Chương 11Vào buổi sáng sớm, một giọt sương rơi xuống từ lá non rơi ra khỏi hàng ngàn ánh đèn vàng. Alan đứng dậy khép lại tư thế, hoàn thành động tác thứ ba của sơ cấp luyện thể thuật.
"Cuối cùng cũng luyện được động tác thứ ba, không biết sẽ mang đến cho ta kinh ngạc gì." Alan rất mong chờ.
Suy nghĩ của Alan quay về một năm rưỡi trước, sau khi nhận được "Sơ cấp Luyện thể thuật", Alan đắm chìm trong sách cả buổi chiều, cẩn thận nhai những văn bản xuất hiện trong mỗi cuốn sách, hàng ngàn lần trong đầu miêu tả hình ảnh trong cuốn sách, trong lòng biểu diễn động tác cụ thể. Cũng may buổi chiều không có khóa học chính, cũng khiến cho Alan thuận lợi vượt qua.
Một năm rưỡi nay, mỗi ngày trong giờ học thứ hai, Alan đều ở góc kiến thức của trường dạy kèm bài tập của Harry và Fleger, đồng thời cũng khiến thành tích của bọn họ tăng vọt, tình bạn giữa bọn họ cũng ngày càng tăng lên trong sự khıêυ khí©h của đám người Dudley. Không nghi ngờ gì nữa, bài kiểm tra cấp độ biếи ŧɦái của giáo viên toán ác ma không thể làm khó ba người này, trong trận chung kết của chương trình tài năng trong khuôn viên trường, màn trình diễn của ba người Alan đã thành công lớn, tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi vang vọng khắp hội trường. Trong kỳ thi cuối cùng, Alan chiếm vị trí đầu bảng với thành tích xuất sắc đến khó tin trong kỳ thi, khiến bà Kelly vui vẻ nở hoa.
Đương nhiên điều khiến Alan vui vẻ và hứng thú nhất là nghiên cứu bùa chú cùng với luyện tập sơ cấp luyện thể thuật. Luyện tập sơ cấp luyện thể thuật có thể giúp Alan điều khiển cơ bắp ở các khu vực khác nhau của cơ thể chính xác hơn, sau này khi cậu sử dụng đũa phép cần quỹ đạo chính xác, hơn nữa khi làm ma dược xử lý những dược liệu kia cũng không cần lo lắng run tay.
Alan trở về phòng, thay áo lạnh và đi xuống tầng dưới, ngoại trừ Daisy, cả nhà vẫn chưa thức dậy.
Cậu chu đáo nấu cho gia đình một nồi trà sữa sáng nóng hổi, hương sữa nồng nàn, Alan đưa đến bàn của Daisy.
"Chị, hôm nay em và Fleger hẹn nhau đi tìm Harry, chị giúp em nói với mẹ một tiếng nhé."
"Được, các người đi chơi đi, trước bữa tối nhớ phải trở về." Trà sữa thơm ngon khiến cho Daisy cảm thấy rất tốt. Trong hương thơm mờ dần, Daisy không quên dặn dò em trai.
"Yên tâm đi!" Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại và Alan rời khỏi nhà.
Chương này hơi ngắn tác giả viết hơi ngắn á mọi người nên chỉ tới đây thôi ạ^^