Chương 47: Trốn
Cố Viễn Thần mở toang hòm báo đang đầy tràn. Rất nhiều báo liền ngay tức khác đổ ào ra mặt đất. Cậu đành phải ngồi xổm xuống đất, để nhặt từng tờ một lên xem.
Trở đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Mưa rơi mịt mờ, hòa lẫn vào trong sắc đen tối tăm của ko gian. Cố Viễn Thần nhìn nhìn thêm chút nữa. Bỗng nhiên cảm thấy cổ tay trái đau như cắt. Cậu nắm chặt nó, lần lần chuỗi hạt kia, dường như có nó đang rút cạn lấy hơi thở của mình.
Để báo xuống, bước ra khỏi lầu. Trong làn nước mưa lạnh như băng, pha lẫn với bùn đất bên dưới, Cố Viễn Thần nhìn đến một người mặc áo mưa màu xanh lục đang nằm đó, hòa vào với nước mưa và bùn đất. Chậu hoa bằng đất vỡ tan tành phô ra gốc cây khẳng khiu do bị nước mưa dội xối xả vào. Ngoài ra, lẫn vào nó còn có máu tươi và cả mấy mãnh vỡ nữa.
Cố Viễn Thần lặng lẽ đứng cạnh người chết. Cậu chăm chăm nhìn mưa đang ào ào xối xuống như muốn rửa đi bùn đất trên thi thể. Từng chút một, từng chút một…. Mãi đến khi một chấm màu vàng nhạt óng ánh lộ ra rồi từ từ lớn dần, biến thành 1 hạt tròn.
Cố Viễn Thần cố gắng bình tĩnh hô hấp. Tay ngay lập tức chộp lấy chấm sáng giữa bùn đất. Một viên ngọc hoàn thiện xuất hiện ngay trước mắt. Lấp lánh, tròn trĩnh, cùng với những viên khác trong chuỗi hạt của cậu giống nhau như đúc.
Tìm được rồi. . . Cố Viễn Thần hơi khép hờ mắt, ko cách nào kiềm được mà dùng hai tay áp chặt hạt châu vào ngực mình. Cậu đang cười, đang khóc, để mặc cho nước mưa quất vào mặt mình. Ngón tay tái nhợt nắm lấy thứ quý giá nhất của cậu. Quý đến nổi không một thứ nào có thể quý hơn nó được cả.
Tiếng mở cửa vang lên. Chu Hà Sinh giờ đã ngồi lại sopha, lặng lẽ mở to mắt.
Cố Viễn Thần tựa như vừa bị mắc mưa trở về. Đầu tóc, quần áo đều ướt đẫm, nhưng tinh thần cậu dường như tốt lắm. Sắc mặt rạng rỡ, đôi má trên đó cũng hơi ửng hồng theo.
Chu Hà Sinh cứng nhắc tiến lên phía trước. Chưa gì đã bị Cố Viễn Thần nắm lấy cánh tay mình, hai đầu vai cậu run rẩy nói: “Em tìm được hạt châu rồi, tìm được rồi!”
Chu Hà Sinh giật mình hỏi: “Tìm được ở đâu thế?”
“Ở trong chậu thu hải đường. Hồ Bích Mai đã chôn nó vào trong đó. Nên ở giây phút cuối cùng, chị ấy đã gắng gượng chỉ tay về chậu hoa. Chị ấy sắp chết còn cố nói cho em biết nữa.” Cố Viễn Thần đang nói bỗng trở nên nghẹn ngào. Vẻ mặt đang hưng phấn thoáng chốc liền tái nhợt, buồn bã.
“Tìm được là tốt rồi.” Chu Hà Sinh biết, hiện giờ mình ko nên chạm vào cậu. Nhưng anh vẫn nhịn ko được mà xoa xoa lưng cậu. Cố Viễn Thần bỗng đưa mắt hướng về cái chén trống trơn trên bàn, dần dần bình ổn trở lại, cậu nhẹ giọng hỏi: “Ăn cháo xong rồi àh?”
Chu Hà Sinh đưa mắt mình nhìn thật sâu vào mắt cậu, miệng cứng nhắc: “Cháo thơm lắm.”
Vừa nói xong câu này, Chu Hà Sinh liền lao đến, ôm chặt lấy Cố Viễn Thần thật thân thiết mà hôn cậu.
Bao nhiêu lời chưa kịp nói đều bị đối phương nuốt vào bụng. Chu Hà Sinh đẩy Cố Viễn Thần tựa sát vào tường. Hai người dường như đã dốc hết toàn lực mà hôn, ko nỡ buông ra. Mãi đến khi cảm thấy thân thể của Cố Viễn Thần dần trở nên mềm nhũng, Chu Hà Sinh mới nâng mặt cậu lên, bắt đầu cọ xát vào vùng cổ. Tiếp theo là ngón tay lần ra sau, hướng càng lúc càng lên trên, thẳng đến phía sau gáy.
Ngón tay mềm mại cuối cùng cũng lần được thứ mà đầu tóc kia đã che lấp lại. Chỉ chút thôi:….Chỉ có một điểm nhỏ nhoi, nhưng lại rất sâu. Sờ đến đó cảm thấy như muôn ngàn hư vô vừa truyền qua, kéo Chu Hà Sinh chìm đắm vào, rơi đến tận cùng sâu thẳm.
Cố Viễn Thần như bị bỏng lửa mà nhảy dựng lên. Cậu mở to đôi mắt trong suốt nhìn Chu Hà Sinh. Trong đó giờ đây cũng chất chứa tràn đầy nỗi đau.
“Sao anh lại biết?” Đến tận nữa ngày sau, miệng Cố Viễn Thần mới có thể nở nụ cười đầy ảm đạm. Mắt cậu vẫn chứa đầy thê lương, đến nỗi chẳng biết giấu vào đâu cho hết.
Chu Hà Sinh đi đến phòng ngủ, gần như cong gập cả người mới có thể mở bung ra được chiếc vali to lớn kia. Lúc này mặt của Cố Viễn Thần đã trắng bệch thảm hại nhìn vali từ từ được mở rộng ra.
Một Cố Viễn Thần khác đang nằm ở bên trong. Gương mặt vẫn yên tĩnh, lạnh như băng. Chu Hà Sinh xoắn tay áo lên, cánh tay trái kia vẫn loang lổ vết bầm xanh tím. Rồi anh lại quay đầu người kia lại, sau gáy hãy còn đọng vết máu, vừa sờ đến cũng có thể biết được là vết thương sâu đến khác thường.
Lữ Thiên đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên bị tiếng sấm làm cho choàng tỉnh.
Cậu dụi dụi đôi mắt đang lơ mơ, chỉ thấy Thiết Hành đang ở cạnh bên mình mà ngủ ngồi. Người anh còn tệ hơn cả cậu ở chỗ chẳng có lấy cái chăn nào cả.
Không hiểu sao, giờ đây khi nghĩ đến Thiết Hành là hai má của Lữ Thiên lại nóng lên. Cậu đưa mắt nhìn gương mặt đầy kiên nghị của anh, lòng lo sợ hoang mang. Có khi nào mình cũng là đồng tính luyến ái ko?
Ngơ ngẫn nhìn thêm chút nữa. Lữ Thiên buồn bực lắc lắc đầu, xong lại đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại.
“Tập quán sinh sản…. tập quán sinh hoạt….cưới hỏi ma chay….giải hạn năm tuổi….mê tín lâu đời…..” Lữ Thiên tiện tay giở ra mấy sấp tư liệu còn lại. Tất cả đều có dính dáng chút ít đến nơi này, có rất nhiều tài liệu mà cậu chưa thấy bao giờ. Chỉ là, giờ phải bù đầu lên để đọc thôi.
Vừa cười vừa giở ra vài trang. Bỗng đến 1 trang, hàng lông mi của Lữ Thiên liền run run, mặt đang hứng thú thoáng cái chuyển sang tái nhợt. Cậu đứng lên, lảo đảo tiến về phía Thiết Hành, lại bị vấp phải tấm chăn dưới chân, xém chút nữa là té nhào lên sàn nhà rồi.
“Sếp Thiết! mau dậy đi! Sếp Thiết!”
Thiết Hành giật mình choàng tỉnh, nhìn thấy sắc mặt của Lữ Thiên thì hoảng hồn hỏi: “Sao thế?”
Lữ Thiên nhét xấp tư liệu vào tay anh, chỉ chỉ nói: “Sếp Thiết, anh xem này, xem cẩn thận chút nha!”
Thiết Hành cầm lấy. Là tập tục hiến tế ôn thần đầy mê tín từ ngàn xưa.
“Tế Ôn tổ là tập tục mê tín dị đoan xa xưa nhất của hoạt động tế lễ Ôn thần. Ôn thần thường được xưng là ngũ ôn sứ giả, là thần ôn dịch mà dân gian cổ đại Trung Quốc hay thờ phụng. Người xưa thường cho rằng, dịch bệnh, hoặc những tai họa lan truyền trong dân gian trên diện rộng là do Ôn thần mang lại. Thời cổ đại dân trí vẫn chưa tiến bộ, y học còn thấp kém. Đối với những bệnh tật đáng sợ như trên, chỉ đơn giản dựa vào lòng tin là do quỷ thần quấy phá. Vì thế thường hay cầu xin thần linh che chở.
Minh Hồng Vũ năm thứ 18[1], trong thành đã phát sinh đại dịch. Quan phủ liền truyền lệnh cho phía đông nam vùng Bán Nguyệt (hiện giờ chính là khu Hòe Thụ Lý và vùng phụ cận) tiến hành đại lễ hiến tế Ôn thần. Phương pháp tế lễ này vô cùng tàn nhẫn. Trong khu vực đã được chọn, bất kể là già trẻ gái trai, đều bị thiêu cháy cho thành than. Sau đó dồn hết tro cốt vào 1 chiếc hòm, bịt kín lại rồi bí mật đem chôn. Hoạt động này, mang ý nghĩa là hiến tế những người này xuống làm nô bộc cho Ôn thần, cầu xin người có thể ra tay nhân nhượng, tiêu trừ dịch bệnh. Hủ tục như thế thật làm khϊếp đảm lòng người. Càng về sau những lễ hiến tế man rợ đó dần dần bị hủy đi, rồi từ từ tuyệt tích.”
Ánh mắt của Thiết Hành cứ nhìn chằm chằm vào xấp tư liệu. Xem 1 lần, rồi lại 1 lần nữa, sau đó mới lên tiếng: “Pháp y nói, dấu tay kia được cấu thành từ 1 loại than ko rõ là gì. Mà lần nào cũng là lớn nhỏ ko giống nhau. Còn cao tăng lại nói về trận pháp áp chế âm tà chi khí, tránh cho oán khí thoát ra, ma quỷ đòi mạng người. Tất cả đều đã rõ rồi. Vậy thì, thật sự là có quỷ hay ko có quỷ?”
Lữ Thiên cũng ko biết trả lời anh thế nào, chỉ kêu đại lên: “Sếp Thiết.”
Thiết Hành mạnh mẽ nắm lấy sắp giấy trong tay, cứ nắm rồi lại buông, dường như còn chưa thể đưa ra quyết định được. Cuối cùng thì cầm chặt lấy tay Lữ Thiên, nhanh chóng nhè hướng cửa lớn mà đi.
“Chúng ta đi tìm bọn Chu Hà Sinh thôi. Nếu như muốn đòi mạng, thì chúng chắc sẽ chẳng tha cho 1 ai. Chúng ta phải rời khỏi đây, giữ lại mạng sống là chiến thắng rồi!”
[1]
Minh Hồng Vũ chính là niên hiệu của những năm mà Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương làm hoàng đế. Theo như sách thì ông mất năm Hồng Vũ thứ 31 tức là năm 1398. Suy ngược ra năm Hồng Vũ thứ 18 tức là năm 1385. Theo đó, bạn Hữu tra ra vào năm này ở phía bắc tỉnh An Huy có dịch châu chấu và bệnh dịch hoành hành. Quan phủ ở đó quả thật có ra lệnh hiến tế. Nhưng hình thức như thế nào thì vô cùng bí mật, chỉ những người tham gia mới biết thôi, mà vùng Bán Nguyệt là vùng nào thì bạn Hữu chịu thôi. Này cũng ko biết có liên quan đến truyện này thật ko nữa