Chương 34

Quá nhiều lời qua tiếng lại, Tạ Tương đã không còn tinh lực để đối phó, cũng may, vài ngày sau sẽ có buổi kiểm tra, dần dần các học viên cũng không có quá nhiều thời gian để bàn chuyện bát quái mà đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện học tập.

Kiểm tra không đáng sợ, Lữ Trung Hân làm giám thị mới là đáng sợ, ngay cả Hoàng Tùng cũng chạy tới mượn sổ ghi chép của Tạ Tương. Chuyện này thật sự làm khó cho cô, hôm qua Thẩm Quân Sơn trở về học viện đã ngỏ ý muốn mượn của cô, Tạ Tương cũng đồng ý hôm nay sẽ mang sổ ghi chép cho anh ta, không thể nuốt lời. Hoàng Tùng hậm hực ra về. Cố Yến Tranh bên cạnh trưng ra bộ mặt không vui, tựa như anh mới là người không mượn được sổ ghi chép :

" Này ! Hôm qua em và Thẩm Quân Sơn gặp mặt, sao anh không biết ?"

Tạ Tương lườm một cái, không thèm để ý đến bộ dạng ngơ ngác của anh, quay người vào phòng vệ sinh.

Lúc giặt xong quần áo, mặt trời cũng bắt đầu lặn,vầng thái dương treo chênh vênh trên ngọn núi biến bầu trời thành một màu đỏ rực. Tạ Tương đặt chậu xuống đất, cẩn thận treo ga giường lên dây phơi. Luồng gió mát khẽ thổi qua, ga giường phất phơ nhảy múa, tóc mai trên trán Tạ Tương cũng bị thổi rối tung. Một chiếc máy bay giấy lướt gió loạng chà loạng choạng bay qua, Tạ Tương đưa tay bắt lấy nhưng lại vồ trượt, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời ngập đầy máy bay giấy, màu trắng tinh khiết tô điểm cho mảng trời đỏ rực nhảy múa theo làn gió.

Nhìn về hướng những chiếc máy bay giấy xuất hiện, Cố Yến Tranh đang ngồi bên bệ cửa sổ ký túc xá, lần lượt lần lượt phóng từng chiếc máy bay. Tạ Tương nhìn anh một lúc, hai tay bắt lại thành loa hô to :

"Này ! Cố Yến Tranh ! anh làm gì vậy ?"

Cố Yến Tranh cười với cô, ánh mắt sáng rực lạ thường:

"Đẹp không?"

"Đẹp"

"Thích không?"

"Thích"

"Bắt lấy"

Cố Yến Tranh đứng dậy, cầm chiếc máy bay giấy cuối cùng ném về phía Tạ Tương, Tạ Tương vội vàng đuổi theo, lần này vận khí của cô rất tốt, một lần đã tóm được chiếc máy bay.

Máy bay giấy được gấp khá chuẩn, trước khi bị cô bắt được còn lượn vài vòng trên không trung. Mặc dù cảm thấy bản thân có chút ấu trĩ nhưng việc bắt được máy bay lại khiến Tạ Tương vô cùng vui vẻ. Cô hưng phấn tự hào giơ chiếc máy bay nhỏ về phía Cố Yến Tranh.

Bỗng dưng nhìn thấy phía góc nhỏ của máy bay giấy có chữ viết. Tạ Tương sửng dờ, vội vàng mở máy bay ra, trên tờ giấy trắng, lít nha lít nhít đầy chữ, là những nét chữ thanh tú xinh đẹp. Khóe môi đang nhếch lên của Tạ Tương trở nên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt. Những chiếc máy bay này chính là những gì cô đã cực khổ ghi ghi chép chép.

" Sổ ghi chép của tôi !!!" – Tạ Tương gầm lên một tiếng – " Cố Yến Tranh! Tên khốn nạn này ! Anh nhất định phải chết."

Cố Yến Tranh vô cùng nhanh nhẹn rút vào cửa sổ. Tạ Tương muốn xông lên nhưng nhớ đến sổ ghi chép đành phải đè nén cơn giận, nhặt lên từng chiếc máy bay, cẩn thận tháo ra, đặt thành một chồng. Đề phòng bất trắc, sau khi hoàn thành quyển sổ, cô lập tức nhanh chân chạy đến giao cho Thẩm Quân Sơn.

Đứng trước phòng ký túc xá, Tạ Tương cột chặt dây giày, xoay cổ tay, chuẩn bị hoàn hảo để chiến đấu. Nhưng thời khắc đẩy cửa ra lại khiến cô hụt hẩng. Căn phòng tối đen như mực, bên trong không có ai, Cố Yến Tranh lại chạy đi đâu rồi ? Sợ bị đánh nên đã sớm chuồn mất ? Mỗi lần cô ra tay có mạnh lắm không ? nếu Cố Yến Tranh sợ đau sao còn dám xé sổ ghi chép của cô ? có gan làm lại không có gan nhận hậu quả.

Tạ Tương tựa đầu vào giường, chăm chăm nhìn ra cửa, nhất định phải đợi Cố Yến Tranh về đánh cho anh một trận, nhưng đợi đến khi ý thức mơ hồ, hai mắt không mở ra nổi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như có ai đó chọt vào mặt cô, Tạ Tương nghiêng đầu né tránh mở mắt ra. Cố Yến Tranh đang ngồi xổm trước mặt cô, không đợi cô nổi giận liền nói :

" Đừng lên tiếng, đi theo anh."

Cố Yến Tranh rất ít khi có vẻ nghiêm túc này, bất cứ lúc nào nhìn cô gương mặt cũng mang theo ý cười. Tạ Tương trong lòng căng thẳng bị anh kéo tay, từ trên giường đứng lên theo anh đi ra ngoài.

Trong hành lang yên tĩnh, Chu Ngạn Lâm đang nóng lòng chờ đợi. Nhìn thấy hai người nắm tay nhau, phản ứng đầu tiên là sửng sờ, sau đó ra hiệu cho họ bám theo.

Bám theo ? Bám theo ai ?

Tạ Tương biến sắc, lập tức phát hiện trong sân trường có một bóng người đang lén la lén lút rời khỏi. Tạ Tương xoay đầu lại nhìn qua Cố Yến Tranh. Cố Yến Tranh lắc đầu, nhỏ giọng nói :

"Lát nữa em sẽ biết."

Bám theo một đoạn, thẳng đến con đường dài đèn đuốc sáng rực, Tạ Tương mới nhận ra bóng người kia chính là Hoàng Tùng. Hay lắm ! tên ngốc này từ bao giờ mà to gan như vậy, nửa đêm dám trốn khỏi học viện, bị phát hiện thế nào cũng sẽ bị kỷ luật. Hơn nữa gần đây Hoàng Tùng có biểu hiện vô cùng kỳ quái, chắc chắn tất cả mọi người đều nhận ra điều bất thường, bản thân Hoàng Tùng chắc vẫn nghĩ mình là một người làm việc bí mật không chê vào đâu được.

Hoàng Tùng bước chân rất nhanh, rẻ vào một ngỏ cuối phố, lách mình vào một căn nhà nhỏ. Tạ Tương ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa căn nhà, bảng hiệu viết ba chữ lớn : " Đấu Thú Đường"

Cố Yến Tranh siết chặt tay cô, ba người nhìn nhau, trên mặt đều là biểu cảm không dám tin. Hoàng Tùng đến đánh hắc quyền sao ? Để biết rõ ràng chân tướng, họ quyết định giả vờ điềm nhiên, đi theo vào bên trong.

Đại sảnh là một nơi vô cùng lịch sự, ghế sô pha dài, trên bàn trà bày đủ thức các loại bánh trái, đi sâu vào hành lang phía sau, tiếng reo hò càng lúc càng mãnh liệt, ba người lần theo âm thanh, đi vào tầng hầm.

Đèn huỳnh quang sáng rực, lôi đài đặt ngay trung tâm, người xem vây kín xung quanh, tiếng reo hò hưng phấn không dứt. Ba người đến gần hơn, Tạ Tương nhìn thấy trên lôi đài, hai quyền thủ đang đấu nhau, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, may mà không phải Hoàng Tùng. Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa nghiêm cấm đánh hắc quyền, nếu bị phát hiện, khai trừ cũng là chuyện nhẹ.



Một gã nhân viên giơ khay đi đến trước mặt họ :

"Ông chủ, đặt tiền cược không ?"

Cố Yến Tranh bình thường hay diễn vai đại thiếu gia, lần này lại có tác dụng lớn, anh ôm khuỷu tay, giả vờ mất kiên nhẫn :

"Ván này sắp kết thúc rồi, không có ý nghĩa gì, đêm nay còn nữa không ?"

"Còn"- Nhân viên cung cung kính kính nói – "Tất Xuất Hoàng và Tháp Sắt, trận kế tiếp."

" Được ! tôi mua Tất Xuất Hoàng thắng."

Cố Yến Tranh ném tiền vào khay, nhân viên liền đưa đến mấy tờ giấy bạc. Tạ Tương nghe cái tên này cảm thấy là lạ, giật nhẹ tay áo Cố Yến Tranh :

"Tất Xuất Hoàng là Tiểu Tùng sao ?"

"Xem sẽ biết." – Cố Yến Tranh thở dài một hơi.

Sắc mặt ba người đều không tốt, nếu như thật sự là Hoàng Tùng, chuyện này nhất định vô cùng phiến toái.

Trong sân vang lên tiếng reo hò, thắng bại đã định, hai quyền thủ xuống đài, thay vào đó là hai quyền thủ mới.

Trọng tài giơ cao tay hai người hô to :

"Trận này, Tất Xuất Hoàng và Tháp Sắt."

Tiếng chiêng vang lên, tiếng reo hò một lần nữa bùng nổ, lòng Tạ Tương như chìm xuống đáy vực, vậy mà thật sự là Hoàng Tùng. Cô muốn lao đến ngăn cản nhưng bị Chu Ngạn Lâm giữ lại :

"Chờ cậu ấy đánh xong trận này."

Cố Yến Tranh hất tay Chu Ngạn Lâm xuống, Chu Ngạn Lâm ngoan ngoãn rút tay về, biểu cảm bất đắc dĩ. Tạ Tương không chú ý động tác nhỏ của hai người, tập trung toàn bộ vào trận đấu.

Hoàng Tùng không hổ là học viện được Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa tôi luyện, trãi qua một năm nghiêm túc khắc khổ, môn nào cũng đứng đầu, mặc dù đối thủ không hề đơn giản, nhưng đây chính là Hoàng Tùng, một quyền mạnh mẽ vung vào bụng đối thủ, thắng bại lập tức phân rõ.

Trận này đánh vô cùng đẹp mắt, trọng tài nâng tay Hoàng Tùng lên, khán giả hô to tán thưởng. Nhìn gương mặt đang cười ha hả của Hoàng Tùng, Cố Yến Tranh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xé nát mấy tờ giấy trong tay, ném xuống đất, cùng Tạ Tương và Chu Ngạn Lâm tiến đến phòng chờ của Hoàng Tùng, uy hϊếp bắt Hoàng Tùng phải khai rõ sự thật.

Tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với họ nghĩ, vốn cho rằng Hoàng Tùng cần tiền sinh hoạt nên đi đánh hắc quyền, không nghĩ tới chuyện Hoàng Hạc bị nhốt vào trại giam. Giữa hoàn cảnh âm u ẩm ướt, Hoàng Hạc ngã bệnh nặng, Hoàng Tùng vì cầu xin thủ vệ chuyện gì cũng có thể làm, không biết thế nào lại gặp ông chủ Mục của sàn đấu hắc quyền cho mượn tiền, đồng thời ký hiệp ước phải đánh hắc quyền trong hai năm. Thời gian hai năm này, chưa nói đến có bị Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa phát hiện không, mà thân thể này liệu có thể chịu đựng đến hai năm không ?

Tất cả mọi người đều không thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất, cuối cùng quyết định cùng Hoàng Tùng đi gặp ông chủ Mục, dùng tiền để giải quyết.

Tạ Tương về phòng chờ tin, Cố Yến Tranh đã đồng ý giúp đỡ, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Đáng tiếc, Tạ Tương đã nghĩ sai, ông chủ Đấu Thú Đường không dễ dàng tha cho một cái cây hái ra tiền như Hoàng Tùng :

" Tất cả đều phải theo nguyên tắc, muốn rời đi, nhất định phải đánh sinh tử quyền."

Đây chính là nguyên văn lời nói của ông chủ Mục, Cố Yến Tranh còn muốn gây áp lực thế nhưng Hoàng Tùng đã nhanh chóng đồng ý. Thứ nhất là không muốn gây phiền phức cho Cố Yến Tranh, thứ hai là không muốn làm khó ông chủ Mục. Người trong cuộc đã nói như vậy rồi, chuyện này chẳng còn gì để bàn thêm.

Tạ Tương cũng không nỡ trách cứ gì Hoàng Tùng, một Hoàng Hạc với nhiệt huyết ái quốc bị nhốt vào nhà giam, Hoàng Tùng vì cứu em trai nên một lần hồ đồ, nói tới nói lui, có trách thì trách bản thân cô đi, nếu như cô kịp thời mang tiền cho Hoàng Tùng .....

Tạ Tương muốn làm gì đó cho Hoàng Tùng, nhưng hiện tại chuyện cô và Cố Yến Tranh có thể làm chính là giúp Hoàng Tùng luyện tập.

Thẩm Quân Sơn từ chỗ Chu Ngạn Lâm biết được chuyện này, thế là lôi kéo Kỷ Cẩn cùng tham gia, chủ động hỗ trợ thiết lập kế hoạch huấn luyện.

Tạ Tương không khỏi vui mừng, rốt cuộc Thẩm Quân Sơn cũng không còn tránh cô như tránh quỷ nữa, tuy nhiên thái độ vẫn có chút kỳ lạ. Từ khi quay lại, Thẩm Quân Sơn gần như biến thành người khác, không còn lãnh đạm, thậm chí còn tốt đến bất ngờ, có thể khúc mắc của anh ta đã được tháo gỡ.

Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa dù là ngày hay đêm vẫn có người luyện tập. Trong những người này, tất nhiên Hoàng Tùng là người cố gắng nhất. Mặc gió mặc mưa họ vẫn kiên trì trên sân huấn luyện. "Sinh Tử Quyền" ba chữ này đọc lên có cảm giác vô cùng áp bách, bất luận kết quả có như thế nào, họ đều đã cố gắng hết sức.

Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày thi đấu. Mấy ngày gần đây mọi người đều trong tình trạng thần kinh căng thẳng cộng thêm việc bổ sung tập luyện, nhất là Hoàng Tùng, gần như không hề nghỉ ngơi, tất cả thời gian đều dùng cho luyện tập.

Trước một ngày thi đấu, mọi người bàn nhau quyết định nghỉ ngơi một ngày lấy sức, lấy tinh thần chờ đợi cho ngày mai.

Thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi, Tạ Tương vùi trong phòng ký túc xá, cảm giác có chút buồn bực ngán ngẫm. Cố Yến Tranh đã đến Đấu Thú Đường, không biết lại bày mưu kế gì, anh đi rồi, không khí vô cùng yên tĩnh, muốn tìm một người đấu võ mồm cũng không có.

Bên ngoài có người gõ cửa, Tạ Tương nhoẽn miệng, chắc là Cố Yến Tranh đã về, cô tung tăng chạy đến, thế nhưng lại không phải khuôn mặt hay cười cô đang tưởng tượng, mà là khuôn mặt nghiêm chỉnh của Thẩm Quân Sơn.



"Quân Sơn, có chuyện gì sao ?" – Tạ Tương cố gắng điều chỉnh nét mặt.

"Tạ Lương Thần." – Tên của cô được thốt ra từng chữ từ miệng Thẩm Quân Sơn trở nên vô cùng kỳ quá – "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, nếu như giáo quan kiểm tra phòng, nhờ cậu giúp tôi xin nghỉ phép."

"Không thành vấn đề." – Nhìn bộ mặt nghiêm chỉnh của anh ta, Tạ Tương còn nghĩ rằng có chuyện đại sự gì, hóa ra lại là vấn đề nhỏ như vậy, đương nhiên là cô đồng ý.

Thẩm Quân Sơn đứng tại chỗ không nhúc nhích :

"Cậu không hỏi tôi đi đâu sao ?"

"Cậu đi đâu vậy ?" – Tạ Tương bị câu hỏi của Thẩm Quân Sơn làm cho bất ngờ nhưng vẫn cố gắng phối hợp.

Thẩm Quân Sơn cố nén khóe môi đang nhếch lên :

"Tôi đi tìm Tạ Hương."

Tạ ---- Hương !

Tạ Tương như gặp quỷ, trong lòng sợ hãi nhìn anh ta :

"Cậu ... đi tìm em ấy làm gì ?"

"Đã sớm nghe thấy cậu có em gái song sinh, khó được hôm nay có thời gian, tôi muốn đi gặp cô ấy." – Thẩm Quân Sơn vô cùng tự nhiên nhìn Tạ Tương – "Cậu đi không?"

Tạ Tương đi thì sẽ không có Tạ Hương ....

Lạnh nhạt cự tuyệt Thẩm Quân Sơn, đợi đến khi anh ta rời khỏi ký túc xá, Tạ Tương mới luống cuống đi đi lại lại mấy chục vòng quanh phòng. Vì sao hết người này đến người kia đều chú ý đến Tạ Hương, chỉ trách cô, lúc đó nó dối để tránh sự chú ý, hiện tại thì hay rồi, nói dối một lần biến thành trăm lần nói dối. Phóng lao thì phải theo lao. Vác ba lô lên lưng, Tạ Tương đi đường tắt đến trường nữ Tân Hoa.

Cô đi rất nhanh, sau khi tìm nơi thay quần áo, hơi thở còn chưa ổn định, Thẩm Quân Sơn đã lái xe tới.

"Xin chào." – Anh ta hạ cửa kính, lên tiếng chào hỏi.

Tạ Tương cố gắng nặn ra nụ cười, thầm nghĩ thế này coi như là gặp rồi đúng không, vậy nên cô nói muốn đi tiệm sách, nhanh chân bỏ chạy, thế nhưng lại bị Thẩm Quân Sơn lấy cớ tiện đường kéo lên xe. Thái độ anh ta vô cùng ôm hòa, nho nhã lễ độ, lại lấy danh nghĩa bạn học của Tạ Lương Thần, Tạ Tương thật sự không có cách nào cự tuyệt. Nhìn Thẩm Quân Sơn đang chăm chú lái xe bên cạnh, mặt mũi Tạ Tương viết đầy hai chữ : chột dạ, cô tựa vào cửa xe, giống như cách xa anh ta sẽ khiến cô cảm thấy an toàn, cảm thấy ít chột dạ một chút.

Xe không dừng lại ở cửa vào tiệm sách mà lại là rạp Thái Bình, Tạ Tương vẫn chưa tình táo nổi, hoảng hoảng hốt hốt đi theo Thẩm Quân Sơn vào. Trong rạp tối đen như mực, chỉ có một chùm sáng yếu ớt từ trên đỉnh đầu rọi xuống nền gạch. Cái này... Tạ Tương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu bỗng nhiên sáng đèn, những vũ công đã vào vị trí, nhìn thấy hai người họ, âm nhạc nổi lên, vũ công bắt đầu biểu diễn.

Đây chính là vũ đoàn Tulip của Nga !

Thẩm Quân Sơn nhìn thấy sự ngạc nhiên trên gương mặt Tạ Tương, vội kéo cô ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Tạ Tương hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy, vũ đoàn Tulip là vũ đoàn ba-lê cô vô cùng hâm mộ, trước đây cô chỉ được nghe mọi người nói qua, lần này được nhìn tận mắt, đối với cô tựa như một giấc mơ, mỗi động tác của họ đều đánh thẳng vào lòng cô, cô cảm nhận được năng lượng của ba lê đang nóng bừng, như thiêu như đốt trong l*иg ngực mình. Đã lâu rồi Tạ Tương không ngồi yên lặng như vậy, yên lựng quan sát một vở diễn. Thân thể cô cưng cứng, đầu óc cũng căng cứng, hai mắt cố định đặt lên động tác của vũ công, dần dần quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, quên đi Thẩm Quân Sơn.

Bài nhạc quen thuộc, vũ đạo phi phàm tuyệt diệu, phối hợp hoàn mỹ qua hàng ngàn động tác. Hào quang trong mắt Tạ Tương từ khi vở diễn bắt đầu cho đến lúc kết thúc đều không hề biến mất khiến khuôn mặt cô trở nên vô cùng rực rỡ.

Nếu như đổi lại thân phận, cho Tạ Tương một bộ váy múa, chắc chắc cô cũng sẽ giống như những vũ công trên sân khấu hiện tại. Ánh mắt Thẩm Quân Sơn cơ hồ không thể tập trung vào vở diễn, thỉnh thoảng lại nhìn qua Tạ Tương suy nghĩ sâu xa.

Đến lúc vở diễn kết thúc, Tạ Tương bừng tỉnh từ cơn mộng. Lúc này cô mới phát hiện mình đã gạt Thẩm Quân Sơn sang một bên, một câu cũng không nói với anh ta.

Thẩm Quân Sơn cũng không để ý vấn đề này, cười nói :

"Nhìn em xuất thần như vậy, anh cũng không dám quấy rầy em. Đói bụng chưa, anh mời em ăn tối được không ?"

Tạ Tương nào dám đồng ý, hôm nay đến đây xem vũ kịch đã là to gan lắm rồi, để Cố Yến Tranh phát hiện, không biết sẽ nháo đến mức nào, nếu cô lại đi ăn cơm... Tạ Tương lắc lắc đầu, không được ! tuyệt đối không được !

Sau khi thương lượng, cuối cùng Thẩm Quân Sơn cũng nhượng bộ, đồng ý đưa cô về trường nữ Tân Hoa. Trên mặt anh ta không hề có một chút bất mãn nào, ngược lại khá thoải mái.

Cổng trường người qua kẻ lại, Thẩm Quân Sơn vừa xuống xe đã thu hút không ít ánh mắt, anh ta lại chẳng quan tâm, trong mắt chỉ có một người :

"Những chiếc bánh ngọt này là anh cố ý mua, em mang về ăn đi."

Dứt lời, Thẩm Quân Sơn đem túi bánh ngọt nhét vào ngực Tạ Tương, dường như sợ cô cự tuyệt, anh ta nhanh chóng khởi động xe.

Nhìn bóng lưng rời đi, Tạ Tương cảm thấy túi bánh ngọt như nặng ngàn cân, ép đến mức cô không thở nổi. Ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt cay đắng của Hoàng Tùng đứng trên đường đối diện, trong tay anh ta là một túi hoa quả, trong ngực còn ôm một bó bách hợp, anh ta nhìn xuống quần áo của mình, rồi lại dừng ánh mắt giữa khong trung, người này .... Không ở Học viện nghỉ ngơi, đến đây làm gì ?

Tạ Tương vừa định chạy đến hỏi, một chiếc xe điện đi ngang, bên đường đã không còn bóng dáng Hoàng Tùng.