Chương 20

Khó khăn lắm mới có cơ hội được nghỉ nửa ngày, cô quyết định ngủ bù.Thật tốt quá ! Nhưng không ngờ mới đẩy cửa, mọi thứ trước mắt khiến Tạ Tương thiếu chút nữa sụp đổ. Căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ,giờ phút này trở nên bừa bãi ngổn ngang. Lý Văn Trung đang chui đầu vào tủ của Tạ Tương lùng sục tìm kiếm, một đống quần áo bị anh ta tùy ý vứt trên mặt đất. Tạ Tương nghiến răng đi tới đẩy anh ta ra:

"Cậu làm cái trò gì vậy?"

"Tôi tìm đồ."

Lý Văn Trung giật mình đáp, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Tạ Tương không nhịn được tức giận đến mức thiếu chút nữa là đánh người :

"Cậu tìm đồ của cậu mà lục ngăn tủ của tôi làm gì?"

"Phòng này của hai chúng ta, đồ của tôi bị mất, tủ tôi tìm không thấy, tất nhiên là phải tìm bên cậu rồi."

"Tôi thấy cậu không phải muốn tìm đồ mà là đang bới lông tìm vết."

"Vậy cũng phải có vết thì tôi mới tìm được chứ."

Lý Văn Trung nói như quan tâm, nhướn mày vỗ vai cô, cười khẩy đi ra ngoài. Mấy ngày liền, Tạ Tương và Lý Văn Trung đều gây gỗ, buổi tối cô cũng không dám ngủ say, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị Lý Văn Trung phát hiện ra thân phận của mình. Cả ngày luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, đề cao cảnh giác .

Chủ nhật hôm đó, khó khăn lắm Lý Văn Trung mới về nhà, Tạ Tương vừa định tranh thủ nghỉ ngơi bù thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ gấp. Ngoài cửa Hoàng Tùng đang cầm một tờ báo hào hứng vẫy vẫy trước mặt cô.

"Lương Thần! Lương Thần! Cố Yến Tranh sắp kết hôn rồi!"

"Cái gì?!!"

Chẳng lẽ là nghe lầm? Cố Yến Tranh sắp kết hôn? Hoàng Tùng hiển nhiên không phát hiện ra sự khác lạ của cô, vẫn rất vui vẻ. Không biết người khác kết hôn thì anh ta vui cái gì cơ chứ!

Tạ Tương giành tờ báo trong tay anh ta, đọc vội từ trên xuống. Hoàng Tùng tiến lại gần, cười nói:

"Trên này nói, cô dâu là Đổng Hiểu Vãn, con gái của sĩ quan cao cấp Đổng Tuệ Tăng, mười tám tuổi, mới đi du học từ nước ngoài về. Cậu mau nhìn đi, cô dâu thật là xinh đẹp."

Tạ Tương không nói một lời ném tờ báo lại cho anh ta. Hoàng Tùng thấy có chút kỳ quái, bèn hỏi:

"Cậu làm sao vậy? Tại sao không nói gì ?"

"Nói cái gì? Đại thiếu gia nhà người ta lấy vợ liên quan gì đến chúng ta?"

"Cũng không thể nói như vậy, tốt xấu gì cũng là bạn học, cậu nói xem, chúng ta có cần chuẩn bị hồng bao không ?"

"Hồng bao gì? Người ta có mời cậu không? Có gửi thiệp mời cho cậu sao? Tự mình tưởng tượng."

Tạ Tương đóng cửa phòng, dùng sức lớn đến nỗi cánh cửa rung lên . Tỉnh táo lại cô bỗng hối hận vì bỗng dưng phát giận với Hoàng Tùng. Tạ Tương tự trấn an bản thân, cô tức giận không phải vì Cố Yến Tranh đính hôn, mà là vì anh khôngnói gì với mình. Là Cố Yến Tranh không có nghĩa khí, có người yêu là quên luôn huynh đệ. Trọng sắc khinh bạn !. Chẳng lẽ chỉ vì những thứ này mà cô tức giận đến vậy sao ? Ngay cả Tạ Tương cũng cảm thấy mơ hồ.

Ngày hôm đó, Lữ Trung Hân đang giảng bài, các học viên ngồi thành một vòng xung quanh. Tạ Tương yên tĩnh ngồi phía dưới quan sát trận tỷ thí trên đài, Cố Yến Tranh đi rồi, đối thủ của Thẩm Quân Sơn liền chuyển thànhHoàng Tùng. Mấy hiệp sau đó, Hoàng Tùng dần rơi vào thế yếu. Nếu đem hai người họ ra so sánh thì Hoàng Tùng mạnh về sức lực, Thẩm Quân Sơn mạnh về tốc độ. Càng về sau, Hoàng Tùng càng yếu thế một cách rõ ràng, trong vòng hai phút, anh ta chắc chắn sẽ thua. Nếu là Cố Yến Tranh tỷ thí với Hoàng Tùng thì sao nhỉ? Cố Yến Tranh thân thủ nhanh nhẹn, biết mượn lực mà đánh, nếu anh và Hoàng Tùng đánh nhau, nhất định có thể giành được thắng lợi nhanh hơn. Tạ Tương lắc đầu, sao cô lại bỗng dưng nghĩ tới Cố đại thiếu gia vậy, chuyện của anhthì liên quan gì đến cô

"Nghe nói, Cố Yến Tranh sắp kết hôn rồi."

Chẳng biết từ lúc nào, Lý Văn Trung tiến đến, nhỏ giọng nói với Tạ Tương:

"Cô dâu là Đổng Hiểu Vãn, con gái của sĩ quan cao cấp. Nghe nói rất xinh đẹp, Cố Yến Tranh có phúc quá . Có mỹ nhân bầu bạn, khó trách sao không trở về trường nữa."

Tạ Tương hít sâu một hơi, mắt nhìn về phía trước, không muốn cùng anh ta so đo. Lý Văn Trung lấy gậy đánh rắn, được một tấc lại muốn tiến một thước, ưtiếp tục thăm dò:

"Cậu và Cố Yến Tranh là bạn tốt, lại cùng ở một phòng ký túc xá, chuyện cậu ta sắp kết hôn trước đó cậu không biết sao? cậu ta có đưa thiệp mời cho cậu không?"

Nhịn một hồi càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt, Tạ Tươnglớn tiếng quát:

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Các học viên khác đều kinh ngạc nhìn sang. LữTrung Hân quay đầu trừng mắt cảnh cáo. Lý Văn Trung lại rất khoái chí, phản ứng Tạ Tương như thế này càng chứng tỏ suy đoán của anh ta không hề sai.

"Sao vậy, Cố Yến Tranh kết hôn, tâm tình cậu không tốt hả ?"

Một câu này đánh trúng sự mơ hồ khó chịu mấy hôm nay của Tạ Tương, mặc kệ đã nhẫn nhịn bấy lâu nay, cô hạ quyết tâm không thể bỏ qua cho anh ta được nữa. Đúng lúc Hoàng Tùng cùng Thẩm Quân Sơn kết thúc tỷ thí, Lữ Trung Hân đang hỏi có ai muốn lên thử không. Tạ Tương liền lập tức giơ cao tay, dõng dạc:

"Em"

Lữ Trung Hân nhìn cô:

"Cậu muốn đánh với ai?"

Tạ Tương đứng lên chỉ thẳng vào Lý Văn Trung:

"Cậu ta"

Lý Văn Trung căn bản chẳng để tâm đến Tạ Tương, nhún nhún vai, bộ dáng bất cần:

"Em sao cũng được."Sau đó nghênh ngang tiến lên sàn.

Mấy ngày nay lửa giận đang không có chỗ phát tiết, không ngờ Lý Văn Trung lại dâng đến tận cửa. Tạ Tương nhếch mép cười.

Mới bắt đầu tỷ thí, Tạ Tương đã lanh lẹ vượt lên trước tiến công, cô ra tay tàn nhẫn, từng quyền đánh thẳng, đừng nói Lý Văn Trung, ngay cả các học viên khác ngồi dưới đài cũng đều cảm thấy đau đớn. Đòn nào đòn nấy dứt khoát không hề nương tay.

Hoàng Tùng xoa bóp eo, nhìn Thẩm Quân Sơn nói:

"Ra tay tàn nhẫn hơn cả cậu, trên người Lý Văn Trung không biết sẽ bầm dậpđến mức nào."

Tạ Tương vật Lý Văn Trung ngã sõng xoài trên mặt đất. Dùng sức đến nỗingay cả Lữ Trung Hân đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được chấn động. Các học viên thầm nín thở nhìn Lý Văn Trung nằm trên mặt đất kêu rên Tạ Tương ngay cả ánh mắt cũng không bố thí, cúi chào Lữ Trung Hân, rồi trực tiếp bước qua người Lý Văn Trung trở lại vị trí của mình.

Mọi việc lại trở về với sự bình yên vốn có. Trải qua lần giáo huấn này, Lý Văn Trung đã biết an phận,không dám nhắc tới Cố Yến Tranh trước mặt Tạ Tương nữa.

Nhưng chỉ có thể khiến anh ta không nói, còn báo chí thì ngày nào cũng nhắc tới, hơn nữa còn biến hoá khôn lường, mỗi ngày một tin khác nhau.

Mấy ngày nay tin tức về Cố Yến Tranh liên tục truyền đến, thậm chí ngay cả Khúc Mạn Đình cũng bị lôi vào. Phóng viên cái gì cũng dám viết, nào là Khúc Mạn Đình vì yêu mà bỏ trốn, Cố Yến Tranh tặng hoa đưa đón, ba người gặp mặt ở nhà hàng, Đổng Hiểu Vãn thương tâm rơi lệ. Đỉnh điểm nhất là bài viết hôm nay: Cố Yến Tranh vung tiền như rác chỉ vì nụ cười của người đẹp. Trên tấm ảnh, Khúc Mạn Đình kéo Cố Yến Tranh vẻ mặt tươi cười bước đi tiêu sái trên phố, sau lưng là mấy cô nhân viên xếp thành một hàng, trong tay mỗi người đều mang theo mấy cái túi. Một đoàn người bước đi hoành tráng trên phố, vô cùng khoa trương . Cố Yến Tranh như thế này.......

Thế nhưng Tạ Tương đọc báo xong lại bật cười, quả thật là rất giống tác phong của anh. Ngang nhiên cùng với Khúc Mạn Đình làm chuyện tai tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ Đổng tiểu thư tức giận mà huỷ bỏ đính ước sao? Vò tờ báo trong tay ném về phía trước, viên giấy bay lên không trung, cuối cùng rơi vào thùng rác hội ngộ với những huynh đệ mấy ngày trước của nó.



Phải Bỏ qua những chuyện liên quan đến Cố Yến Tranh thôi, lần này cô vừa vất vả vừa mệt mỏi, lại luôn cáu gắt vô cớ , giờ là thời điểm buông lỏng đầu óc một chút, thả tự do cho bản thân nhiều hơn, không nên nghĩ về con người đó nữa .....

Đã đến nhiệm vụ mới của Học viện quân sự liệt hỏa, Quách Thư Đình tuyên bố, người thi hành nhiệm vụ lần này ngoài Tạ Tương còn có Thẩm Quân Sơn, Hoàng Tùng và Kỷ Cẩn. Nhiệm vụ lần này cực kỳ đơn giản: chỉ là theo chân lái xe hộ tống dược phẩm vận chuyển đến bệnh viện Đan Đông.

Chuyến đi ban đầu vô cùng thuận lợi nhưng lúc về lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Xe tải gặp trục trặc ngay trước cửa bệnh viện vì động cơ xảy ra sự cố. Người lái xe họ Ngô tựa vào xe mặt nhuộm vẻ phiền muộn:

"Động cơ bị hỏng, muốn sửa xong phải mất tối thiểu năm sáu ngày, hơn nữa là chỉ có thể đợi đổi linh kiện."

Lái xe giải thích ngọn nguồn cho mọi người. Tạ Tương cau mày, bọn họ không thể ở đây lãng phí thời gian những năm sáu ngày được. Suy nghĩ một chút, cô đề nghị:

"Chúng ta về bằng tàu lửa đi, vừa hay trưa nay có một chuyến từ Nghĩa Châu qua."

Thẩm Quân Sơn cầm khăn, lau lau dầu máy trên tay, lập tức tán thành:

"Vậy đi mua vé đi."

Lái xe không thể bỏ lại xe tải nên đành đợi xe sửa xong mới về. chỉ còn bốn người bọn họ mua vé đi tàu lửa về trước. Tạ Tương ngồi cùng Thẩm Quân Sơn, Hoàng Tùng và Kỷ Cẩn ngồi phía đối diện, ở giữa là một cái bàn gỗ nhỏ. Hoàng Tùng đem đồ ăn vặt trong túi ra, chất đầy bàn.

"Lương Thần, tôi có màn thầu với gà quay, cậu ăn đi, sáng nay tôi thấy cậu vẫn chưa ăn gì cả."

Tạ Tương khoát tay từ chối ý tốt của Hoàng Tùng

"Không sao,tôi không đói. Các cậu cứ ăn đi "

Hôm qua sau khi đem dược phẩm đưa đến bệnh viện, Thẩm Quân Sơn cùng lái xe gặp lãnh đạo của bệnh viện tiến hành các thủ tục bàn giao thuốc, Hoàng Tùng và Kỷ Cẩn đi vệ sinh. Ta Tương không thể đi vào nhà vệ sinh nam cùng bọn họ, vô cùng buồn chán đợi ở đại sảnh.

Trong lúc rảnh rỗi, cô tùy ý cầm lấy một tờ báo. Vì vậy mà tình cờ đập vào mắt là ảnh chụp của Khúc Mạn Đình và Cố Yến Tranh. Trên đường phố đông người qua lại, Khúc Mạn Đình vẻ mặt rạng rỡ đặt một nụ hôn lên má Cố Yến Tranh. Phía sau là pháo hoa rực sáng cả bầu trời đêm. Đám người xung quanh đều cực kỳ hâm mộ. Quả là khung cảnh thu hút người nhìn .... Đại minh tinh xinh đẹp và Cố thiếu gia anh tuấn .....Ảnh này là cố ý chụp Khúc Mạn Đình, nên chỉ có thể nhìn thấy trán của Cố Yến Tranh, không thấy rõ biểu cảm của anh. Tạ Tương vùi mặt vào tờ báo như muốn nhìn ra được suy nghĩ của Cố Yến Tranh lúc đó. Vui vẻ sung sướиɠ hay bối rối ngại ngùng?

Đến khi tiếng trò truyện của Hoàng Tùng và Kỷ Cẩn từ trong góc rẽ hành lang truyền đến , Tạ Tương mới chấm dứt hành động vô ích này, vội vàng nhét tờ báo vào trong túi,. Nhóm Hoàng Tùng cũng không phát hiện Tạ Tương có gì bất ổn. Nhưng chỉ cô mới biết được giờ phút này trong lòng mình đã sớm chẳngbình tĩnh như vẻ bề ngoài. rõ ràng trong lòng như dậy sóng, từng con sóng vỗ bờ cuốn theo lớp cát như rút từng chút một vẻ thản nhiên mà mấy ngày qua cô cố tạo dựng...

Cố Yến Tranh quen tự do tự tại, tính tình phóng khoáng không câu nệ ánh mắt người khác, vì vậy làm nên những chuyện khoa trương như thế này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng anhkhông phải loại người chỉ vì muốn từ bỏ hôn ước mà không từ thủ đoạn như vậy. Nếu đúng,thì nụ hôn này hẳn là anh tự nguyện, có lẽ, Khúc Mạn Đình thật sự đã làm anh rung động, Cố Yên Tranh đã thật sự thích Khúc Mạn Đình.....

Dạ dày Tạ Tương bỗng dưng không còn cảm giác, ngay sau đó là đau đến nóng rát, khó chịu chẳng muốn ăn,dù có ăn cũng không nuốt nổi. Phản ứng này làm cô có chút tự chột dạ. Cô phải nhịn, dù khoé mắt cay cay cũng không muốn vì cái tên Cố đại thiếu gia kia mà rơi nước mắt trước mặt mọi người . Không đáng !chỉ là bạn học thôi mà !

Hoàng Tùng thấy bộ dạng không có tinh thần này của cô, bèn hỏi:

"Có buồn ngủ không? Nếu có thì đi ngủ một lát đi, lát nữa đến nơi thì bọn tôi gọi cậu."

Nghe Hoàng Tùng nói, Thẩm Quân Sơn quay sang nhìn cô, vỗ vỗ vai mình:

"Dựa vào tôi ngủ sẽ thoải mái hơn một chút."

Kể từ ngày bị Thẩm Quân Sơn chạm vào ngực, Tạ Tương trốn anh ta còn không kịp, làm sao lại có thể tự nhiên dựa vào được . cô vừa dịch ra phía ngoài vừa nói:

"Không sao, tôi không buồn ngủ."

Thấy cô như vậy, mọi người đều cho rằng, cô chẳng qua là mệt mỏi hoặc là bởi vì chuyện gì đó mà tâm tình không tốt nên không nói thêm nữa. Tàu lửa ra khỏi thành phố, cảnh vật ngoài cửa sổ biến thành những cánh đồng trải dài mênh mông bát ngát. Vài người đàn ông từ trong ghế lô đi ra, ngồi bên cạnh cửa xe cách chỗ Tạ Tương không xa. Người đi đầu mặc một bộ Tây phục thanh nhã, trên đầu đội mũ dạ màu đen. Giữa những hành khách ăn mặc đơn giản khiến hắn vô cùng nổi bật . Vì vậy, Tạ Tương cũng chú ý liếc nhìn. Dưới vành mũ màu đen là khuôn mặt âm trầm, lông mày có một vết sẹo rất sâu, hàng ria mép được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, trong vẻ nhã nhặn mang theo một tia ngoan lệ. Một người đàn ông trẻ tuổi khác từ trong toa bước qua, đẩy cửa tiến vào toa hành khách phía sau. Người đàn ông đội mũ dạ đen vung tay lên,hai gã đàn ông cường trángxuất hiện. Kỷ Cẩn nhìn ra có gì đó không đúng, anh ta trẻ tuổi, thừa nhiệt huyết, nên cảm thấy không yên lòng, liền đứng dậy muốn xem sự tình lại bị Thẩm Quân Sơn giữ ngồi xuống.

"Không liên quan đến chúng ta, đừng chuốc lấy phiền phức."

Bốn người yên lặng nghe động tĩnh, bắt đầu đề cao cảnh giác. Một lúc lâu sau, toa hành khách bên cạnh vẫn không có lấy một tiếng động hay âm thanh kêu cứu nào. Tạ Tương thở dài một hơi, cầm ấm nước đi đến toa chở hàng. Vừa đi đến cửa,đột nhiên người đàn ông trẻ tuổi kia cũng đẩy cửa toa đi vào. Người đội mũ dạ đen vốn đang ngồi liền lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn dõi theo anh ta. Tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tạ Tương nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy mấy người áo đen từ xa đang vội vàng đuổi tới.

"Đồng học, xin lỗi nhé."

Người trẻ tuổi hơi áy náy cười cười nhìn Tạ Tương, không đợi Tạ Tương phản ứng đã núp sau người cô, bắn một phát vào bọn người áo đen phía sau. Tạ Tương lại càng hoảng sợ. Người nọ nháy mắt tinh quái sau đó lập tức quay người bắn về phía mấy người mũ dạ đen, rồi trở mình ấn Tạ Tương ngã xuống sàn. Động tác của anh ta cực nhanh, cửa bị đá văng, bọn người áo đen và người đàn ông mũ dạ đen đều bị tập kích bất ngờ . Hai phe đều cho rằng đối phương là kẻ địch liền nổ súng bắn nhau.

Trong nháy mắt, một nhóm người tràn vàottoa, tình hình nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Tạ Tương cắn răng, định hất cánh tay người trẻ tuổi kia ra. Người nọ giữ chặt lấy cô, mắt nhìn cô chằm chằm. Thẩm Quân Sơn vội lách từ trong đám người đi tới, đẩy người thanh niên kia ra, dữ tợn nói:

"Buông cậu ấy ra!"

Người thanh niên lạikhông hề tức giận, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau rồi cười với Tạ Tương :

"Bạn học, sau này sẽ còn gặp lại."

Dứt lời, anh ta giơ tay bắn vỡ cửa sổ xe rồi nghiêng người nhảy ra ngoài. Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt. tình trạng hỗn loạn trong toa không những không giảm mà còn có phần trở nên rối ren hơn, hành khách nhao nhao tháo chạy. Tạ Tương được Thẩm Quân Sơn đỡ đứng dậy, trong lúc va chạm, ba lô sau lưng bỗng rơi trên xuống đất . Vài đồ vật bị rơi ra. Trong đó có một chiếc túi màu vàng vô cùng bắt mắt. Đồng tử Tạ Tương co lại, cái này không phải là đồ của cô. Lúc nào ?.. Người trẻ tuổi kia từ lúc nào đã bỏ vào trong balo cô? Bọn người áo đen dường như đặc biệt coi trọng vật kia, thấy vậy liền chỉ vào nó rồi đột ngột hô lên một câu tiếng Nhật. Là người Nhật Bản!

Tạ Tương kinh hãi, vội vàng nhặt mấy đồ rơi trên mặt đất bỏ vào ba lô, tranh thủ đám người đang xô đẩy mà cùng Thẩm Quân Sơn và những người còn lại treo mình lên cửa sổ , nhanh chóng nhảy ra khỏi tàu hoả.

Bọn người áo đen phía sau cũng ngay lập tức đuổi theo, tập trung nhắm bắn về hướng mấy người bọn họ. Bất đắc dĩ bốn người đành phải tách ra chạy thục mạng.

Thẩm Quân Sơn núp sau một cây đại thụ. Cách đó không xa ba gã áo đen đang cầm súng tiến tới. bọn họ không phát hiện Thẩm Quân Sơn, nên trực tiếp đi qua. Thẩm Quân Sơn bất ngờ lao vào người cuối cùng, hai người còn lại trong nháy mắt lập tức nổ súng. Thẩm Quân Sơn lấy người nọ làm khiên, tránh thoát viên đạn. Tạ Tương vốn đang trốn trên cây, thấy cảnh này, tìm đúng thời cơ từ trên cây nhảy xuống trúng một tên trong đó. Thẩm Quân Sơn rút ra dao găm, lập tức gϊếŧ chết hai người còn lại. Những hành động này xảy ra với tốc độ ánh sáng, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, hai người cũng có thểđã bỏ mạng. May là họ được huấn luyện ngày đêm tại Học viện quân sự liệt hỏa, bản năng chiến đấu đã khắc sâu, thấm vào trong hơi thở. Mọi hành động đều vô cùng thuần thục. Hai người phối hợp hoàn mỹ giải quyết nguy cơ trước mắt.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng truy binh vẫn không ngừng đuổi theo. Trong lúc vội vội vàng vàng, hai người chạy sâu vào rừng, trời tối đen như mực lại vừa không có bất cứ thứ gì chiếu sáng nên nhanh chóng bị mất phương hướng.

"Tiểu Tùng và Kỷ Cẩn chắc là không gặp chuyện gì đâu đúng không?" - Tạ Tương có chút lo lắng, nhịn không được hỏi.

"Chắc không đâu, bọn chúng phần lớn là đuổi theo chúng ta."

Thẩm Quân Sơn chân bước không ngừng, tay kéo Tạ Tương không buông, an ủi:

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, chờ sáng mai rồi tìm đường ra khỏi đây."

Tạ Tương trầm thấp ừ một tiếng, mắt chăm chú nhìn tay hai người giao nhau, đang nghĩ xem nên làm như thế nào để rút tay về thật tự nhiên thì đột nhiên cơ thể Thẩm Quân Sơn bất ngờ thụt xuống như bị ai kéo ngã .

Tạ Tương vội vàng dùng sức giữ chặt tay anh, lại bị trọng lực kéo ngược lại ngã trên mặt đất theo.Đến khi nhìn xuống dưới liền thấy cả người Thẩm Quân Sơn đang treo lơ lửng giữa không trung, phía dưới là bẫy săn thú.

"Buông ra!"

Nhận ra Tạ Tương vì giữ lấy mình mà không ngừng tuột dần xuống, Thẩm Quân Sơn vội vàng hét lên. Tạ Tương cúi đầu, trừng mắt nhìn anh ta rồi dùng hết sức giữ chặt tay sống chết không buông. Đang chuẩn bị kéo lên thì đất bên cạnh bẫy đột nhiên nhão ra khiến hai người đều rơi xuống.

Lại là rơi xuống hố, Tạ Tương đã quá quen rồi. Cô xoa đầu chỗ bị ngã đau, nhìn về phía Thẩm Quân Sơn. Bỗng nhiên chột dạ:

"Cậu không sao chứ?"



Thẩm Quân Sơn che ngực ho khan, Tạ Tương vừa té xuống, anh ta liền dùng thân mình đỡ cô nên đã tiếp nhận một lực không nhẹ.

"Vốn không có việc gì, bị cậu đập một cái, giờ cũng không biết nữa."

Tạ Tương khẩn trương vội vàng đứng lên xem xét thương thế của anh ta. Nhưng thấy Thẩm Quân Sơn khẽ bật cười cô liền lập tức ngồi xuống.

Tạ Tương hơi nổi nóng:

"Trước giờ tôi không biết cậu cũng thích trêu chọc người khác cơ đấy."

Thẩm Quân Sơn thu lại tiếng cười, quay đầu hỏi cô:

"Tôi kêu cậu buông tay, cậu sao không buông ra?"

Tạ Tương liếc mắt nhìn anh ta, nghiến răng hỏi:

"Cậu cảm thấy tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao?"

Thẩm Quân Sơn ngập ngừng, có chút bất đắc dĩ

"Cậu ở trên đó, ít nhất cũng có thể tìm mấy loại mảnh gỗ dây thừng kéo tôi lên. Dù sao vẫn hơn là cả hai người cùng bị rơi xuống."

Tạ Tương đâu phải không biết, cô cắn cắn môi,:

"Tôi, lúc đó tôi đâu có nghĩ nhiều như thế."

Tuy rằng mạnh miệng nhưng ngữ khí lại cực kỳ nhẹ nhàng, nghe xong liền biết rõ cô sớm đã hối hận rồi. Thẩm Quân Sơn cũng không vạch trần, đành chuyển chủ đề:

"Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ người tới cứu rồi. "

Hai người ngồi yên lặng, ngẩn ngơ nhìn lên. Mây đen dần dần tản đi lộ ra bầu trời đầy sao lấp lánh, Ngân Hà vắt ngang thành hình vòng cung xinh đẹp. Đáy hố bẫy này còn có một con gà rừng co lại trong góc, thỉnh thoảng rụt rè vẫy cánh. Chứng minh thợ săn một thời gian ngắn sẽ đến kiểm tra thu hoạch. hai người sau khi xốc lại tinh thần liền chú ý tới con gà rừng kia. Thẩm Quân Sơn thành thục nhặt mấy cành cây khô trong hố xếp lại một chỗ sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, đốt đống cành khô kia lên. Tạ Tương chưa từng học qua kỹ thuật sinh tồn nơi hoang dã, chỉ có thể nhìn Thẩm Quân Sơn gϊếŧ gà, nướng gà, còn mình thì giương mắt ngồi bên cạnh chờ đợi. Thẩm Quân Sơn nhìn cô, xé đùi gà đưa cho Tạ Tương. Tạ Tương lúc này đã thấy đói bụng rồi, không khách sao mà mở miệng cắn một phát

"Cẩn thận nóng!"

lời còn chưa kịp nói hết thì tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, Tạ Tương mở miệng liên tục hà hơi, bị bỏng đến mức nước mắt giàn dụa. Có điều là mùi vị thịt gà thật là thơm ngon...

Thẩm Quân Sơn thấy bộ dạng cô bị nóng thật đáng thương, những lời trách cứ lại nuốt trở vào trong, chỉ nói:

"Vẫn còn chảy mỡ kìa, ăn từ từ thôi."

Tạ Tương cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà gặm đùi gà, ngại ngùng gật đầu. Chốc lát sau, cả con gà rừng mập mạp cũng chỉ còn lại bộ xương. Tạ Tương lần đầu biết đói đến mức ăn gà nướng không cần muối mà vẫn thơm là như thế nào. Cô tựa vào vách hố, vẫn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, thầm nghĩ lúc nào đấy sẽ lại bắt một con gà để Thẩm Quân Sơn nướng cho ăn.

Thẩm Quân Sơn ngồi xuống cạnh cô, chỉ tay vào vết dầu mỡ dính trên môi Tạ

Tương. Tạ Tương thấy vậy, tùy tiện đưa tay lên lau, nhưng lau mấy lần cũng không sạch, Thẩm Quân Sơn không nhịn được liền đưa tay ra giúp, đầu ngón tay quệt nhẹ qua môi cô. Ngón tay lành lạnh chạm vào bờ môi ấm áp khiến cả hai người cùng nhất thời ngẩn ra. Cũng may đúng lúc ngọn lửa đã cháy hết, trong đêm tối mịt mờ, hai người đều không nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của đối phương. Một hồi sau, Thẩm Quân Sơn mới khẽ lên tiếng:

"Lạnh không?"

"Ừ"-Tạ Tương gật đầu, thấp giọng nói:

"Chân đau lắm."

Thẩm Quân Sơn vội vàng cởi giày và tất của cô ra, cẩn thận xem xét:

"Sao lại trẹo chân nữa rồi?"

Tạ Tương không hề từ chối ý tốt của anh ta, tùy ý để anh ta giúp nắn lại vết thương, rầu rĩ nói:

"Lần trước bị trật chân một lần, sau đó dễ bị trẹo lại."

Nhìn ngọn lửa đã cháy hết, Thẩm Quân Sơn không khỏi thở dài, cuối cùng đem chân Tạ Tương ủ trong lòng mình, dùng quần áo bao lại. Tạ Tương cả kinh, cô bắt đầu giãy giụa, lại bị Thẩm Quân Sơn ấn xuống giữ yên một chỗ, giọng anh ta ôn nhu, kiên định lại chân thật đáng tin.

"Đừng cử động, chân cậu bị thương rồi, nếu để lạnh cứng cả đêm thì trở về sẽ bị cưa đi đấy."

Tạ Tương kinh ngạc, không ngọ nguậy nữa, cô cảm kích nhìn Thẩm Quân Sơn. Hai người nhìn nhau im lặng, trầm mặc hồi lâu, trong gió đông vắng lạnh truyền đến giọng nói của Thẩm Quân Sơn mang theo nghi hoặc

"Chân cậu nhỏ như vậy sao?"

Tạ Tương cúi thấp đầu, không biết Thẩm Quân Sơn hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì. Cô cảm thấy mặt mình ửng đỏ, vì vậy không dám nói thêm gì nữa, trong hố lại trở về tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lạnh rít qua. Mây đen tầng tầng tụ lại, trời sao lại một lần nữa bị che mờ, lần này ngay cả một tia ánh sáng cũng không còn.

Phía dưới chân Tạ Tương rất lâu không có động tĩnh truyền tới, Thẩm Quân Sơn hình như đã ngủ thϊếp đi rồi.

"Thẩm Quân Sơn?"

Tạ Tương nhỏ tiếng thăm dò, chẳng ngờ anh ta lập tức đáp lại, Tạ Tương đành phải nói tiếp:

"Nếu như người thợ săn đó không đến, chúng ta liệu có chết không?"

"Không đâu." - Thẩm Quân Sơn vẫn ủ chặt chân cô, hỏi:

"Cậu có tin tôi không?"

"Tôi... Tôi tin cậu."

Cô tất nhiên là tin Thẩm Quân Sơn, con người này luôn xuất hiện đúng vào những lúc cô yếu đuối nhất, hết lòng che chở cô, bảo vệ cô. Nhưng tình cảnh trước mắt như thế này, dường như lại làm người ta hiểu lầm, cô đành hỏi thêm một câu nữa:

"Chúng ta, thực sự sẽ không chết chứ?"

"Thật, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu chết."

Tạ Tương khẽ mỉm cười , trong lòng cảm thấy hết sức yên bình, chăm chú nhìn anh ta một lúc lâu rồi thấp giọng đáp:

"Vậy thì tốt rồi."

Sau đó cô yên tâm ngủ thϊếp đi.