên trong."

Beta không bị pheromone của Omega ảnh hưởng nên sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng nào. Phan Tân Lập mở cửa phòng dụng cụ liền thấy một nữ sinh ngồi trên mặt đất.

Cậu mở bình phun sương điên cuồng xịt khắp nơi rồi cẩn thận nâng người dậy. Omega đã không quá tỉnh táo, thân thể mềm như nước, cả người suy yếu vô lực dựa vào Phan Tân Lập.

Lớp trưởng thật thà chưa từng tiếp xúc với một cô gái nào, tức khắc tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu, cả mặt đỏ thoáng chốc bừng bừng. Đồng thời, cậu có chút nghi hoặc nhìn Ngư Lam một cái.

- - Cậu tuy không phải Alpha nhưng cũng biết pheromone Omega có thể nói là có một sức hấp dẫn trí mạng với Alpha, sao Ngư Lam có thể...

Có thể chính nhân quân tử như vậy?

Ngư – chính nhân quân tử - Lam dùng một tia lý trí cuối cùng mở miệng: "Cậu đưa bạn kia đến phòng y tế đi, đừng để Alpha khác đυ.ng vào, khả năng sẽ xảy ra chuyện."

Lớp trưởng lo lắng hỏi: "Vậy cậu thì phải làm sao giờ?"

Ngư Lam là một Alpha đến kỳ nhạy cảm, đây cũng là một ẩn số không ổn định có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào. Để Ngư Lam một mình ở đây, Phan Tân Lập không yên tâm.

Ngư Lam khẽ cắn răng: "Tạm thời chưa chết được. Cậu đem người kia đi trước đi."

Hiện tại cũng không có biện pháp nào phù hợp hơn, Phan Tân Lập đành cõng Omega ra khỏi phòng học nhạc.

Ngư Lam dựa vào cửa phòng lạnh băng ngồi xuống, cổ họng khát khô như bốc cháy. Hắn gian nan cử động ngón tay khóa trái cửa lại.

Cùm cụp.

Phan Tân Lập khiêng người chạy đến phòng y tế.

Cậu không biết có chuyện gì đã xảy ra với Ngư Lam và Omega này, nhưng tình huống hiện tại rõ ràng không thể kinh động tới giáo viên.

Phan Tân Lập cầu nguyện trong lòng ngàn lần vạn lần đừng đυ.ng phải người của Phòng Giáo vụ, bằng không cậu có mọc mười cái mồm cũng không giải thích được.

- - Kết quả là cậu vừa xoay người xuống tầng thì thấy Chủ tịch Hội học sinh đang đi từng bước một lên dọc cầu thang, hai người vừa vặn đυ.ng mặt.

Trong long Phan Tân Lập chỉ có một ý niệm: "...Xong đời."

Thà đυ.ng Phòng Giáo vụ còn hơn!

Hai chân Phan Tân Lập bắt đầu nhũn ra, cậu căng da đầu nói: "...Chủ, chủ tịch Chu."

Chu Miên nhìn Omega đang bất tỉnh nhân sự trên lưng cậu, dò hỏi: "Người này bị sao vậy?"

Ánh mắt Chu Miên đem lại một cảm giác áp bách khiến cho bất cứ ai đứng trước mặt anh đều không dám nói dối. Phan Tân Lập chỉ có thể lựa chọn tránh đề cập tới Ngư Lam, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Bạn này bỗng nhiên đến kỳ động dục, tớ đưa bạn ấy đến phòng y tế tiêm thuốc ức chế."

Tuy đã phun hết một bình khử mùi nhưng trên người bọn họ vẫn có ám mùi pheromone Omega mãi không tan.

Nhưng ngoài hương vị này, Chu Miên còn ngửi được một một mùi khác – một tia mùi rượu có chút cay đắng.

Đồng tử anh hơi trầm xuống, nhẹ giọng nói từng chữ: "Ngư Lam đâu? Cậu ta ở đâu?"

Phan Tân Lập: "..." Sao Chu Miên lại biết!

Thấy tình hình không ổn, Phan Tân Lập cũng không giải thích rõ ràng mà chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Ở phòng học nhạc thứ 3, kỳ nhạy cảm, chỉ có một mình."

Chu Miên không nói gì nữa, anh bước lên lầu, thật nhanh đã đi khuất khỏi tầm nhìn.

Không biết có phải ảo giác của Phan Tân Lập hay không mà cậu cảm thấy bước chân vốn luôn trầm ổn thanh thản của chủ tịch Chu lúc này có thêm một phần dồn dập.

Phòng học nhạc bị khóa trái, Chu Miên gõ gõ cửa, thấp giọng hỏi: "Ngư Lam, cậu ở đâu?"

Một hồi lâu cũng không ai đáp lại anh, tình huống hiện tại của Ngư Lam có vẻ thực sự không ổn.

Ánh mắt Chu Miên dần trầm xuống, anh khẽ nhíu mày rồi đi đến văn phòng lấy chìa khóa.

Trong phòng học gần như không một bóng người, Chu Miên đi vào trong vài bước mới thấy Alpha đang cuộn tròn trong góc.

Cả người hắn co vào góc tường, đầu chôn vùi trong khuỷu tay, tai đỏ ửng, cơ thể lại vì kỳ nhạy cảm mà khẽ run.

Chu Miên nhẹ chân bước qua, khẽ gọi: "Ngư Lam."

Thanh âm thanh lãnh lại ôn hòa của anh như một tia sáng xuyên thủng qua lớp sương mù dày đặc, khiến thần trí hỗn độn của Ngư Lam thanh tỉnh trong thoáng chốc.

Ngư Lam miễn cưỡng mở đôi mắt khô khốc vằn đỏ lên, hình dáng Chu Miên thấp thoáng xuất hiện.

Tựa như hắn từng khắc họa vô số lần trong đầu vậy, cần cổ trắng nõn sạch sẽ, dáng cằm duyên dáng thanh thoát.

...Lại là ảo giác sao.

Lại là Chu Miên.

Ngư Lam cúi đầu.

Hắn cảm thấy cả người mình như bốc cháy, máu như dầu tràn chảo sôi lên sùng sục có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Chu Miên rũ mi nhìn thiếu niên trước mắt rồi ngồi xổm xuống bên người hắn, ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng lạ thường, hỏi: "Cậu còn ổn không?"

Cả người Ngư Lam run một chút.

Hay trở tay một cái đã bắt được cổ tay Chu Miên.

Sức lực rất lớn, như thể không muốn để anh chạy thoát.

Chu Miên ngẩn ra, thấp giọng dò hỏi: "Ngư Lam?"

Lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm mềm mại lành lạnh, chút lý trí còn sót lại trong Ngư Lam nghĩ, hình như lần này không phải ảo giác.

Là Chu Miên, đang bên cạnh hắn.

Nhận thức được điều này làm Ngư Lam giật mình một chút.

Hắn mở to mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Chu Miên, đôi đồng tử nhạt màu nhìn thẳng, trong mắt tràn ngập ham muốn xâm lược của Alpha.

Là tự cậu chủ động đến đây...

Chu Miên nói: "Cậu thấy như nào rồi? Tôi đưa cậu đến phòng y tế được không?"

Ngư Lam dùng sức cắn môi, yết hầu lên xuống vài lần rồi mới chậm chạp mở miệng: "Cậu có thể... cho tôi mượn áo của cậu được không."

Hắn kiệt sức nói: "Tôi hơi lạnh."

Chu Miên nghe vậy thì khựng lại một lát rồi mới vươn tay lấy áo khoác đồng phục choàng lên người Ngư Lam.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Trong nháy mắt kia, hương hoa đào mãnh liệt nở rộ trong phòng, không kiêng nể gì mà lan tràn đến từng ngóc ngác trong không gian khóa kín này, mơ hồ còn mang thêm chút diễm sắc nồng đậm rực rỡ.

Toàn thân Ngư Lam được đắm chìm trong một mùi hương vô cùng dễ chịu, cả người lâng lâng như thể ước nguyện bấy lâu nay cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Ngư Lam phát run một cách không thể kiềm chế. Hắn gần như phải dùng toàn bộ lý trí còn sót lại mới có thể khắc chế không kéo Chu Miên vào lòng, chặt chẽ giam cầm anh trong lãnh địa của mình.

- - Ngư Lam cảm thấy thế giới này nhất định là phát điên rồi, nếu không sao hắn có thể khát khao pheromone của một Alpha mãnh liệt đến thế

Mà Chu Miên vẫn đứng trước mặt hắn như thể không mảy may phát giác chút nguy hiểm nào, cứ thế vô tri vô giác tới gần hắn.

Hương pheromone Alpha từ bốn phương tám hướng quanh quẩn lại đây, mà đoạn cổ duyên dáng yếu ớt kia cứ thế lộ ra trong tầm tay Ngư Lam có thể với tới.

Ngư Lam lại nuốt khan, một ý niệm đen tối, bí ẩn nào đó này sinh từ tận đáy lòng bắt đầu kề bên bờ vực mất lý trí.

Ngón tay hắn nắm chặt lấy ống tay áo đồng phục của Chu Miên, mắt nhắm lại, thanh âm khàn đặc: "Cậu đi ra ngoài đi, tôi đến kỳ nhạy cảm, đang không thoải mái lắm."

Chu Miên khẽ khựng lại, nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi mang thuốc ức chế đến đây không?"

Ngư Lam hiện tại nghe câu được câu không, chỉ đành gật đầu bừa.

Chu Miên đứng dậy đến cửa lớp, bước chân dừng lại, lại quay đầu nhìn Ngư Lam lần nữa.

Cả người thiếu niên mảnh khảnh co lại thành một cục, làn da hơi hồng, trên người phủ một cái áo khoác đồng phục.

Ngư Lam lúc này thế nhưng nhìn có chút yếu ớt.

Khiến người không khỏi mềm lòng.

Nhìn Chu Miên rời đi, Ngư Lam kéo áo khoác trên người xuống nhét vào trong l*иg ngực.

Hương hoa đào nhàn nhạt cùng vị rượu mạnh hòa quyện vào nhau thành một mùi hương nồng nàn.

Ngư Lam hít sâu một hơi, ngón tay nắm chặt, từ cổ họng mơ hồ tràn ra tên một ai đó.

Chu Miên.