Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Học Viện Quý Tộc Các Anh Có Ai Bình Thường Sao?

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Tầm: [JNNC?]

Kiều Phàm: [Ừ, một công ty kiểm nghiệm, không xa trường lắm, khoảng mười mấy phút thôi, ít người mà lại yên tĩnh, buổi sáng kiểm nghiệm xong còn viết luận văn sớm được.]

Diệp Tầm đương nhiên không phản đối, vừa rồi cậu mở chức năng đặt chỗ phòng thí nghiệm của bồ câu trắng, phát hiện đã xếp đến bốn ngày sau rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Kiều Phàm, Diệp Tầm tra google về JNNC, tên đầy đủ là John International Inspection Company (Phòng thí nghiệm quốc tế John).

Tiếng tăm vang dội trong ngành, trụ sở chính đặt tại xứ tuyết Bắc u, do ba ông lớn đoạt giải Nobel dẫn đầu thành lập, cam kết phát triển và ứng dụng nguyên liệu hóa học, phòng thí nghiệm trực thuộc có hàng chục đề tài đang nghiên cứu, mỗi năm đầu tư vượt hàng tỷ đô la Mỹ.

Ở gần Saint Del không xa có chi nhánh duy nhất của họ trên toàn thế giới, Diệp Tầm mở diễn đàn bồ câu trắng, quả nhiên đang thảo luận có thể thuê một phòng thí nghiệm nhỏ ở đó hay không.

【Đừng mơ nữa, JNNC từ trước đến giờ không mở cửa cho bên ngoài.】

【Nói thật là không phải làm thí nghiệm tôi cũng không biết JNNC lại có chi nhánh mở gần trường.】

【Không phải còn có người không biết người nắm giữ tuyệt đối của JNNC là mẹ của Kỷ thiếu sao? Xây dựng gần Saint Del rất khó hiểu à? Tiểu gia chủ học ở đây, có chuyện cũng dễ chăm lo hơn.】

【… Vừa nhận được tin, hình như Diệp Tầm bọn họ vào được đó.】

Thấy tin nóng này đăng cách đây một phút, Diệp Tầm mắt tối sầm, không cần nghĩ cũng biết ai làm lộ ra.

Ngoài Kiều Phàm còn có ai.

Đồ miệng rộng này.

… Hơn nữa tại sao lại để cậu đổ vỏ.

Điện thoại rung lên, Kiều Phàm bảo cậu nhanh đến phòng thí nghiệm 102 lấy nguyên liệu.

Kiều Phàm: [Sợ có người lo kiểm nghiệm thất bại sẽ lén lấy hai phần nguyên liệu, cẩn thận phần của cậu bị lấy mất.]

Diệp Tầm lập tức thu dọn sách vở, chạy đến phòng thí nghiệm.

Thư viện cũ cách phòng thí nghiệm khá xa, thời gian đợi xe buýt không ngắn, lúc Diệp Tầm đến nơi, trời đã mưa nhỏ, một màu tối tăm.

Thảm cửa ra vào bị giẫm bẩn thỉu. 102 ở cuối hành lang, từ cuối hành lang đổ xuống một tia sáng yếu ớt, bức tranh chân dung người nổi tiếng treo trên tường đang mỉm cười, Diệp Tầm vỗ vỗ nước mưa trên vai, rũ rũ mái tóc ẩm ướt, sải bước đi tới.

Khi đến gần phòng học 102, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc.

Tiếng khóc thật đáng thương, thấp thấp, nghẹn ngào, pha lẫn nỗi sợ hãi và bất lực.

Cậu dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Bảng tên lớp viết số 106.

Khi cậu bước lên một bước nữa, người bên trong chợt lên tiếng, vội vã nói: “Có ai không… Có ai đến không?”

Nghe giọng là một chàng trai, giọng khàn khàn, như thể lâu ngày không uống nước, hoặc khóc đến mất nước.

Diệp Tầm bặm môi: “Ừm.”

“Bạn học, bạn có thể giúp tôi mở cửa được không, làm ơn…” Sau cánh cửa vang lên một tiếng động nặng nề, chàng trai lao tới bên cửa, vội vã nói: “Tôi bị nhốt một ngày rồi, tôi khát quá đói quá, trong này tối lắm, làm ơn, thả tôi ra được không?”

“Tôi giúp không nổi đâu,” Diệp Tầm nhìn cánh cửa nặng nề, “Cửa bị khóa rồi.”

“… Tôi biết chìa khóa ở đâu! Tôi biết mà!” Chàng trai dường như nghe ra sự do dự trong giọng nói của cậu, mừng như điên nói: “Bọn họ nhốt tôi sẽ không lấy chìa khóa đi đâu, chìa khóa ở trên khung cửa! Tôi thề, tôi tuyệt đối không tố cáo cậu, tôi thề sẽ không nói cho họ biết ——”

Trời mỗi lúc một u ám.

Từ cửa sổ cuối hành lang nhìn ra, chỉ thấy một tầng mây đen cuồn cuộn.

Tia sáng cuối cùng biến mất trong mây đen, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp.

Ngũ quan của Diệp Tầm ẩn trong bóng tối, giọng nhẹ nhàng: “Bọn họ là ai?”

Chàng trai lập tức im bặt, một lúc lâu sau, mới phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.

Tiếng khóc của cậu ta như con thuyền nhỏ trên biển, nghiêng ngả: “... Cậu không muốn cứu tôi, phải không? Tôi đã biết mà! Tôi đã biết!!! Các cậu đều là một lũ, tại sao lại bắt nạt tôi ——”

Diệp Tầm không nghe cậu ta khóc lóc nữa, tuyệt vọng từ khe cửa tràn ra gần như muốn bao phủ cậu.

Cậu bình tĩnh bước đến trước phòng học 102, giơ tay, đẩy cửa.

Ánh sáng rực rỡ.

Màn võng mạc trong giây lát chìm vào bóng tối.

Trong phòng là những chiếc bàn thí nghiệm được xếp ngay ngắn, bên cửa sổ có bảy tám bóng người đứng dựa vào bàn dài.

Chỉ có một cái ghế, cậu con trai ngồi trên ghế khẽ nghiêng đầu nhìn sang, hắn ta mặc đồng phục chỉnh tề, mắt đen lạnh lùng, bóng đổ trên mặt đất như một con thú khổng lồ nguy hiểm, lười biếng đầy áp lực.
« Chương TrướcChương Tiếp »