Chương 22

Kỷ Lan lắc đầu.

Lâu Úc dạo qua một vòng không có phát hiện gì mới, cảm thấy tên công cụ này đúng là vô dụng.

Hắn không hề lãng phí thời gian, phất tay bảo tên quỷ nhỏ này đi theo mấy người Kỷ Hoằng.

Lâu Úc đi ra ngoài nhảy phắt người lên không trung, cúi đầu nhìn về phía các ngọn núi.

Nhiều năm trôi qua, dưới lực chuyển động của vỏ trái đất, các ngọn núi đã dần dần lệch khỏi vị trí. Hắn vừa xem vừa mường tượng hồi phục lại các vị trí trong đầu, tự hỏi vị trí xuất hiện của pháp trận Khôi Lỗi.

Hắn đứng một mình ở trên cao, cảm giác tồn tại quá mức mạnh mẽ.

Các thế lực nhỏ khác đang trốn ở trong bóng tối nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.

Theo lý mà nói thì các bí cảnh đều thuộc sở hữu quốc gia, nhưng không thể ngăn cản mọi người đều muốn kiếm chút của hời.

Đặc biệt là một bí cảnh lớn kéo dài qua nhiều ngọn núi thế này, người của hiệp hội sẽ không thể nào quản lý hết được, bên ngoài thì càng không. Nhóm chợ đen, nhóm tán tu, nhóm những người thường muốn tiến vào đào chút đồ vật và nhóm những người đi tìm đường chết quay video để được nổi tiếng trên mạng……

Đúng là ngư long hỗn tạp.

*Tán tu: chỉ những người tu luyện mà không theo tông phái nào cả.

Nhưng tiền đề là đừng động vào đồ cổ, cũng đừng động vào mí mắt của Lâu Úc.

Thông thường Lâu Úc đều lười quản những việc này, nhưng nếu để hắn tận mắt nhìn thấy, vậy thì mày xong rồi.

Khi hiệp hội chia người ra để kiểm tra các ngọn núi, bọn họ đã do dự muốn rút lui. Lúc này thấy Lâu Úc đứng ở chỗ đó, bọn họ liền mang theo một chút tâm lý may mắn cuối cùng, bắt đầu lén lút trốn ra ngoài.

Lâu Úc đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt quét về phía các ngọn núi chung quanh, tự hỏi vị trí trước kia của pháp trận Khôi Lỗi ở đâu trong Thất Tinh Tông.

Kỷ Lan đang đứng ở cửa động nhìn hắn, hiểu được trước đó hắn đứng ở ngoài điện đang ngắm thứ gì, có thể là đang cân nhắc vị trí của pháp trận Khôi Lỗi.

Cuối cùng Kỷ Hoằng cũng tìm được cơ hội để tâm sự với em trai. Hắn đi đến bên cạnh Kỷ Lan, hỏi: “Đi vào một mình à?”

Kỷ Lan nói: “Đi cùng nhóm chợ đen.”

Kỷ Hoằng nói: “Thế sao lại bị lạc một mình?”

Kỷ Lan bỏ bớt quá trình bị người ta đuổi gϊếŧ, chỉ nói là dẫm vào một pháp trận nên bị tách khỏi nhóm.

Kỷ Hoằng nghe được nhíu mày, nhịn không được muốn thuyết giáo thêm một lần nữa. Đáng tiếc lần này còn chưa kịp nói ra miệng đã bị Phó Hải Phàm – rốt cuộc cũng đã nghiên cứu xong xuôi pháp trận, chạy tới tìm bọn họ, muốn nhìn thử pháp khí vượt cấp của Kỷ Lan.

Kỷ Lan nói: “Tôi nghe nói có rất nhiều phòng luyện khí tạm thời trên ngọn núi linh thú, có lẽ trong đó vẫn còn những pháp khí khác.”

Phó Hải Phàm: “……”

Mấy người Kỷ Hoằng: “……”

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, mấy người Phó Hải Phàm đều trăm miệng một lời: “Đi, đi xem.”