Cảnh phim tiếp theo. Có điều gì đó đã thay đổi trong ánh mắt đứa bé. Một dạng nỗi buồn thường trực. Hình ảnh rất tối. Xung quanh, màn sương mù nhảy nhót, đọng thành giọt. Máy quay tiến lên, lùi xuống để chế nhạo, đứa bé xua đuổi nó, hai bàn tay giơ ra phía trước, giống như người ta xua đuổi một con côn trùng. Lucie cảm giác cô đang không ở đúng chỗ của mình khi xem bộ phim này. Cô cảm thấy mình là kẻ thừa thãi, là kẻ nhìn trộm một cảnh tượng có lẽ đang diễn ra giữa một người cha và cô con gái nhỏ.Rồi cũng đột ngột như thế, ta chuyển sang một cảnh khác. Lucie đảo mắt, đắm chìm vào khung cảnh: một thảm cỏ rộng có hàng rào bao quanh , một nền trời tối tăm, mù sương, hỗn độn, và không hẳn là tự nhiên: các hiệu ứng đặc biệt chăng? Ở đầu kia thảm cỏ , đứa bé gái đang chờ đợi, hai cánh tay buông thõng. Trong bàn tay phải, con bé cầm một con dao thái thịt to quá khổ giữa những ngón tay nhỏ bé vô tội.
Hình ảnh đôi mắt phóng to. Chúng đang nhìn vào hư vô, hai đồng tử dường như giãn rộng. Có điều gì đó khiến đứa trẻ choáng váng, Lucie cảm thấy như thế. Máy quay, đặt sau hàng rào, nhanh chóng hướng về phía bên phải để tập trung vào một con bò mộng giận dữ. Con vật, thứ sức mạnh khủng khϊếp đó, đang sùi bọt mép, cào móng xuống đất hoặc húc vào hàng rào. Đôi sừng của nó chĩa thẳng ra đằng trước, chẳng khác nào hai lưỡi gươm.
Lucie đưa tay lên che miệng. Dù sao, chúng cũng sẽ không...
Cô tựa người vào tay vịn ghế bành, nghiêng đầu về phía màn hình. Móng tay cô cắm xuống lớp vải giả da.
Đột nhiên, một cánh tay xa lạ xuất hiện trong khuôn hình và kéo một sợi dây. Tác giả hành động đó đã cẩn trọng giữ mình ở bên ngoài khung hình. Cửa chuồng mở ra. Con vật quá kích lao thẳng về phía trước. Thân hình nó toát ra sức mạnh thuần chất nhất, mãnh liệt nhất.
Nó nặng bai nhiêu? Có lẽ là một tấn? Cuối cùng, nó bất động giữa khung hình, quay vòng tại chỗ và dường như tập trung vào đứa bé gái đang không nhúc nhích.
Henebelle lưỡng lự muốn quay lên ca bin chiếu phim và dừng hết lại. Không còn chơi đùa, không còn xích đu hay những nụ cười và thái độ đồng lõa nữa. Ta đang chìm vào điều không thể tưởng tượng. Một ngón tay đặt trên miệng, Lucie không thể rời mắt khỏi cái màn hình kinh khủng kia. Bộ phim đã cuốn hút cô. Trên trời, những đán mây đen phồng lên , mọi thứ tối sầm lại , như để chuẩn bị cho một cái kết bi thảm. Lucie liền có cảm giác về một sự dàn cảnh: cái Thiện chống lại cái Ác. Với một cái Ác quá lớn, quá mạnh , không thể tấn công. David chống lại Goliath.
Con bò mộng tấn công.
Sự câm lặng của bộ phim và sự thiếu vắng âm nhạc càng làm tăng cảm giác ngột ngạt. Ta đoán ra, nhưng không nghe thấy , tiếng động từ mỗi bước chân con vật, tiếng gầm gừ phát ra từ đôi cánh mũi nhầy nhụa của nó. Lúc này, máy quay đang nhắm vào hai đối tượng trong khuôn hình n trái là con bò mộng , bên phải là đứa bé gái. Khoảng cách giữa con quái vật và đứa bé gái bất động giảm dần. Ba mươi mét, hai mươi mét... Làm sao cô bé có thể không nhúc nhích như vậy? Tại sao nó không vừa chạy trốn vừa la hét ? Lucie thoáng nghĩ đến đôi đồng tử giãn rộng của nó. Ma túy, thôi miên ?
Con bé sẽ bị húc thủng bụng mất.
Mười mét. Chín, tám...
Đột nhiên, con bò mộng chạy chậm lại, các cơ bắp trên người nó xoắn vặn , những cục đất bị hất tung lên. Nó khựng hẳn lại khi còn cách mục tiêu chừng chưa đầy một mét. Lucie tưởng rằng đó là một cú dừng hình, cô không thở nổi nữa. Mọi chuyện sẽ tiếp tục, chắc chắn thế, và thảm kịch hẳn sẽ xảy ra. Nhưng không có gì nhúc nhích. Tuy nhiên , con quái vật vẫn tiếp tục thở hổn hển đến sùi bọt mép. Người ta đọc thấy trong đôi mắt điên cuồng của nó mong muốn được tiếp tục, được gϊếŧ chóc, nhưng toàn thân nó lại không tuân theo.
Bị tê liệt chính là cụm từ thích hợp với nó nhất.
Đứa bé gái nhìn con bò mộng không chớp mắt. Nó bước lên trước một bước, cho đến khi trượt đến dưới mõm con vật, nặng hơn nó đến bốn, năm chục lần. Không để lộ bất cứ cảm xúc nào, con bé giơ lưỡi dao lên và chọc thủng cổ họng con vật bằng một động tác dứt khoát. Cái khối đen đồ sộ đó bắt đầu trượt đi, và như bị khuất phục bởi một matador ( đối thủ hạ sát trong các cuộc đấu bò) điên cuồng, con vật đổ ập xuống trong tư thế nằm nghiêng, làm bốc lên một làn mây bụi.
Đột nhiên , màn hình tối đen, giống như lúc đầu. Vòng tròn màu trắng ở phía trên bên phải chầm chậm biến mất.
Và thế là, những ánh đèn nhấp nháy trong phòng, giống như những tràng pháo tay bằng ánh sáng. Bộ phim kết thúc.
Lucie vẫn bất động. Trong lòng choáng váng, cô cảm thấy rất lạnh. Cô căng thẳng xoa trán. Có đúng là cô đã nhìn thấy một con bò mộng nổi điên đứng bất động hoàn toàn trước một cô bé gái để mình bị chọc thủng cổ mà không hề phản ứng, tất cả xảy ra trong một cảnh quay dài, dường như không cắt cúp?
Cô rùng mình, quay trở lại ca bin điều khiển và ấn nút bằng động tác dứt khoát. Tiếng ro ro đứt đoạn, đèn nê ông kêu lách tách trở lại. Cảnh tượng đó khiến Lucie như được an ủi vô tận. Đầu óc gàn dở nào có thể quay thành phim những điều điên rồ như thế? Cô vẫn còn nhìn thấy màn sương mù dày đặc lan tràn trên màn hình, những cảnh quay cận đôi mắt, những cảnh tượng mở đầu và kết thúc phim , một sự bạo lực chưa từng thấy. Trong đoạn phim ngắn này, có điều gì đó mà những bộ phim kinh dị kinh điển không mang lại được: tính thực tế. Đứa bé gái chừng bảy, tám tuổi gù đó, không có vẻ gì là một diễn viên. Hoặc ngược lại , con bé là một diễn viên phi thường.
Lucie đang chuẩn bị đi lên thì nghe thấy tiếng động trên tầng trệt. Tiếng đế giày lạo xạo trên mặt kính.
Cô nín thở.
Phải chăng cô đang mơ, do quá căng thẳng sau khi xem phim? Cô cẩn trọng tiến lên, từng bậc từng bậc một. Cuối cùng , cô cũng lên đến phòng ngoài của ngôi nhà.
Cửa ra vào mở hé.
Lucie lao ra, cô chắc chắn đã xoay chìa khóa cửa khi đến đây.
Bên ngoài không có ai.
Sững sờ, Lucie quay trở vào trong nhà, quan sát sung quanh. Thoạt nhìn, không có thứ gì bị lúc lọi, xáo trộn. Cô bước vào hành lang ở giữa và xem xét các phòng khác. Phòng tắm, phòng bếp, và... phòng làm việc.
Phòng làm việc.. Nơi Ludovic cất giữ tới hàng ngàn cân phim.
Cả ở phòng này cửa cũng đang mở hé. Lucie đánh bạo bước vào giữa những cái kệ xếp các cuộn phim. Hàng chục hộp nằm lăn lóc trên sàn nhà. Phim đổ ra từ mọi ngóc ngách. Nữ cảnh sát nhận thấy chỉ những bộ phim không dán nhãn- không tên phim , không tên nhà sản xuất, cũng không có năm sản xuất..- mơi bị xáo trộn và lục soát.
Có ai đã đến đây lục lọi và tìm kiếm một thứ gì đó xác định.
Một bộ phim không tên.
Ludovic kể với cô là ngày hôm trước anh đã mua được một số cuộn phim ở nhà một người sưu tầm,bao gồm cả cuộn phim mà cô vừa xem. Cô lưỡng lự,quan sát kĩ văn phòng. Gọi một đội cảnh sát đến đây để xem xét là một việc mà cô thấy không cần thiết. Không có dấu hiệu đột nhập , không có phá hủy, không có thứ gì bị mất trộm... Tuy nhiên, cô quay trở lại tầng hầm và lấy cuộn phim lạ lùng kia để mang nó đến nhà chuyên gia phục hồi phim, cô có danh thϊếp của người này. Chắc chắn là cô chưa bao h xem một bộ phim ngắn có tác động tâm lý tồi tệ đến thế, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, dù cô vốn là khách quen của các ca mổ tử thi và hiện trường vụ án , đến nay cũng khá nhiều năm.
Cô ra đến bên ngoài và rốt cuộc có thể tự nhủ, thứ ánh sáng rọi thẳng vào mặt này không đến nỗi tệ lắm.