Chương 5: Thư tín

"Cộp cộp ——" một hồi tiếng vang liên tục, có quy luật gõ vào cửa sổ một lầu, gián đoạn dòng suy nghĩ của Harry đang viết luận văn. Harry nhíu mày, đứng dậy đi đến phía cửa sổ, đẩy ra bức màn bám đầy tro bụi——

"Hedwig!" Harry ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, cậu vội vàng mở ra cửa sổ nghiêng người tránh ra, để cho cô công chúa cú bạch tuyết từ cửa sổ bay vào.

Hedwig đưa một cái màu trắng và gói nhỏ được cột ở ra chân, để Harry cầm lấy.

Cởi bỏ lá thư và cái gói cầm trên tay, Harry nhận ra đây là lá thư mà cậu đã gởi lúc đi ra ngoài, nhưng ở mặt trên đã thêm một hàng chữ màu đen "To Harry Potter". Cậu nâng lên cái tay còn lại để Hedwig bay đến đậu lên cánh tay của mình, mang theo cô đi đến trước bàn.

"Cô bé ngoan." Tay Harry rung lên, Hedwig lập tức hiểu ý chậm rãi lượn vòng quanh tiểu gia tinh trong phòng khách của Snape.

Harry đem lá thư và cái gói không lớn không nhỏ đặt ở trên mặt bàn có sẵn tấm da dê đầy luận văn, tiện tay cầm lấy vài cái bánh Cookie đặt ở trên mặt bàn, đút cho Hedwig mới vừa trải qua chuyến bay dài, được chủ nhân ngợi khen Hedwig thỏa mãn mổ ngón tay Harry, bay đến tên bờ vai của cậu ngoan ngoãn đứng thẳng.

Hedwig dùng mỏ chim nhẹ nhàng mổ lỗ tai Harry, như làm nũng dùng đầu cọ cọ mặt chủ nhân. Harry sờ đầu Hedwig, sau đó vừa đi lên lầu hai, vừa đem Cookie đút cho Hedwig.

Đi vào phòng, Harry bước đến l*иg chim, đem Hedwig đậu trên vai bỏ vào l*иg, sau đó đem chén nhỏ trong l*иg ra dùng nước rữa sạch sẽ, đặt lại vào l*иg, Harry vỗ Hedwig đầu, nói: "Cám ơn mày, nghỉ ngơi đi, Hedwig."

☆ ☆ ☆

Đi xuống lầu, Harry bước nhanh đến trước bàn ngồi xuống, dọc theo cũ tuyến mở ra lá thư màu trắng, lấy ra hai tấm da dê không được gấp chỉnh tề, chữ viết mặt trên có chút lộn xộn ——

"Dear Harry,

Nhận được thư gởi của con chú rất kinh ngạc, bởi vì đã mười mấy năm chú không có nhận được tin tức, bởi vì chú thích đi khắp nơi, cho nên chú cũng rất khó hình dung ai không có thể gời thư cho chú, mà gần đây chú lại lập tức nhận được hai lá thư, điều này làm cho chú thiếu chút nữa không biết làm sao. À, đúng rồi, một lá thư khác là đến từ cụ Dumbledore, cụ mời chú làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm tiếp theo của mấy đứa, chú đồng ý rồi, chú nghĩ khai giảng sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, khi đó chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng về con.

Theo như lá thư của con gởi, chú là bạn tốt của ba con, chú rất biết ơn con cũng không có trách chú mười mấy năm không có đi thăm con, dù thế nào, chú muốn ở trong này nói lên xin lỗi của chú với con.

Your

Remus Lupin.

Tái bút: chú cất giữ một tấm hình của ba mẹ con, hiện tại trước tặng lại cho con coi như đáp lễ món quà con gởi cho chú, cái gói kèm theo lá thư, chú tin con nhất định sẽ thích, sau khai giảng con có thể mang theo nó đến phòng làm việc của chú, có lẽ con sẽ muốn nghe chuyện xưa lúc chúng ta tuổi còn trẻ."

Harry cẩn thận gấp tấm da dê rồi nhét vào bìa thư, để ở một bên, cẩn thận mở ra cái gói Lupin nói, một quyển album xuất hiện. Hai tay của cậu có chút run rẩy mở ra album, những tấm hình khi ba me của cậu đến Hogwarts, có tấm hình hôn lễ hỗn loạn của hai người bọn họ lúc kết hôn, có ảnh chụp Harry mới vừa mới sinh, còn có tấm hình hai người ôm một đứa bé, phần lớn ảnh chụp Harry đều chưa từng thấy qua, mà ngay cả Hagrid đều không có.

Harry từ từ lật trang, cố gắng mở to hai mắt muốn thấy rõ ràng mỗi một chi tiết của cha mẹ, cậu xoa ánh mắt, giả vờ không thèm để ý nước mắt kia đã chảy ra, cậu muốn, cậu muốn nhanh chóng đến ngày khai giảng. Quyển album này, thực là một kinh hỉ thật lớn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể nhận được nhiều kỉ vậy như vậy về ba mẹ của cậu.

Tay cậu dừng ở tấm hình chụp chung mọi người lúc Harry còn bé, đây là một tấm hình cậu ngậm núʍ ѵú cao su cố gắng bước đi trên đất, mẹ cậu vẻ mặt khẩn trương muốn tiến lên bắt được cậu, ba thì cười ha ha kéo mẹ của cậu, ảnh chụp ba mẹ của cậu trò chuyện với nhau, cãi nhau ầm ĩ, mẹ còn có thể cong miệng tức giận, ba thì nhân cơ hội hôn mẹ một cái, làm mẹ thúc khửu tay thật mạnh vào bụng ba...

Nếu... Bọn họ còn đều còn sống thì tốt rồi. Harry không ngừng xem lại quyển album, đồng thời hình dung ra tình cảnh lúc đó, đôi khi làm cho cảnh tượng trong đầu mình thật buồn cười, nhưng vẫn chỉ không ngăn được hốc mắt ứa nước. Cậu nhích đầu ra khỏi cái bàn, cẩn thận cách xa quyển album, không muốn nước mắt trào ra làm ướt quyển album quý giá này.

...

☆ ☆ ☆

Lúc tỉnh lại, Harry phát hiện mình nằm ở trên giường, bụng kéo ầm ĩ, trước mắt mơ hồ, cậu ngẩng đầu nhìn hướng tủ đầu giường mà cậu có thói quen để mắt kính khi ngủ, trong mơ hồ cậu nhìn thấy gọng kính màu đen của mình.

Harry đưa tay đem mắt kính đeo lên, khôi phục tỉnh táo lại, tiếp tục ngơ ngác nằm ở trên giường, suy nghĩ tại sao mình lại ở trên giường, cậu nhớ rõ trước đó mình dựa vào trên mặt bàn nhìn xem thư của Lupin và album của ba mẹ, a, đúng rồi album của mình?

Cậu vội vàng ngồi dậy, phát hiện kia quyển album và lá thư vừa xem ở trên tủ đầu giường. Cậu đưa tay đem album ôm vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve bìa ngoài album.

Không được, cậu không thể lại khóc, cậu đã không còn khóc từ lúc 12 tuổi nữa. Harry hít mạnh, khích lệ bản thân. Cậu di chuyến tới bên giường, đong đưa qua lại, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, Harry buông xuống quyển album lưu luyến không rời, mang đôi dép lê đặt ở bên cửa sổ, chậm rãi đi xuống lầu.

Harry giơ tay lên, nhìn đồng hồ, 7h15’ tối. Cậu đi xuống lầu, nhìn thấy Snape đang ăn bữa tối hôm nay ở trên bàn ăn. Cậu yên lặng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bữa tối đặt ở bên cạnh bếp, cậu mở nắp đậy ra, mùi thơm ngào ngạt của món bò hầm và khoai tây chiên đang dụ dỗ cậu, cầm lấy đồ ăn, Harry đang cầm cái đĩa ra bàn ăn.

"Cám ơn." Harry thấp giọng nói, tiếng nói bởi vì buổi chiều đã khóc cùng mới vừa tỉnh ngủ mà trở nên trầm thấp khàn khàn, cậu nhìn Snape, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt trước sau như một mang theo cảm xúc khó hiểu.

"Rửa mặt, Potter." Ở hai người nhìn nhau trong chốc lát, Snape dời tầm mắt trước tiên, lạnh lùng nói.

Harry nghe vậy, buông dao nĩa đang chuẩn bị bắt đầu cắt thị bò, nhanh chóng đứng dậy, chây vào WC lầu một.

Snape nhìn tốc độ Harry chạy vào WC, tao nhã cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đứng dậy đem dao nĩa đã ăn xong bỏ vào chậu rữa trong phòng bếp, thong thả chậm rãi lên lầu hai.

Đến lúc cậu đi ra, phát hiện Snape đã không còn ngồi bàn ăn, Harry nhẹ nhàng thở dài, bắt đầu tận hưởng bữa tối hôm nay.