Chương 3

Vài h sau, cách Lille 200km, Martin Leclerc, cục trưởng cục cảnh sát phòng chống và trấn áp bạo lực, đang quan sát hình chiếu ba chiều của một khuôn mặt người trên màn hình một máy tính Macintosh. Ta nhìn thấy rõ não bộ và vô số vùng đáng chú ý trên khuôn mặt: chóp mũi, mặt ngoài của mắt phải, vành tai trái... Rồi ông chỉ vào vùng màu xanh lá, ở hồi thái dương trên bên trái. - Vậy là chỗ này sẽ sáng lên mỗi lần tôi nói chuyện với cậu sao ?

Nửa năm nửa ngồi trên một chiếc ghế thủy lực, hộp sọ bị siết lại trong chiếc mũ có gắn một trăm hai mươi tám điện lực, thanh tra Franck Sharko nhìn chăm chăm lên trần nhà, không nhúc nhích.

- Đó là vùng Wernicke, liên quan đến việc nghe hiểu lời nói. Ở não anh ta cũng giống như não tôi, máu sẽ dồn về đó ngay khi ta nghe thấy một giọng nói. Đó là lý dó nó được tô màu.

- Ấn tượng thật.

- Không ấn tượng bằng việc anh có mặt bên cạnh tôi đâu.

Tôi không biết anh có nhớ không, nhưng chỉ ở nhà tôi thì tôi mới có thể mời anh một ly được, Martin ạ. Bởi ở đây, ngoài thứ cà phê kinh khủng của họ, anh sẽ chẳng có gì khác .

- Bác sĩ tâm lý của cậu không phản đối gì việc tôi tham dự một buổi khám bệnh. Và cậu đã đề nghị tôi làm thế. Cậu mất luôn cả trí nhớ rồi sao ?_

Sharko áp hai tay to bản lên hai bên tay ghế, chiếc nhẫn cưới của anh va vào kim loại. Anh đã theo những buổi " trò chuyện " này nhiều tuần nay, mà vẫn chẳng thể nào thư giãn.

- Anh muốn gì?_

Vị cục trưởng xoa xoa thái dương, vẻ mệt mỏi. Suốt 20 năm cùng làm việc trong một cơ quan, hai người họ thường gặp nhau vào những thời điểm ảm đạm nhất. Những hiện trường vụ án kinh khủng, những trục trặc gia đình, những vấn đề sức khỏe.

- Chuyện xảy ra đã 2 ngày rùi. Một nơi khỉ ho cò gáy, nằm giữa Le Havre và Rouen. Notre-Dame-De-Gravenchon, nghe tên là đủ thấy rồi... Họ đào phải mấy cái xác bên bờ sông Seine, chắc cậu phải nghe nói đến chuyện đó trên ti vi rồi chứ.

- Vụ công trường lắp đặt đường ống đúng không ?

- Đúng thế. Giới truyền thông rất khoái chí , họ đã có mặt tại hiện trường đó đã làm rùm beng lên. Người ta đã phát hiện ra năm cái xác với hộp sọ bị cắt xẻ. Ở Sở cảnh sát hình sự Rouen đang lo vụ này, phối hợp với sát địa phương. Công tố viên ở đó đã định cử mấy anh chàng GAC (_đội phân tích tội phạm_) đến, nhưng rốt cuộc vụ này lại rơi xuống đầu chúng ta. Không giấu gì cậu, chuyện này khiến tôi vô cùng chán ngán. Giữa đầu hè, hẳn là ghê rợn buồn nôn lắm.

- Thế còn Devoise ?

- Đang cắm đầu vào một vụ nhạy cảm khác, tôi không thể dứt anh ta ra được. Còn Bertholet thì đang nghỉ phép.

- Thế tôi thì đang không được nghỉ phép chắc ?_

Leclerc chỉnh lại chiếc cà vạt kẻ sọc thanh nhã. Trạc ngũ tuần, trong bộ com lê bằng tec-gam màu đen, giày bóng loáng, khuôn mặt khô khan và nhăn nhó, một nhân vật quan trọng đầy quyền thế của nghành cảnh sát hình sự đang giữa thời kì đỉnh cao. Trán ông lấm tấm mồ hôi, ông dùng khăn mùi soa lau trán.

- Cậu là người duy nhất trong vùng chúng tôi còn có được .

Với lại, những người kia đều đang ở cùng vợ con.. Mẹ kiếp, cậu biết thế nào rồi đấy.

Im lặng đè nặng lên họ. Một người vợ, những đứa con

... Những quả bóng trên bãi biển, những tiếng cười mất hút giữa sóng gió. Lúc này, mọi thứ thật xa xôi, mờ mịt. Sharko quay đầu về phía hình ảnh động theo thời gian thực phản ánh hoạt động của bộ não anh, bộ não già nua 50 năm chất đầy bóng tối. Anh hất hất cằm, ý giục Leclerc nhìn theo hướng mắt mình. Mặc dù không ai nói lời nào, vùng màu xanh lá, trên đỉnh của hồi thái dương, vẫn sáng.

- Sở dĩ chỗ đó sáng lên, là vì nó đang nói với tôi , vào đúng lúc này....

- Eugenie ư ?_

Sharko gật đầu. Leclerc cảm thấy rùng mình. Nhìn thấy màng não của viên thanh tra dưới quyền phản ứng như thế với lời nói, trong khi họ thậm chí còn không nghe thấy tiếng con thòi nào vo ve, khiến ông cảm thấy như có một bóng ma đang hiện diện trong phòng.

- Nó nói gì với cậu ?_

- Nó muốn tôi mua một lít xốt cocktail và mứt hạt dẻ teo g lần mua sắm sắp tới. Nó rất thích món mứt hạt dẻ chết tiệt đó. Thứ lỗi cho tôi hai giây....

Sharko nhắm mắt, đôi môi mím chặt. Eugenie, anh nghe thấy và nhìn thấy nó khắp nơi. Trên ghế phụ của chiếc R21 cũ kỹ của anh. Buổi tối khi anh ngủ. Ngồi xếp bằng tròn ngắm nghía những đoàn tàu đồ chơi nhỏ xíu chạy trên đường ray. Hai năm trước, Eugenie thường xuyên đi cùng một gã da đen, Willy nghiện thuốc lá Camel và cần sa. Đó là một gã ác ôn, khó chịu hơn rất nhiều so với cô bé, bởi vì hắn hét rất to và khao chân múa tay loạn xạ. Nhờ điều trị , gã Rất đã biến mất vĩnh viễn,nhưng cô bé thì vẫn thường xuyên trở lại , dai dẳng như một con virus.

Trên màn hình chiếc Mac, vùng xanh lá tiếp tục sáng lên như thế vài giây , rồi tắt dần đi. Sharko mở mắt ra. Anh chằm chằm nhìn cấp trên với nụ cười mệt mỏi.

- Rốt cuộc , một ngày nào đó anh sẽ phải sa thải viên thanh tra của anh thôi, khi chứng kiến anh ta nói năng bậy bạ thế này.

- Cậu giải quyết các vụ án và chuyện kia không ngăn cản cậu làm tốt công việc. Thậm trí tôi cho rằng đôi khi cậu còn làm tốt hơn ấy chứ.

- Ái chà, hãy nói câu đó với Josselin. Anh ta không ngừng quấy rầy tôi. Tôi nghĩ anh ta muốn lấy mạng tôi.

- Luôn là như thế với lãnh đạo mới. Dọn dẹp , chỉ chuyện đó là quan trọng thôi.

Giáo sư Bertowski, thuộc khoa tâm thần học của bệnh viện Salpetriere, cuối cùng cũng xuất hiện, đi cùng một chuyên gia giải phẫu thần kinh.

- Ta tiến hành thôi chứ, anh sharko ?

Anh sharko... anh cảm thấy cách gọi đó hơi kỳ cục , từ khi "Sharko" trở thành tên một giai đoạn tiến triển của bệnh teo cơ- bệnh Charot. Cứ như thể mọi chứng tật trên thế giới này đều do lỗi của anh.

- Ta tiến hành thôi....

Bertowski lục lọi trong một tập hồ sơ mà ông không bao h rời ra.

- Các giai đoạn hoang tưởng bị truy hại trở nên rất hiếm hoi, theo như những gì tôi đọc được. Chỉ còn vài dấu vết nghi ngờ, tuyệt vời. Còn những ảo giác của anh thì sao ?_

- Ảo giác của tôi đang hồi phục, không biết có phải do tôi giam mình trong căn hộ không. Không ngày nào Eugenie không đến thăm tôi. Thường thì, nó chỉ cư trú bất hợp pháp chừng 2-3 phút , nhưng khá là khó chịu. Tối không biết bắt tôi mua bao nhiêu cân mứt hạt dẻ từ lần gần đay nhất đến h .

Leclerc lùi vào tận góc phòng trong khi người ta cởi chiếc mũ khỏi đầu Sharko .

-_Chủ yếu là nóng thôi...

- Nghề nghiệp của anh khiến mọi thứ không được dễ dàng. Chúng tôi sẽ giảm khoảng cách giữa các buổi nói chuyện. Tôi thấy ba tuần một lần có vẻ là một thỏa thuận hợp lý.

Sau khi định đầu anh bằng hai chiếc đai màu trắng, chuyên gia giải phẫu thần kinh đưa lại sát đỉnh đầu anh một dụng cụ có hình số 8-một bộ bin có khả năng giải phóng các xung điện từ vào một vị trí rất chính xác trên não bộ sao cho các tế bào thần kinh được nhắm đến , tương tự như các nam châm mini, sẽ phản ứng và tái cấu trúc theo cách khác. Việc kí©h thí©ɧ bằng điện từ qua hộp sọ cho phép giảm đáng kể , thậm chí là loại bỏ, các ảo giác liên quan tới chứng tâm thần phân liêt. Khó khăn chủ yếu là nắm đúng vị trí, đương nhiên, bởi vì vùng não bộ gặp vấn đề chỉ có kích thước chừng vài xăng ti mét và chỉ cần như mèo hoặc đọc ngược bảng chữ cái " ad vitam aeternam" .

Sharko nằm đó, một tấm che đắp trên mắt, chấp hành mệnh lệnh duy nhất: không cử động. Từ lúc này trở đi, chỉ có những xung điện từ nhỏ được phát ra ở tần số một hertz kêu lách tách trong phòng. Sharko không cảm thấy đau đớn, cũng không hề khó chịu, chỉ kinh hoàng tột độ khi tự nhủ nếu là mười năm trước, hẳn họ đã dùng đến các cú số điện để điều trị cho anh

Buổi điều trị diễn ra suôn sẻ. Sau một ngàn hai trăm xung điện- tương đương khoản 20p-_viên cảnh sát đứng dậy , chân tay hơi nặng nề. Anh chỉnh lại xiếc áo sơ mi không chê vào đâu được và đua tay lên vuốt mái tóc đen chải dựng đứng. Anh đang toát mồ hôi. Bầu không khí ngột ngạt của bệnh viện và tình trạng hơi thừa cân do sử dụng thuốc Zyprexa lại càng không giúp được gì được cho anh. Vào ngày đầu tháng bảy như hôm nay, ngay cả điều hòa cũng khó mà điều chỉnh được nhiệt độ quỷ quái bên ngoài

Anh ghi lại cuộc hẹn lần sau, cảm ơn bác sĩ điều trị rồi rời khỏi phòng.

Anh gặp lại Leclerc bên máy pha cà phê ở đầu hành lang. Cục trưởng cục cảnh sát phòng chống và trấn áp bạo lực muốn đốt một điếu thuốc, vài phút quan sát vừa rồi kiến ông mệt mỏi.

- Quả thực là đáng sợ. Khi nhìn họ đùa giỡn với bộ não cậu theo cách đó.

- Rồi cũng quen thôi. Như một khách nữa thường xuyên phải chụp mũ trùm ở tiệm làm tóc vậy.

Sharko mỉm cười và đưa cốc lên miệng.

- Anh nói đi. Cho tôi biết về vụ án.

Hai người đàn ông bắt đầu bước đi chậm rãi.

- Năm xác chết, không dễ coi cho lắm, chôn sâu 2m dưới đất. Quan sát ban đầu cho thấy bốn người trong số họ đã bị giỏi xơi, người thứ năm tình trạng còn tương đối tốt. Cả năm người đều mất phần trên hộp sọ, như thể đã bị ai cắt xẻ.

- Ở đó, họ nghĩ thế nào ?

- Theo ý cậu thì sao ? Chúng ta đang ở trong một thành phố tỉnh lẻ nhỏ bé nơi tội lỗi lớn nhất có lẽ không phân loại rác thải. Các thi thể ấy hẳn đã ở đó nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng. Mấy người người ở đây đều cắm mặt xuống bùn , nên vụ điều tra có nguy cơ sẽ phức tạp. Một hướng tiếp cận theo khía cạnh tâm lý có thể sẽ giúp được họ. Cậu cứ làm như thường lệ , không kém. Cậu thu thập thông tim , gặp giở những người cần gặp, rồi sau đó, chúng ta sẽ điều hành tại Nanterre. Cùng lắm là mất hai, ba ngày. Tiếp đó ,cậu có thể chăm sóc cho đám mô hình tàu hỏa hoặc chuyên chú vào những mối bận tâm của cậu. Và tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi không muốn chuyện này kéo dài. Nhưng ngày này, tôi cần chậm lại.

- Kathia và đi nghỉ sao ?

Leclerc mím môi lại.

- Tôi chưa biết. Cũng còn tùy.

- Tùy điều gì.

- Tùy một đống những tham số chỉ liên quan đến tôi.

Sharko không đáp lại. Khi họ ra khỏi mọi cánh cửa bệnh viện, một làn hơi nóng như lửa ập vào họ. Thọc hai tay trong túi chiếc quần bằng vải lanh, viên thanh tra quay lại nhìn về phía toàn nhà dài bằng đá trắng, có mái vòm lấp lánh dưới ánh nắng gay gắt. Những năm gần đây, tòa nhà này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh, sau văn phòng làm việc.

- Tôi sợ phải quay lại thực địa. Tất cả những chuyện đó xa xôi quá rồi....

- Ta sẽ quen trở lại nhanh thôi.

Sharko im lặng một lát , dường như đang cân nhắc lợi hại, rồi nhún vai.

- À thì , mẹ kiếp ! Ngồi mòn cả mông lau quá , tôi bắt đầu trông giống một cái ghế bành rồi. Anh bảo họ là giữa chiều nay tôi sẽ có mặt ở đó

Lần đầu mk viết nha nên nếu có j sai sót mong mọi người góp ý và mình có bị sai câu từ ko nha truyện này mk lấy từ chỗ khác mong mn ko truyền đi đâu nha tránh bị bản quyền nhá 😂😂😘