Kỷ Nguyên đã quá quen với thái độ của hắn, thở dài: “Em còn nghe nói chuyện bí cảnh lần này bị phá hủy cũng có liên quan đến anh đúng không? Mà anh tùy tiện đi vào bí cảnh thế này…… học viện sẽ không trừ điểm anh đó chứ?”
Hắn nói, “Khai giảng này anh còn phải thi lại, lỡ như bị trừ điểm, không phải sẽ bị ở lại lớp luôn sao? Có cần em giúp anh học bổ túc không……?”
Kỷ Lan dẫm một cước vào chân ga.
Kỷ Nguyên chưa kịp nói hết câu, chiếc xe đã gào rú lao đến trước người.
Kỷ Nguyên bất ngờ không kịp phòng bị, hoàn toàn không có cách nào để phản ứng, “Ầm” một tiếng bị tông bay ra ngoài, ngã rầm xuống mặt đất.
Kỷ Hoằng vừa mới thả đồ xuống và hàn huyên với cha mẹ được hai ba câu, thời điểm đi qua đây thì vừa lúc thấy được một màn này, khóe mắt hắn co giật dữ dội.
Xem như hắn phát hiện ra rồi.
Kể từ khi bất chấp tất cả và liều mạng để tiến vào trong bí cảnh, em trai của hắn đã sống buông thả rồi.
Tài xế gây chuyện mở cửa xuống xe, nhìn thấy dấu vết ở trên đầu xe, lại nhìn Kỷ Nguyên không có việc gì, thỏa mãn lòng hiếu kỳ: Xem ra cơ thể của tu sĩ vẫn cứng cáp hơn.
Kỷ Nguyên đột ngột đứng dậy, không giả vờ giả vịt nữa: “Mẹ nó, anh tông tôi?!”
“Đương nhiên là không rồi,” Kỷ Lan nói với một ngữ điệu càng bất đắc dĩ hơn Kỷ Nguyên trước đó, hắn nhẹ nhàng oán trách, “Em nói xem, sao em lại đứng ở trước đầu xe của anh vậy? Anh vừa nhìn thấy em, vui mừng quá nên dẫm nhầm chân thôi mà.”
Kỷ Nguyên sẽ không chịu thua thiệt ở trước mặt Kỷ Lan.
Hắn thật sự nổi điên lên: “Mẹ nó anh……”
Kỷ Hoằng kịp thời chen vào: “Đang nói gì vậy?”
Kỷ Nguyên: “……”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lực chú ý đều bị thu hút nên đến tận bây giờ Kỷ Nguyên mới phát hiện Kỷ Hoằng cũng đang có mặt ở đây. Vẻ mặt tức giận của Kỷ Nguyên chợt cứng lại, hắn quay đầu ra vẻ kiên cường mỉm cười: “Anh cả, sao anh lại tới đây? Bọn em chỉ đang đùa mà thôi.”
Kỷ Hoằng nhìn Kỷ Nguyên, cảm nhận được sự luống cuống của hắn nên bèn tỏ vẻ có việc muốn nói cùng với Kỷ Lan, muốn đưa người đi.
Kỷ Nguyên không dám đắc tội Kỷ Hoằng, thức thời rời đi. Về phần tài xế gây chuyện thì vẫn chưa nghiên cứu xe xong, tiếp tục quay lại chỗ điều khiển, nhìn trai bồ tát nhà hắn lên xe ngồi chung.
Kỷ Hoằng đã soạn xong bản thảo, chỉ chờ khi không có ai sẽ bắt đầu tận tình dạy dỗ thằng nhóc này một trận.
Kỷ Hoằng lấy chuyện vừa rồi làm điểm bắt đầu, ôn hòa nhã nhặn hỏi: “Chuyện vừa rồi, không có gì muốn nói với anh sao?”
Kỷ Lan thản nhiên đánh giá: “Đạo hạnh quá nông cạn, mới tông một cái mà đã tức giận, một hiệp cũng không được.”
Kỷ Hoằng nói: “…… Em nói lại lần nữa xem?”
Kỷ Lan đối diện với ánh mắt của Kỷ Hoằng, lập tức hiểu được mục đích đến lần này của trai bồ tát.
Hắn không muốn tiếp tục nghe bài luận văn nữa, bèn nói: “Anh thật sự đến tìm em để nói chuyện à? Em còn tưởng rằng……”