Chương 13"Cậu gửi cho tôi một tấm thiệp chúc mừng sao!" Harry dừng động tác trong tay, bộ dáng kinh ngạc nhìn Alan. Bạn biết không, sống đến bây giờ, chưa từng có ai viết thư cho Harry.
Alan cũng rất kinh ngạc trước sự kích động của Harry, cậu chẳng qua là tùy ý tặng một tấm thiệp chúc mừng để giải quyết vẫn đề mà thôi.
Không nói đến ba người Alan làm càn trong khu phố, tổ chức sinh nhật cho Harry như thế nào. Cũng không đề cập đến Harry khi trở về vì lấy được thư nên đã đấu trí đấu dung với Dursley, và sau đó cậu ấy gặp bác Hagrid như thế nào, biết được mình là phù thủy nhỏ vừa mừng vừa sợ. Chúng ta hãy xem tình huống Alan nhận được lá thư khi cậu trở về nhà.
"Alan, chúc mừng!" Alan đẩy cửa phòng ra, nghênh đón cậu là dải ruy băng đủ màu sắc, căn phòng được trang trí đầy màu sắc, pháo hoa được phun ra bằng đũa phép và bọt đầy màu sắc không ngừng phun ra khiến cho căn phòng vô cùng rực rỡ, như một giấc mơ huyền ảo. Gia đình Alan nở nụ cười lớn phía sau cánh cửa để chào đón Alan, bà Harris và Daisy đẩy một chiếc bánh khổng lồ ra khỏi nhà bếp. Tình huống này khiến cho Alan cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc, ánh mắt của cậu giống như ứa nước mắt vui mừng, sáng lấp lánh, phản chiếu ra cảnh tượng mỹ mãn này, càng khiến cậu thêm hung phấn.
Emily nhận lấy túi xách của Alan và cất nó đi, ông Harris đi tới, đưa cho Alan một lá thư, phong bì được làm bằng giấy da dày, địa chỉ được viết bằng mực màu xanh ngọc lục bảo, không có tem. Alan lật phong bì lên thấy một con dấu sáp, một chiếc khiên, chữ "H" được viết hoa bao quanh bởi một con sư tử, một con đại bàng, một con lửng và một con rắn.
"Chúc mừng, Alan! Con đã nhận được thông báo nhập học từ Hogwarts. Mở nó ra và xem đi." Bà Harris nói một cách yêu thương.
Bức thư thông báo cho phù thủy nhỏ về những điều cần mang theo trong lễ khai giảng và những điều cần lưu ý. Alan sau khi đọc xong đưa giấy cho bà Harris, mặc dù mọi người đã đọc thư như vậy rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể không truyền tai nhau, ông Harris cũng lập tức bày tỏ muốn niêm phong bức thư này, bảo tồn vĩnh viễn.
Cả gia đình hạnh phúc ngồi tại bàn ăn, ăn các món ăn ngon như nấm nướng, xúc xích chiên, bánh bơ và các món ăn ngon khác được chế biến cẩn thận bởi bà Harris và Daisy, trong khi đó nói về những câu chuyện thú vị của Hogwarts.
"Không biết anh sẽ được phân vào nhà nào?" Emily hỏi với vẻ mặt mong đợi.
"Bất luận nhà nào cũng đáng để con dành thời gian trải nghiệm, học tập thật tốt, con phải biết rằng điều đó không có nghĩa là con được phân vào nhà nào, là con chỉ có những ưu điểm của nhà đó thôi. Lúc trước ta không tình nguyện phân vào nhà Slytherin nổi danh với dã tâm, khát vọng quyền lực, bây giờ ta giống như có được sự anh dũng không sợ hãi của Gryffindor, sự kiên nhẫn thành thật của Hufflepuff, cơ trí bác học của Ravenclaw." Nghe ông Harris khoe khoang lung tung như vậy, sự căng thẳng của Alan đối với phân viện đã tiêu tan không ít.
"Nhưng phải phán đoán như thế nào mới có thể được phân đến học viện nào đây?" Em gái Emily tò mò hỏi.
Tất cả những người còn lại trong nhà mỉm cười nhìn cô, bà Harris chạm vào mái tóc vàng mềm mại của con gái út nói: "Con sẽ biết sau đó."
Sự trưởng thành luôn được gửi đến rất nhiều kỳ vọng và phước lành, trước sự chứng kiến của cả gia đình, Alan hy vọng về một cuộc sống mới đã gửi thư trả lời tới Hogwards thông qua con cú Edward của gia đình.
"Alan, đừng quên đưa cho Harry một lá thư, cậu ấy không biết con cũng là phù thủy chứ? Đừng vì sự cẩu thả của những nơi nhỏ như vậy dẫn đến những nỗ lực trước đó của chúng ta trở nên vô ích." Sau đó ông Harris dặn dò.
Cùng lúc đó, Harry cũng nhận được bánh sinh nhật do ông Hagrid tặng, biết được thân thế của mình, cậu ấy khoác áo của ông Hagrid, ăn xúc xích nướng thơm ngon, nóng hổi, cậu ấy cảm giác như mình đang trong một giấc mơ, cậu ấy là một phù thủy nhỏ, sẽ đi học ở một trường phù thủy hàng đầu, chứ không phải là trường trung học Stonewall gì đó, cậu ấy có thể rời khỏi ngôi nhà khiến cậu ấy cảm thấy áp lực! Trong lúc tràn đầy vui sướиɠ, cậu ấy lại nhớ tới bạn tốt Alan và Fleger của cậu ấy, cậu ấy sắp phải xa họ, không ở cùng một trường học, càng không ở cùng một thành phố, bọn họ sẽ kết bạn với những người bạn mới, đúng vậy, Alan ưu tú như vậy, Fleger vui vẻ như vậy, ở trong đám đông bọn họ chính là phát sáng, như vậy khiến người ta yêu thích… Nghĩ đến đây, Harry không khỏi khổ sở.
Đúng lúc này, cửa sổ căn nhà nhỏ rách nát sừng sững trên rạn san hô này phát ra âm thanh "rắc rắc", Harry nhìn lại, là một con cú, Harry biết rằng con vật này là một người đưa thư đáng yêu của thế giới phép thuật, cậu ấy cái ích kỷ xoay người lên, chạy tới đưa tay kéo cửa sổ ra, một luồng gió biển mãnh liệt lập tức thổi tới trước mặt, con cú bị cơn gió mạnh này làm cho lảo đảo, nhưng vẫn ngoan cường giãy dụa bay đến tay vịn sô pha rách nát, nghiêng đầu nhìn Harry, tựa như đang hỏi Harry vì sao không tới mở thư.
Đây là một con cú rất cường tráng, cả người nó ướt sũng, dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy gửi thư tới đây, không khó để tưởng tượng nó đã chiến đấu bao nhiêu sóng gió. Mặc dù nó đã kiệt sức, nhưng trước khi hoàn thành nhiệm vụ, nó vẫn cố chấp đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn Harry.
"Mau cởi trói lá thư ra khỏi chân nó, loại thời tiết này có thể bay tới đây thật đúng là không dễ dàng. Đó là một sứ giả trung thành!" Hagrid tán thưởng không thôi, thúc giục Harry nhanh chóng đi xé lá thư.
Harry vội vàng đi qua, con cú vươn chân trái của nó ra, phía trên dùng dây vải màu đỏ buộc một cuộn giấy da nhỏ, thần kỳ chính là, trong thời tiết mưa gió đan xen như vậy, dây thừng cùng giấy da lại rất khô ráo, không có một chút vết nước!
Đây là lá thư của ai vậy? Nó được gửi cho ai?