Chương 5.2

Viên cảnh sát quỳ xuống , cọ các ngón tay vào nhau cho đất rơi ra. Nơi này đã được rà soát kỹ lưỡng , để không bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào: những mẩu xương vụn , những mẩu sụn, những con ấu trùng. Bộ phận khoa học đã làm việc rất tốt. Sharko đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía những bức tường màu nâu. Hai m chiều sâu , phải khá vất vả mới chôn được các xác chết xuống đây. Một công việc tỉ mỉ....- Sếp tôi có nói đến những hộp sọ bị cắt làm đôi.

Poirier nghiêng người trên miệng hố. Một giọt mồ hôi đọng lại trên trán anh ta và rơi xuống.

- Quả đúng thế, và báo chí cũng nổi hứng lần nữa rồi, những bài viết gây cảm giác mạnh trên mấy tờ lá cải. Họ nói về gϊếŧ người hàng loạt và tất cả những thứ điên rồ khác. Trên cơ thể mấy người đó không tìm thấy bất kỳ mảnh sọ trên nào. Chúng đã bốc hơi.

- Thế còn não bộ ?

- Chẳng còn bất cứ thứ gì bên trong các hộp sọ. Thực ra là có, toàn đất. Bác sĩ pháp y vẫn đang làm việc. Hình như não và mắt là những thứ đầu tiên bị phá hủy và biến mất hoàn toàn sau khi ta chết. Thế nên cho đến lúc này, ta vẫn chưa biết gì cả.

Anh ta thè lưỡi , và dốc lên đó giọt nước cuối cùng còn lại trong chai.

- Mẹ kiếp nóng quá!

Chàng trai bóp nát cái chai trong lòng bàn tay, căng thẳng.

- Nghe này, thanh tra, hay chúng ta chuồn khỏi đây đi? Tôi chờ ở đây đã mấy tiếng đồng hồ rồi, và tôi cần được mát mẻ một chút. Ta có thể nói chuyện trên đường đi, dù thế nào tôi cũng phải lên cùng anh.

Sharko ngắm nghía hiện trường lần cuối. Ngay lúc này, chẳng còn gì để quan sát, khám phá nữa. Những bức ảnh chụp hiện trường , cận cảnh hoặc bao quát toàn bộ khu vực như chụp từ trên cao, nếu có, hẳn còn cho anh biết nhiều điều hơn.

- Các xác chết còn điều gì đặc biệt không? Họ có bị nhổ mất răng không?

Im lặng một lát. Chàng trai trẻ nghiêng đầu, sững sờ.

- Anh nói đúng. Không còn răng. Và bị cắt hết bàn tay nữa. Làm thế nào mà anh...

- Cả năm người ?

- Vâng , tôi nghĩ thế. Tôi... Xin anh thứ lỗi...

Anh chàng biến mất khỏi tầm mắt Sharko. Một ngày ngắn ngủi đầy vất vả đối với anh chàng, chắc chắn thế. Viên thanh tra chậm rãi đi dọc cái hào. Từ xa , anh nhìn thấy họ, hai nhân vật của truyền hình , hẳn là đang chĩa máy quay đẻ chế độ phóng to vào anh. Họ kín đáo biến mất về phía chiếc xe đi thuê của họ. Viên thanh tra đứng lại đó, một mình và nhìn chăm chăm vào nơi trống vắng. Anh hình dung ra năm cái xác , xếp chồng lên nhau... Một trong số họ đã bị cắt xẻo một phần , tại sao vậy? Anh ta được đối xử ưu tiên hơn chăng? Trước hay sau khi anh ta chết? Tất cả những câu hỏi gắn liền với hiện trường tội ác nảy ra trên môi anh. Các nạn nhân có quen biết nhau không? Họ có thường qua lại với kẻ đã sát hại họ không? Họ có chết cùng thời điểm không? Trong hoàn cảnh nào?

Sharko cảm thấy cơn rùng mình đầu tiên trong vụ điều tra, cơn rùng mình phấn khích nhất. Nơi đây nồng nặc tử khí, mùi xăng máy xúc , mùi hơi ẩm , nhưng anh phát hiện bản thân mình vẫn còn yêu thích những thứ mùi khủng kiếp gây nôn mửa đó. Đã có một thời gian đê mê với adrenLin và bóng tối. Thời mà anh không tính gì đến những lần trở về nhà giữa đêm khuya, trong khi Suzame ngủ một mình trên xô pha,nằm co quắp , mắt đẫm nước.

Anh căm thù cái thời kỳ đã qua đó chẳng kém gì nuối tiếc.

Xa hơn, anh thấy một cái thang công dựa vào vách, và có thể nhấc ra dễ dàng. Một com đường trải nhựa chạy qua, cách cái hào chừng 30m. Chắc chắn đây là con đường mà một hoặc nhiều kẻ sát nhân đã đi để mang những cái xác tới đây. Sở cảnh sát hình sự Rouen hẳn đã triển khai điều tra vùng lân cận , bắt đầu hỏi cung bộ phận nhân sự của nhà máy, đề phòng xa. Nhưng với địa thế này, phải chuẩn bị tinh thần chịu côi hỏng bỏng không thôi.

Đằng kia, Lucas Poirier đang ngồi bên bờ sông Seine, điện thoại di động dán vào tai. Chắc chắn anh ta đang gọi cho vợ để báo tối nay anh ta có nguy cơ về muộn. Sớm thôi, anh ta thậm chí sẽ không gọi nữa, những lần vắng mặt quá dài sẽ là một phần của nghề nghiệp. Bà nhiều năm sau, anh ta sẽ nhận ra rằng rõ ràng trong nghề này , ta phải học cách sống cô độc với những con quỷ của riêng mình, học cách uống hết cốc này đến cốc khác bên một quầy bar cũ thê thảm và văng ra những hằn học mà ta không thể kìm giữ nổi. Vừa thở dài, Sharko vừa ra hiệu là anh lên đường. Anh chàng cảnh sát người Rouen gác máy rồi chạy đến bên anh.

- Thế nào , vụ răng thì sao? Là sao anh biết được?

- Tầm nhìn thôi. Tôi là chuyên gia tâm lý, đừng quên điều đó.

- Anh nói đùa đấy à, thanh tra...

Sharko tặng cho anh một nụ cười chân thành. Anh thích sự ngâu thơ của những chàng trai trẻ này, nó chứng tỏ rằng vẫn còn tồn tại thứ gì đó nguyên sơ trong họ, một luồng sáng mà ta không còn bắt gặp ở những tay lính già, những người đã chứng kiến mọi chuyện.

- Tác giả hành động này đã lột trần các nạn nhân của mình, hắn đã chọn một khu đất rất xốp và ẩm, gần nguồn nước , để quá trình phân hủy diễn ra nhanh chóng. Mặc dù vùng này hẻo lánh và chắc chắn là không thuận lợi cho việc xây dựng , hắn vẫn sợ người ta phát hiện ra họ, chính vì thế hắn mới đào sâu đến vậy. Thế đó , với mọi sự cẩn trọng , chắc chắn sẽ không để xác chét bị nhận dạng. Ngày nay, các chuyên gia có thể lấy dấu vân tay thậm chí trên cả những xác chết khô quắt nhắn nheo. Có lẽ kẻ gϊếŧ người biết điều đó, nên đã áp dụng những biện pháp dã man. Không răng, không bàn tay, những xác chết đó sẽ mãi vô danh.

- Không hẳn vô danh đâu. Người ta sẽ lấy ADN của họ

- Ái chà, ADN... Ta vẫn có thể tin được vào thứ đó.

Họ lên xe , Sharko nổ máy rồi khởi hành.

- Liên quan đến phòng khác sạn, tôi phải gọi cho ai đây?

Tôi biết mình đang nhắc lại, nhưng tôi muốn ở phòng lớn ,có bồn tắm.