Khung nên đen trắng càng làm tăng thêm mức độ dữ dội của hình ảnh, nó tách hẳn cái thân thể bị cắt xẻ kia khỏi khung cảnh xung quanh. Lucie vẫn rất ngạc nhiên:- Làm sao chắc chắn như thế được?
- Bởi vì đây là điện ảnh, cô gái trẻ ạ, không phải là thực tế. Nghệ thuật thứ bảy chính là nghệ thuật của phép màu, của ảo ảnh, của sự đánh lừa con mắt. Cô gái kia rất có thể là một ma nơ canh. Dưới những ngọn tay khéo léo, chỉ cần tài trang điểm và vài hiệu ứng dàn cảnh là đủ để xong việc. Chẳng có gì là thật cả. Có một điều chắc chắn, đó là đạo diễn của chúng ta dường như bị ám ảnh bởi con mắt và tác động của hình ảnh lên tâm trí. Một người đi tiên phong, như cô nói lúc trước, khi ta nhận thấy ngày nay hình ảnh chế ngự cuộc sống của chúng ta và thấm đẫm bạo lực vào cuộc sống đó đến mức nào. Con cái chúng ta phải đối mặt với trên 300 nghìn hình ảnh mỗi ngày, cô nhận thức được điều đó không ? Và liệu cô có biết bao nhiêu hình ảnh trong số đó gắn liền với bạo lực, chết chóc, chiến tranh?
Đôi mắt của cô gái mà Lucie thầm gọi là nạn nhân hướng lên trời, trống rỗng, không có chút sức sống nào. Có đôi chút chấn động, nữ cảnh sát quay sang nhìn khuôn mặt Claude.
- Ông có cho rằng bộ phim này đã được công chiếu không?
- Tôi không nghĩ thế. Hình đang của các lỗ đυ.c, nhất là những lỗ đυ.c nằm ở đầu cuộn phim, vẫn còn hoàn hảo. Bản sao này, ít ra là thế, chưa từng được khai thác trên diện rộng.
- Trong trường hợp đó, tại sao lại dùng kỹ thuật tiềm thức? Tại sao lại có toàn bộ việc dàn cảnh đó?
- Những buổi chiếu tư thì sao? Một bộ phim mà đạo diễn này trình chiếu cho những đôi mắt khác,không phải đôi mắt anh ta, ai mà biết được? Một cơn ngông cá nhân chăng? Cô biết đấy, kỹ thuật tiềm thức có sức mạnh phi thường. Đó là một dòng chảy trực tiếp giữa hình ảnh và vô thức, không bị chặn bởi bất cứ trạm kiểm duyệt nào. Người ta quay hình ảnh đó, rồi dán thẳng vào não cô, nguyên vẹn. Một cách thức lý tưởng để truyền tải bảo lực, tìиɧ ɖu͙©, sự đồϊ ҍạϊ thông qua những ngả đường quanh co. Ngày nay, việc đó được thực hiện trên Internet, với hình ảnh xem lẫn âm thanh. Những tập đoàn lớn gửi thông điệp tiềm thức thông qua lời các bài hát, chẳng hạn thế. Có lẽ đạo diễn của chúng ta thích thú với kiểu điên rồ đó chăng? Khi tôi nghĩ rằng bộ phim được sản xuất năm 1955... Một tay siêu đẳng đấy...không thể không tôn trọng được.
Claude tắt màn hình. Lucie không rời mắt khỏi cuộn phim nữa. Hàng ngàn hình ảnh tiếp nối nhau, in hằn cái chết hoặc sự sống. Cô nghĩ đến một dòng sông lấp lánh, tuyệt đẹp, chứa đựng dưới đáy sâu những loài ký sinh trùng vô hình ngưng nguy hiểm
- Đó là tất cả những gì chúng ta có thể rút ra được từ bộ phim này sao?
Claude ngập ngừng đôi chút.
- Không. Tôi nghĩ nó truyền tải điều gì đó khác. Đầu tiên, tại sao lại là 50 hình/ giây? Và cái vòng tròn màu trắng ở phía trên phải có ý nghĩa gì? Nó xuất hiện trong tất cả các hình ảnh. Với lại...
Ông lắc đầu, món chặt môi.
-... Có những khoảng sương mù, những vùng rất tối trên màn hình, cảnh tượng âm u ngự trị khắp nơi, cái thứ giống như khung che trên ống kính. Dường như nhà làm phim đang chơi đùa với sự tương phản, với ánh sáng với những ẩn ý. Tôi cảm thấy khó chịu giống như cảm giác của cô khi xem bộ phim này. Các hình ảnh kiêu da^ʍ hoặc các hình ảnh cô gái bị tra tấn đó không đủ để tạo ra cảm giác bứt rứt mạnh mẽ đến thế. Hơn nữa, ta không nên quên rằng Ludovic đang phải nằm trong khoa thần kinh của bệnh viện chính vì cuộn phim này. Chắc là tôi đã bỏ sót điều gì đó. Tôi phải xem lại kỹ càng tất cả mọi thứ. Từng hình ảnh, từng phần của hình ảnh. Nhưng việc đó sẽ ngốn mất nhiều ngày đấy....
Lucie không thể dứt hình ảnh cô gái bị cắt xẻ đó ra khỏi tâm trí. Một con mắt lớn màu đen như một vết thương trên bụng cô. Có lẽ cô đang nắm giữ bằng chứng của một vụ gϊếŧ người. Mặc dù vụ án xảy ra từ hơn 20 năm trước, cô vẫn muốn biết rõ mọi chuyện. Ít ra là hiểu được nó.
- Làm thế nào để có thể tìm lại cô gái đó?.
Dường như Claude không ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Vốn quen xử lý các bộ phim, phần lớn là đi lạc hoặc không tên, nên hẳn ông đã quen với những thắc mắc kiểu đó.
- Tôi nghĩ phải tìm ở pháp. Cô ta mặc bô đầm Chanel, kiểu những năm 1954, khoảng 1 năm trước khi phim được tráng. Mẹ tộ cũng có một bộ giống thế....
Quay ở pháp, tráng phim ở Canada? Hoặc giả," nữ diễn viên", nếu thực sự đó là một nữ diễn viên, có thể đã di chuyển đến đó ? Tại sao? Ngời ta đã làm cách nào để cô thủ vai trong một bộ phim ngắn bệnh hoạn như vậy? Dù thế nào, đây cũng là một điểm kỳ lạ mới mẻ trong toàn bộ chuyện này.
-....ngực đầy, hông hình quả lê, ta đang ở đúng vào thời kỳ của Bardot, khi mà các nhà làm phim rốt cuộc cũng dám biểu dương phái nữ. Khuôn mặt cô ta không hề nói lên với tôi điều gì, nhưng tôi có thể liên hệ với các nhà sử học chuyên về điện ảnh những năm 1950. Ông có lên hệ với tất cả các trung tâm dữ liệu và điện ảnh ở pháp. Giới làm phim khiêu da^ʍ hồi đó rất khép kín và bị kiểm duyệt gắt gao, nhưng dù sao cũng vẫn tồn tại một hệ thống. Nếu cô gái đó đã từng làm diễn viên và thủ vai trong các phim khác, ông bạn của tôi sẽ tìm ra cô ta.
- Ông có thể trích ra cho tôi bản sao hình ảnh tiềm thức từ cuộn phim không?
- Thậm chí tôi còn có thứ thú vị hơn đề xuất với cô đây, tôi sẽ số hóa bộ phim đó cho cô. Chiếc máy quét loại 16mm của tôi có thể nuốt gọn 200 hình ảnh mỗi h, với độ phân giải thấp. Cô đừng lo, chất lượng phim dù sao cũng sẽ rất tuyệt, chừng nào chúng ta không phóng to hình ảnh trên màn hình rạp chiếu. Khi nào quét xong, tôi sẽ đưa nó lên một máy chủ, và cô có thể ngồi nhà mà tải về.
Lucie nồng nhiệt cảm ơn người đối thoại, cô đặt tấm danh thϊếp cảnh sát vào chiếc giỏ nhỏ.
- Hãy gọi lại cho tôi ngay khi ông phát hiện thêm điều gì đó. Claude gật đầu và siết chặt bàn tay Lucie giữa 2 bàn tay ông.
- Tôi làm việc này chính là vì Ludovic. Nhờ cha mẹ câu ấy mà tôi mới gặp được vợ tôi. Bà ứa tên là Marilyn, giống như Marilyn nổi tiếng kia...- ông thở dài chất chứa nỗi niềm tiếc nuối- tôi thật sự muốn biết tại sao bộ phim chết tiệt này lại khiến cậu ấy bị mù.
Khi đã ra đến bên ngoài, Lucie liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã gần 12h.. Câu chuyện giữa cô và Claude Poignet khiến cô thấy buồn nôn. Cô nghĩ đến những hình ảnh tiềm thức đã xâm nhập tâm trí cô dù không muốn. Cô cảm thấy chúng rung lên đâu đó trong cơ thể cô, mà không biết chính xác là ở chỗ nào. Cảnh tượng con mắt bị rạch khiến cô chấn động, nhưng ít ra, cô còn nhận thức được điều đó, trong khi phần còn lại... Toàn những nhớp nhúa biếи ŧɦái mà người ta nhồi vào đầu cô, vô phương kháng cự.
Ai đã xét duyệt bộ phim điên rồ đó? Tại sao nó lại được sản xuất? Cũng giống như Claude Poignet, cô linh cảm rằng cuộn phim đáng nguyền rủa đó vẫn còn che giấu những bí mật tai hại.
Trong đầu đầy những câu hỏi, cô đi lấy ô tô ở bãi đỗ xe trên quảng trường Cộng Hòa. Trong khoanh lái, trước khi nổ máy, cô lấy ra tờ quảng cáo của con trai ông bà Szilman mà Ludovic đã để lại cho cô. " Bán bộ sưu tâp phim cũ 16mm, 35mm, câm và có âm thanh. Tất cả các thể loại, phim ngắn, phim dài, từ những năm 30 trở đi. Hơn 800 cuộn phim, trong đó có 500 phim tình báo. Trả giá tại chỗ..." Có lẽ con trai ông biết điều gì đó, việc này cũng đáng để cô làm một chuyến tới tận liege. Nhưng trước hết, cô sẽ đến bệnh viện để ăn trưa cùng mẹ và Juliette. Nói đúng ra, ăn trưa... Không nên khó tính quá.
Cô đã thấy nhớ đứa con gái nhỏ kinh khủng rồi.
Chương này hơi dài mọi người nhỉ, truyện này rất chi tiết đôi khi có những thứ mà mọi ng ko hiểu nhưng mong mọi ng cố gắng đọc nha😂🤣😘