Đừng nói là các học viên hàng đầu thiên chi kiêu tử, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng có chút động tâm.
Nhưng chuyện này đã xuất hiện ở trước mặt hội trưởng và phó hội trưởng. Tuy bọn họ rất muốn nhưng chỉ có thể chờ nhãi con này tự nguyện giao dịch mà thôi.
Vì thế sau khi Lâu Úc và phó hội trưởng rời đi, các học viên hàng đầu khác bắt đầu lôi kéo làm quen.
“Hải Phàm, cậu cảm thấy pháp khí này có phẩm cấp như thế nào?”
Cậu học viên có cái trán vẫn còn hằn dấu đỏ nghe vậy bèn nhìn về phía người hỏi.
Cậu học viên này tên là Phó Hải Phàm, thiên phú luyện khí cực cao. Nghe đối phương hỏi vậy, hắn không đáp lời mà nói thẳng: “Khỏi nghĩ, hắn sẽ không bán đâu.”
Nửa năm nay, Kỷ Lan lăn lộn không ít. Thân là thiên tài luyện khí, đương nhiên Phó Hải Phàm đã từng bị Kỷ Lan làm phiền.
*Phó Hải Phàm là thiên tài luyện pháp khí nhé :>
Nhưng dù sao hắn vẫn còn đang trong giai đoạn học tập, tạm thời không muốn kiếm tiền từ các học viên nên đã đẩy đi rất nhiều lần, suốt quá trình đều cảm thấy không thoải mái. Vì vậy nên trước đó khi gặp nhau ở trong rừng, hắn mới châm chọc Kỷ Lan vài câu. Cũng vì vậy mà hắn mới biết được Kỷ Lan có bao nhiêu phần để ý đến chuyện pháp khí và thi lại khi đến khai giảng này.
“Cậu ta chỉ mới tu vi Luyện Khí ba tầng mà dám xông vào trong bí cảnh, tất cả là vì muốn tìm cơ duyên,” hắn dứt khoát nói thẳng tình huống của Kỷ Lan, “Các người cảm thấy cậu ta sẽ bán sao?”
Các học viên hàng đầu liền trầm mặc.
Thi lại ở học viện tu chân không giống như các trường học thông thường là tự mình thức đêm ôn tập hoặc mời một học viên xuất sắc đến dạy kèm bổ túc là được. Mặc dù có thi lý thuyết nhưng tỉ lệ điểm lại thấp, phần lớn số điểm đều tập trung ở phần thí luyện, hoàn toàn chấm điểm dựa theo thực lực cá nhân.
“…… Cũng không chắc,” trong đó một học viên hàng đầu nói, “Nếu cậu ta dùng pháp khí này không thuận tay thì có dùng trong kỳ thi lại cũng sẽ vô dụng thôi. Nếu lấy một pháp khí cậu ta có thể tiện tay sử dụng để đổi với cái của cậu ta, liệu cậu ta có đồng ý không?”
Phó Hải Phàm cũng trầm mặc, đúng là không chắc chắn lắm.
Học viên hàng đầu kia thấy thế liền hối hận.
Một ý tưởng tốt thế này, hắn không nên nói ra ở trước mặt mọi người và để bọn họ tranh giành dò thử mới phải. Hơn nữa bên Giác Mộc còn có một Phó Hải Phàm chuyên luyện khí tấn công và anh trai Kỷ Hoằng của người ta ở đây. Nếu người ta thật sự có ý muốn đổi thì những người như bọn họ tranh sao lại?
Rất nhanh sau đó Phó Hải Phàm cũng nghĩ đến điểm này, cười đuổi khách: “Tôi không rõ lắm, đợi đến khi cậu ta khôi phục lại rồi nói, cũng không biết phải đợi bao lâu nữa, các cậu đi ăn cơm trước đi.”
Các học viên hàng đầu trong học viện vẫn luôn là người được mọi người xung quanh theo đuổi tán tụng nên không thể làm ra loại hành động mặt dày như cố ý ở lại, chỉ có thể rời đi trước.