Nếu như có người hỏi Tang Noãn: “Người mà cô ghét nhất là ai?” Chắc chắn Tang Noãn sẽ không hề do dự trả lời: “Mạc Tư Nguyên!”
Nhưng Tang Noãn lại không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là một người đáng ghét như vậy, sao lại có thể khiến cô nhớ mãi không quên nhiều năm vậy chứ?
***
Hỏi: “Thứ đáng sợ hơn ‘con nhà người ta’ là gì?”
Trả lời: “Vậy thì e rằng chính là ‘con nhà người ta’ sống trong nhà của mình!”
Từ khi còn nhỏ, Tang Noãn luôn được bố mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, gia đình tuy chỉ ở mức bình thường nhưng cuộc sống lại vô cùng hạnh phúc. Cho đến một ngày, cô phải sống chung dưới một mái nhà với một chàng thiếu nên tên là Mạc Tư Nguyên.
Kể từ đó, Tang Noãn chỉ cảm thấy cuộc đời mình như rơi vào một cơn ác mộng!
“Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, lần thi này lại được điểm tối đa đấy! Đúng là giỏi quá!”
“Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, đẹp trai chân dài lại được cái cao ráo! Đúng là tốt biết bao!”
“Nhìn Tư Nguyên nhà người ta kìa, cuộc thi mỹ thuật lại giành được giải quán quân, giỏi quá giỏi quá!”
“…” Tang Noãn ngoài mặt cười híp mắt, nhưng trong lòng thì không ngừng chửi rủa: “Tôi ghét Mạc Tư Nguyên!”
***
Sau này, khi Tang Noãn đối mặt với một Mạc Tư Nguyên vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền một lần nữa, cô không khỏi có một suy nghĩ bạo dạn.
Rồi khi người ta lại nhắc tới hai đứa trẻ con của nhà họ Tang:
“Nhìn Tang Noãn nhà người ta kìa, tìm được một tấm chồng không những đẹp trai mà lại còn nhiều tiền dịu dàng, đúng là tuyệt đến mức không thể tuyệt hơn được nữa!”
***
Tang Noãn: “Khà khà khà, kỳ thực ‘con nhà người ta’ có đáng sợ đến đâu đi chăng nữa, thì chi bằng dụ dỗ rồi tóm về nhà mình là xong!”
Mạc Tư Nguyên: “…Rõ ràng là anh dụ dỗ em về nhà mà!”