Chương 5
Ở phía trước Tưởng Phẩm Nhất thấy Phó Dục Thư dừng bước, cảnh giác quay lại bên cạnh anh, nhìn theo tầm mắt anh về phía cây hòe già trăm năm giữa khu. Lá cây hòe rơi xuống đất, có một người đứng trên con đường phủ kín lá rơi. Tướng mạo người đó bình thản, cử chỉ thận trọng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất quay lại thì quay người đi. Tưởng Phẩm Nhất chỉ thoáng thấy một bên mặt của ông ta.
"Là chú Cổ ở phía tây." Tưởng Phẩm Nhất hạ giọng nói, "Ông ấy không biết nói, lỗ tai cũng không nghe thấy bình thường rất ít ra ngoài, mới vừa rồi chú ấy nhìn anh sao?"
Phó Dục Thư nhìn về phía cô nói: "Nếu như mới vừa rồi chú ấy nhìn tôi thì tôi có gặp xui xẻo hay không?"
Anh hỏi giống như đang trêu đùa, cũng thật ra là xoa dịu không khí nhưng Tưởng Phẩm Nhất lại cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ người xui xẻo chính là tôi."
Phó Dục Thư hơi nhíu mày giống như đang suy nghĩ gì đó, Tưởng Phẩm Nhất bổ sung: "Nếu như anh không đi vào thì tỷ lệ xui xẻ tôi gặp phải càng lớn hơn."
Phó Dục Thư nhoẻn môi cười một tiếng, đi lên trước mở cửa đón Tưởng Phẩm Nhất vào.
Trước khi đi vào cô quan sát bốn phía theo thường lệ, xác nhận không có gì dị thường mới bước vào.
Nhà bếp của Phó Dục Thư ở lầu hai đối diện xéo là phòng sách, kế bên phòng sách là phòng ngủ, kế bên phòng ngủ là nhà vệ sinh. Lần trước lúc Tưởng Phẩm Nhất đến đây, nơi này đã bị người khác đập phá thay đổi hoàn toàn nhưng bây giờ toàn bộ đã được khôi phục hình dáng cũ.
Đồ gia dụng cổ xưa mang theo hơi thở độc đáo của thời đại, Phó Dục Thư sửa sang lại tất cả rất sạch sẽ đèn cũng sửa tốt.
Đêm mùa thu đến rất sớm, Phó Dục Thư tiện tay mở đèn lên trong phòng sáng ngời khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn.
"Cô nghỉ ngơi ở phòng khách một chút, tôi đi nấu cơm." Phó Dục Thư thuận miệng nói xong đến phòng bếp đặt rau cải và gạo xuống, rót cốc nước nóng cho Tưởng Phẩm Nhất.
Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở trong căn phòng khách không lớn lắm ở lầu hai. Dưới ghế hơi lạnh, Phó Dục Thư cầm chăn lông và đệm đến cho cô. Cô cũng không khách sáo nhận lấy kê vào mới ngồi xuống, đắp chăn lên hai chân cầm cốc nước nóng sưởi ấm.
"Tôi không thấy anh có thiết bị sưởi ấm, ở đây không lạnh sao?" Cô tò mò hỏi.
Phó Dục Thư lắc đầu, gọi con mèo anh nuôi bằng giọng nói vô cùng trầm ấm dễ nghe. Con mèo đen đi ra khỏi phòng sách, lười biếng đi đến chậu ăn bên tường ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh chờ anh ngồi xuống đổ thức ăn mới cho nó.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư cho mèo ăn. Anh đã tháo mũ ra, áo khoác còn chưa kịp cởi ngược lại sau khi cho mèo ăn còn lấy nước cho nó, lúc này mới cầm chiếc khăn tay ca rô màu xanh đậm lau tay nói: "Xin lỗi, để cô đợi lâu. Lúc tôi về quê thì thức ăn chuẩn bị cho nó đã ăn hết rồi, vừa rồi mới ra ngoài mua về, không sớm cho nó ăn chốc nữa nó sẽ quấy rầy chúng ta ăn cơm."
Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến khi nãy Phó Dục Thư xách cái túi rất lớn, bên trong ngoại trừ gạo và thức ăn còn có đồ gì đó không thấy rõ, hóa ra là thức ăn cho mèo.
Cô gật đầu không chú ý, để cốc xuống đi đến bên tường khom lưng nhìn con mèo hỏi: "Nó tên là Tiểu Hùng sao?"
Phó Dục Thư ừ một tiếng, nói như lơ đãng: "Tùy ý đến nhà một người đàn ông không quen thân làm khách là rất nguy hiểm, nhất là cô gái xinh đẹp. Sau này Tưởng tiểu thư nên chú ý nhiều hơn."
Tưởng Phẩm Nhất không ngẩng đầu lên, cũng không đưa tay chạm vào con mèo đang dùng cơm bởi vì cô không muốn quấy rầy nó.
Cô rất bình tĩnh trả lời vấn đề của anh: "Tôi cũng không đến nhà người khác, bất kể người đó là nam hay nữ."
Phó Dục Thư nhìn bóng lưng của cô, thật ra thì cô mặc không nhiều lắm cho nên anh mới cầm tấm chăn đến cho cô. Cô giơ tay nhấc chân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được trên vai có vật gì đó, căn cứ theo phán đoán của anh có lẽ là cánh bướm.
"Vậy sao Tưởng tiểu thư nhận lời đến nhà tôi dùng cơm?" Trong lòng anh nghĩ đến một chuyện, nhưng ngoài miệng lại hỏi một chuyện khác.
Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn anh nói: "Anh hẳn rất rõ tôi đến là vì tin tưởng đạo đức của anh, đây cũng là nguyên do tôi bằng lòng nói những điều này với anh."
Phó Dục Thư cũng không phủ nhận, gật gật đầu nói: "Được, nếu Tưởng tiểu thư bằng lòng nói cho tôi chuyện tôi muốn biết thì tôi cũng sẽ nói cho Tưởng tiểu thư chuyện cô muốn biết. Nhưng trước khi chúng ta nói những chuyện này, ăn cơm trước đã." Dứt lời, anh quay người đi vào bếp nấu cơm.
Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ nhìn anh đi vào nhà bếp, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhỏm nghĩ thầm rốt cuộc đã có tiến triển, ít nhất anh không hề vòng vo với cô nữa.
Lúc Phó Dục Thư nấu cơm, Tưởng Phẩm Nhất tham quan lầu hai một chút. Phó Dục Thư vẫn sử dụng phòng ngủ cũ của hai vợ chồng già kia, có điều là thay đổi giường và một chút vật gia dụng. Trong phòng bày biện một số dụng cụ thí nghiệm, cốc bê-se, kinh hiển vi vân vân...
Bên cạnh bàn đặt những món đồ này, còn có một tấm bảng đen và bảng vẽ. Bên bảng vẽ còn có một bộ cọ màu và một chồng giấy vẽ, tờ giấy vẽ trên cùng vẽ biểu tượng Hòe Viên - Cây hòe già đã sống gần trăm năm tại đây.
Cô không kiềm được đi đến cầm tờ giấy vẽ lên quan sát, cây hòe trong bức vẽ này rất sống động, rõ ràng là bản lĩnh vẽ tranh thâm hậu. Nếu như đây là Phó Dục Thư vẽ, vậy tài vẽ tranh của anh thật sự xuất sắc.
Đang lúc suy tư thì Phó Dục Thư đến gọi cô: "Tưởng tiểu thư, cơm làm xong rồi, đã đợi lâu."
Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu, ngại ngùng đặt bức vẽ xuống nói: "Xin lỗi, chưa được anh cho phép đã vào phòng ngủ của anh."
Phó Dục Thư nhoẻn môi không sao cả: "Không cần, tôi là đàn ông, trong phòng không có gì không thể cho phụ nữ nhìn, đến dùng cơm đi."
Tưởng Phẩm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cùng rời khỏi phòng ngủ với anh đi đến phòng ăn. Thật ra phòng ăn cũng không lớn, tối đa chỉ chứa được bốn năm người. Tưởng Phẩm Nhất ngồi đối diện anh, nhìn trên bàn ba món mặn một món canh, hơi có chút ngạc nhiên.
"Thời gian hơi gấp, chỉ có thể làm những thứ này, xin bỏ qua." Anh bưng chén cơm lên, mời cô cầm đũa.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa nói: "Thật ra thì mới chưa đến nửa tiếng, cơm cũng phải nấu hơn hai mươi phút, anh làm được nhiều món như vậy đã quá tuyệt rồi."
Phó Dục Thư tỉnh bơ nói đùa: "Một người đàn ông được khen ngợi tài nấu nướng thật sự không có gì đáng kiêu ngạo." Dứt lời, anh thúc giục, "Ăn đi, thời gian không nhiều lắm."
Tưởng Phẩm Nhất hơi tò mò, tại sao anh luôn nói đến vấn đề thời gian. Nhưng tò mò thì tò mò, tính cách cô cũng không phải là loại truy hỏi đến cùng. Thấy anh vẫn thúc giục, cô theo ý anh bắt đầu ăn cơm.
Theo thường lệ lúc ăn cơm không nói chuyện với nhau, cho đến khi Phó Dục Thư xác định cô đã ăn no, mới mời cô ra phòng khách nói việc chính.
Sau khi ngồi xuống, Phó Dục Thư nói ngay vào điểm chính: "Bình thường không có việc gì sẽ không ở lại một nơi quá nửa tiếng, như vậy chắc sẽ không gặp nguy hiểm. Lúc trước Tưởng tiểu thư rất cẩn thận cho nên tôi luôn tiết kiệm được thời gian, nhưng vẫn vượt quá quy định."
Tưởng Phẩm Nhất cũng không bất ngờ, cô không cố ý che giấu lo lắng của mình. Anh có thể nhận ra là do anh thông minh tài trí, cô chỉ gật đầu cảm ơn: "Không sao, bữa ăn tối rất ngon, chúng ta có thể nói vào việc chính rồi."
Phó Dục Thư gật đầu, nói trước lá bài tẩy của mình: "Tôi đến đây là vì một người bạn, anh ta là Phó cục trưởng Cục Công An thành phố Bình Giang, tên là Tống Vân. Mấy năm gần đầy rất nhiều án mạng xảy ra trong Hòe Viên, nguyên nhân cái chết đều là tự sát. Gần đây tôi sáng tác một bộ tiểu thuyết, cho nên cảm thấy khá hứng thú với những điều này cho nên nghe anh ta nói một chút." Anh đưa tài liệu đã sớm chuẩn bị xong cho Tưởng Phẩm Nhất, đôi mắt đen phát sáng, "Những án mạng này cũng không có điểm đáng nghi. Phía công an phát hiện những hộ gia đình này cũng là sau khi dọn đến ở Hòe Viên, hộ cư ngụ dài nhất là một năm, nguyên nhân cái chết là chứng trầm cảm."
Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tài liệu, lúc cúi đầu xem lại nghe anh nói tiếp: "Bởi vì hiện trường xảy ra án mạng thật sự đã được xử lý không thể khám xét lại, cho nên phía công an cũng chỉ giấu nghi ngờ trong lòng. Nhưng chuyện này xảy ra quá nhiều nên khiến người ta phải chú ý."
Tưởng Phẩm Nhất cũng biết được phần lớn tài liệu trong tay, cô trả chúng lại cho anh, nói: "Anh nói không sai, lúc trước người chết cũng là người ngoại lai, cho nên tôi mới hi vọng anh dọn đi."
Phó Dục Thư nhận lấy tài liệu cúi đầu bỏ lại trên bàn, hỏi như thờ ơ: "Trước đây cô đều nhiệt tình như vậy với từng người ngoại lai sao?"
Tưởng Phẩm Nhất khó hiểu nhìn anh một cái, tuy chần chờ nhưng vẫn nói thành thật: "Không phải."
"Tại sao?" Phó Dục Thư ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn sắc bén.
Tưởng Phẩm Nhất quay đầu đi nói: "Anh cũng nói, có một số việc xảy ra quá nhiều sẽ khiến người ta phải chú ý. Cho nên chắc anh hiểu được nguyên nhân của tôi là sao. Tôi và người nhà của tôi sống ở đây cả đời, tôi làm sao cũng là vì tự bản thân chúng tôi, không có nguyên nhân khác."
"Tưởng tiểu thư, thật đáng tiếc phải nói với cô bây giờ cô mới làm vậy đã trễ rồi." Phó Dục Thư nhìn ra bên ngoài một chút, đứng lên nói, "Thời gian đã vượt quá nhiều rồi, về nhà đi lần sau lại nói tiếp."
Tưởng Phẩm Nhất hơi bất đắc dĩ đứng lên nói: "Mấy câu nữa là có thể nói xong, tôi nói hết rồi đi."
Phó Dục Thư đưa tay chìa ra phía bên ngoài, dáng vẻ tiễn khách không cho cự tuyệt: "Lần sau đi. Cô về trước đã, nếu không về sẽ không còn kịp nữa."
"Tại sao?" Tưởng Phẩm Nhất hơi có dự cảm xấu.
"Nếu như tôi đoán không sai, ba của cô chắc là đã trở về. Ông rất vội. Có thể có người nói cho ông biết cô đang ở chỗ tôi."
Phó Dục Thư lấy ra một thứ tương tự điện thoại di động, màn ảnh chừng bốn tấc chia làm sáu ô, trong mỗi một ô đều có hình ảnh giám sát nơi này từ những phương vị khác nhau.
Hóa ra anh cũng không phải là không hề có đề phòng nơi này, trách sao mà to gan vậy.
Tưởng Phẩm Nhất cau mày bước nhanh xuống lầu, Phó Dục Thư đi theo sau cô. Trong trí nhớ của cô, cha mãi mãi là người không bao giờ lộ ra tâm tình chân thật, cho nên cô không nhịn được hỏi Phó Dục Thư: "Sao anh biết ba tôi rất vội?"
Phó Dục Thư vừa đưa cô ra ngoài vừa nói: "Bên ngoài lại đang mưa lất phất. Ba cô mặc áo jacket màu sáng, phía trước áo jacket ẩm ướt rất rõ, nhưng phía sau không có. Điều này nói rõ ông chạy băng trong mưa suốt, chỉ khi đến gần đây mới đi chậm lại."
Ánh mắt Tưởng Phẩm Nhất phức tạp ngoái nhìn anh một cái, vô cùng nhanh chóng vươn tay về phía anh: "Đưa điện thoại di động cho tôi."
Phó Dục Thư không do dự, nhưng không phải là đưa điện thoại di động cho cô, mà là lấy ra một tờ danh thϊếp trong túi áo cầm hai tay lịch sự đưa cho cô.
Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy danh thϊếp, bỏ đi cũng không quay đầu lại. Bởi vì hành động gấp rút, mái tóc dài bay lên theo người cô quay đi. Phó Dục Thư cách cô rất gần, mái tóc mang theo mùi hương của cô quất vào hai gò má anh, hơi đau một chút nhưng càng nhiều cảm khái hơn.
Cô rất đẹp. Người cao, dáng cũng đẹp, mặc trang phục gì cũng hết sức phù hợp. Cho dù bỏ đi lớp trang điểm, bên dưới lớp tơ vải bao phủ vẫn là một thân thể duyên dáng nhanh nhẹn.
Tuy nói mặt mũi cô xinh đẹp nhưng lại có vẻ lõi đời, thần thái thông minh như vậy cũng đã khiến người khác chùn bước, nhưng giao tiếp lại lương thiện thẳng thắn. Loại tương phản này khiến ấn tượng của người ta đối với cô thay đổi rất lớn.
Cô ấy nhìn bạn, cái kiểu sợ sệt chuyện gì đó nhưng bộ dạng lại vô cùng kiên cường khiến lòng bạn rung động.
Có điều là, người xưa có nói "Người đẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng để nhân gian thấy bạc đầu". Đồ tốt thường chẳng tồn tại được lâu.
Trong lúc đang suy tư, bên nhà đối diện vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn. Phó Dục Thư ở gần đó có liên tưởng không tốt, gần như không do dự chạy đến gõ cửa nhà.
Trong thoáng chốc anh nhớ đến một câu nói đùa của người bạn đối với anh, rằng phụ nữ có liên quan đến anh kết quả sẽ chẳng ra sao. Trước kia anh không cảm thấy vậy nhưng khi nhìn qua cửa sổ nhà Tưởng Phẩm Nhất, thấy cô ngã ở cầu thang khóe miệng rỉ máu thì anh hơi tin.
Không có ai mở cửa, Phó Dục Thư gõ cửa vài cái cũng không ai đáp lại. Bởi vì lo lắng an nguy của Tưởng Phẩm Nhất, Phó Dục Thư đành phải đưa tay nhanh chóng mở cửa sổ nhảy vào.
Trong nhà có một người đàn ông trung niên đang nổi giận, nhìn thấy anh nhảy vào thì muốn vung tay lên đánh anh. Tưởng Phẩm Nhất bị cha mình tát một cái choáng váng đầu óc, tai ù đi cũng không biết xảy ra chuyện gì thì đã được người khác ôm vào lòng.
"Cô không sao chứ?" Phó Dục Thư cúi đầu hỏi cô, tiếng nói lúc gần lúc xa.
Cả đầu óc Tưởng Phẩm Nhất đều rất mơ hồ nhìn anh: "Tôi đang nằm mơ sao?"
Phó Dục Thư nói không buồn để ý: "Là mộng đẹp thì tốt."
"Mộng đẹp thì đoán chừng khi tôi chết mới có." Cô nói rất bi quan.
Phó Dục Thư bất đắc dĩ nhếch khóe môi, trịnh trọng cải chính: "Cô chưa chết."
chào bạn, mik có đọc chuyện của bạn viết thì theo ý kiến riêng của mik thì mik cảm thấy khá là hay í, mik mong bạn có thể ra nhiều bộ chuyện hay hơn nữa ạ