Chương 9 Sau khi lấy lại tinh thần, Alan nghe thấy Fleger khen ngợi Albert không ngừng nghĩ: "Thầy Albert thật sự quá ngầu, một tay thì giỏi phép thuật, một tay đấm bốc rất tốt…" Cậu lại nhìn Potter, vẻ mặt đồng ý khi nghe Fleger khen ngợi, đương nhiên cả hai đã trở thành fan hâm mộ của Albert. Những người bạn học như hai người họ thật sự không có nhiều, nên Alan không khỏi hâm mộ, giống như đại ca thật dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao phó.
"Không phải nói muốn chơi bóng rổ sao? Nếu không đi chúng ta sẽ phải về lớp." Alan vừa nói xong, Fleger hét lên: "Ồ, bóng rổ của tôi!" Cậu ấy xoay người chạy về tìm bóng rổ.
Alan và Harry liếc mắt nhìn nhau cười lớn, không gì tốt hơn khi vượt qua khó khăn để nâng cao tình bạn.
Thời gian ra chơi bao giờ cũng nhanh hơn rất nhiều so với thời gian trên lớp. Giáo viên dạy toán là một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, làn da trắng nõn, đôi mắt không lớn, giọng nói không trầm, ông ấy mặc chiếc áo khoác cotton màu đỏ, vừa bước vào cửa đã để lại cho mọi người một ấn tượng không tốt lắm.
"Kỳ nghỉ vui vẻ đã kết thúc rồi, không biết kiến thức còn sót lại trong đầu của các em còn lại bao nhiêu. Bây giờ chúng ta làm bài kiểm tra trên lớp để xem các em học tập như thế nào." Nói xong, ông ấy giơ đề thi trong tay lên.
Thật bất ngờ không kịp đề phòng, trong lớp học toàn là tiếng than thở. Không giống như cách giáo dục vui vẻ của các giáo viên môn học khác, giáo viên toán này chỉ đơn giản là một kẻ tàn bạo, luôn luôn thay đổi cách để họ cải thiện điểm số của mình.
Toán học thực sự là một môn học dành cho người tinh tế, nếu bất cẩn một chút mọi phép tính trước đó đều trở nên vô ích. Trong lớp học có đủ loại sinh vật muôn hình vạn trạng: có người gãi tai gãi má, trầm tư không giải thích được, lấy Fleger làm đại diện; Một số nhìn xung quanh, kỳ vọng có thể nhìn thấy câu trả lời của người khác, chẳng hạn như Moken; Một số vùi đầu vào viết, thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ, có vẻ như đối với toán học Harry cũng không tệ; Có những người khác dùng tốc độ cực kỳ lưu loát, nhanh chóng trả lời xong tất cả các câu hỏi, vẫn rất cẩn thận đối chiếu, Alan chính là người nổi bật trong đó.
"Được, đã hết thời gian, người đứng đầu mỗi tổ thu bài thi lên." Ông ấy không để ý đến khán giả đang tiếc nuối dưới bục, giáo viên dạy toán đáng kính này mặt đối mặt sửa cho bọn họ, vừa sửa vừa mắng. Giống như bây giờ!
"Yo! Dudley, trong đầu em có gì vậy? 6 điểm! Tôi chưa bao giờ dạy một học sinh tồi tệ như em! "Phía trước vẫn mắng Dudley, nhưng phía sau đã công kích bừa bãi.
"Hả? Học sinh Alan Harris đã tiến bộ rất nhiều và đạt điểm tuyệt đối!" Đột nhiên âm điệu bén nhọn gọi không ít học sinh mộng du ban ngày trở về, chỉ thấy thầy giáo lật bài thi qua lại cẩn thận đối chiếu: "Điểm tuyệt đối, không thể chê vào đâu được, bất luận là viết hay là quá trình trả lời đều rất hoàn mỹ. Điều này chứng tỏ học sinh Alan Harris nhất định đã nỗ lực rất nhiều, các em không cần lãng phí thời gian từng ngày, tấm gương ở bên cạnh các em đó…"
"Hệ thống học bá vô địch ấm áp nhắc nhở: ngươi đã được ba vị giáo viên tán thành, còn thiếu sự ngưỡng mộ của 21 học sinh, còn cách thời gian nhiệm vụ là 13 giờ 14 phút."
Khoảng cách nhiệm vụ công bố đến bây giờ cũng chỉ vỏn vẹn một tiết mà thôi, nhiệm vụ đột ngột này lại bắt đầu từ 0 giờ cùng ngày, may mắn còn có thời gian, nếu không cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Tiếng chuông tan học vang lên khiến cho tất cả học sinh thở phào nhẹ nhõm, giáo viên không chấm bài thi của mình nữa nên tránh được một kiếp, ít nhất cũng không để cho giáo viên chỉ vào mũi mắng. Sau giờ học chúng ta lại được sống khỏe mạnh, là một anh hùng!
"Thứ hai tuần sau tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa, học sinh không đạt tiêu chuẩn phải chép lại toàn bộ công thức và định nghĩa trong sách." Không hổ danh là giáo viên ác ma, còn có chuẩn bị về sau.
Cho đến khi tan học buổi sáng, Alan không tìm thấy cơ hội nào để phát huy tài năng của mình khiến cho các bạn học sinh ngưỡng mộ. Buổi trưa ở căng tin ăn cơm, Alan rầu rĩ không vui, trong lòng lo lắng, nhưng Fleger luôn luôn sáng sủa cũng trầm mặc không nói, Harry thấy hai đồng bọn nhỏ của mình đều không vui, cậu ấy cũng trầm mặc theo.
"Alan, cậu thật sự quá lợi hại, tôi thì khổ rồi, tuần sau nhất định sẽ gặp kiếp nạn." Fleger cắn mạnh một cái bánh sandwich, mơ hồ nói.
"Harry, thành tích của cậu cũng không tệ lắm, cả đời này tôi đoán mình cũng không đạt tới độ cao của Alan, nếu như tôi có thể như cậu, tôi cũng cảm thấy mỹ mãn." Fleger nói.
Harry gãi đầu, không biết làm thế nào để an ủi Fleger.
"Đừng uể oải, tuần này tôi có thể giúp cậu học thêm, có lẽ tuần sau cậu sẽ không bị mắng." Là một cựu giáo viên xuất sắc, Alan nói rằng dạy kèm là sở trường của mình.
"Thật sao, cảm ơn cậu rất nhiều, Alan." Fleger cảm kích nói.
"Alan, tôi có thể nghe cùng không?" Harry trông mong hỏi, trong lòng rất hâm mộ.
"Đương nhiên, các cậu đều là bạn của tôi. Nhưng thời gian nào là được?" Alan đồng ý.
"Harry, Alan, tôi nhớ các cậu đều không tham gia lớp học thứ hai của trường, không bằng chúng ta lợi dụng thời gian này, thương lượng với bà Kelly, bà ấy nhất định sẽ đồng ý." Fleger đưa ra một đề nghị khả thi.
"Được, lợi dụng thời gian này. Bây giờ chúng ta nên lấy lại tinh thần và đi dạo quanh khuôn viên trường."Alan muốn nhân cơ hội này để làm quen với môi trường học đường.
Ý tưởng tốt này đã được sự chấp thuận nhất trí của Harry và Fleger, thời thơ ấu rắc rối giống như một đám mây đen, được gió thổi bay, đến nhanh rồi cũng đi nhanh.
Lúc đi ngang qua hội trường trong khuôn viên trường, bên trong có tiếng nhạc sôi động vang lên, trước cửa có rất nhiều bạn học cao thấp đang thò đầu vào cử sổ xô đẩy nhau xem.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta đến xem không?" Fleger cực kỳ tò mò lập tức đẩy Harry và Alan chen qua.
Chỉ thấy một sân khấu lớn, bối cảnh sân khấu là một tấm bảng tuyên truyền cực kỳ khổng lồ, phía trên phun ra bầu trời xanh mây trắng, rất nhiều những quả bóng bay đầy màu sắc, những đứa trẻ vui vẻ đang chơi các loại nhạc cụ trên bãi cỏ xanh.
Ở hai bên sân khấu có đàn piano, đàn accordion, saxophone và các nhạc cụ khác.
Trên sân khấu, một cô bé tóc nâu với hai bím tóc nhỏ đang hát một bài đồng dao, giọng hát trong trẻo du dương rất dễ chịu.
Hàng đầu tiên dưới sân khấu có năm vị giáo viên đang ngồi, nghiêm túc xem màn trình diễn của cô bé, thậm chí còn có người viết và vẽ trên bảng chấm điểm.
Phía bên phải sân khấu có một hàng học sinh, xem ra họ đang xếp hàng đăng ký, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
"Là vòng sơ khảo của chương trình tài năng trong trường." Fleger khẳng định: "Trường học năm nào cũng tổ chức sự kiện như vậy, năm ngoái màn trình diễn hề của tôi còn đoạt giải ba!" Fleger rất tự hào nói.
"Ngu ngốc chỉ có thể giả làm tên hề." Một giọng nói rất đều vang lên phía sau.