Chương 3-2: Hàng Xóm Là Người Sói?

Edit: TyNhy051_

【Đây là một bia mộ.】

Hệ thống hiển thị thêm ——

【Chủ sở hữu bia mộ.】

【Tên: Fenris

Giới tính: Nam

Tuổi: Không xác định

Chủng tộc: Người sói

Thuộc tính: Hắc ám

Trạng thái: Ngủ say】

【Giới thiệu: Một người sói cường đại, hắn có thể biến thành mãnh thú vào đêm trăng tròn, sức mạnh tăng gấp bội, đồng thời cũng mất lý trí. Mặc dù cùng Hấp Huyết Quỷ là Hắc Ám Quyến Tộc, nhưng quan hệ giữa hai người phi thường không hòa hợp, nói là kẻ địch cũng không đủ. Fenris đã đến vực thẩm hai ngàn năm trước, gây rối và bị đánh bại ở đây, vì vậy mà rơi vào giấc ngủ dài.】

【Ghi chú: Ánh trăng ở vực thẩm chỉ có một nửa, người sói không thể hoàn thành biến thân. Nhưng vị hàng xóm này vẫn còn quá nguy hiểm, tốt nhất là đừng quấy rầy giấc ngủ của hắn, mối quan hệ hàng xóm bất hòa có thể gây hại cho lãnh thổ và ngài.】

... Hàng xóm?

Mối quan hệ giữa hàng xóm và hàng xóm của Thiên Chúa!

Hệ thống này có thiếu thường thức chung không?

Vân Vũ đem tướng trong lãnh địa lần lượt xem xét một lần ——

Ám dạ tinh linh, Hấp Huyết Quỷ thân vương, Ác Ma...

Một số "Hàng xóm" đã chết, một số còn sống, chỉ ngủ dài mà thôi.

... Vong linh pháp sư Nialaya hẳn là người dễ đối phó nhất trong bọn họ.

"..."

Vân Vũ lúc trước còn do dự có nên tiếp tục đào mộ mộ thu thập tư liệu xây dựng học viện hay không.

Hiện tại xem ra, cô có thể thu tay lại.

...Thế nhưng sau khi thu tay thì phải làm sau bây giờ?

Cô nên lấy vật liệu xây dựng ở đâu?

Bước tiếp theo để xây dựng【ký túc xá】, cần ba phần vật liệu đá và ba phần vật liệu gỗ a!

Còn cần thêm 150 ma lực ...

Lãnh thổ cùng công dân sẽ tự sản xuất ma lực.

Mặc dù sớm hay muộn gì cũng sẽ 150, nhưng tốc độ sinh ra ma lực của vong linh pháp sư giống như gà mái suy dinh dưỡng đẻ trứng, đẻ từng quả trứng rất lâu, chậm đến đau lòng.

Hướng dẫn được đưa ra bởi hệ thống đã trở nên rõ ràng ——

Đi đào mộ, bia mộ cùng quan tài có thể được biến thành vật liệu, hàng xóm trong bia mộ có thể thuần phục thành công dân (giáo viên), công dân có thể sinh ra ma lực!

Vật liệu cùng ma lực kết hợp với nhau để thực hiện bước tiếp theo của việc xây dựng!

"..."

Đây thật ra là trò chơi sinh tồn cực hạn đúng không?

Vân Vũ hướng phía góc tường ngoắc ngoắc ngón tay.

Quạ đen bay lên và rơi xuống cổ tay của cô.

Vân Vũ hỏi: "Ngươi có biết đánh nhau không?"

"Cạc —— "

Quạ đen hét lên, lập tức ngẩn đầu lên.

...Điều đó có nghĩa là gì?

Là "Tôi đương nhiên có thể đánh", hay là "Lão tử không đánh"?

Cô nghe không hiểu tiếng quạ!

Lúc Vân Vũ rối rắm.

Con quạ đứng trên cổ tay bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cửa.

Có điều một lát sau, cửa gỗ bên kia vang lên tiếng đập cửa "rầm rầm".

"..."

...Rít lên.

Là cái gì đang gõ cửa vậy?

Là người hay là quỷ?

Thành thật mà nói, cái sau có nhiều khả năng hơn...

Vân Vũ khẩn trương lên.

Vong linh pháp sư cùng sáu bộ xương khô còn lại tiến vào trạng thái cảnh giác, cùng nhau nhìn về phía cửa gỗ.

"Có ai không?"

"...Xin lỗi."

Cửa gỗ bị đẩy ra.

Một người đàn ông bước vào.

Hắn khoác áo choàng màu xanh lá cây đậm, phía dưới áo choàng tựa hồ là một đồng phục cung đình vải không tệ.

Cạnh góc của áo choàng dính bùn, giày của hắn bên trên cũng dính bùn và lá cỏ bị giẫm nát.

Hắn có đôi mắt xanh biếc, ngũ quan thâm thúy, làn da trắng nõn, thoạt nhìn là diện mạo của người phương Tây.

Tóc hắn có chút bẩn thỉu, dính thành từng sợi từng sợi, không

thấy rõ là màu nâu hay là nâu đậm, trên mặt còn mang theo râu chưa cạo sạch, nhìn có chút lôi thôi, thế nên làm cho người ta không phân biệt được hắn đến cùng là thanh niên hay là người trung niên.

Ngay khi bước vào cửa, hắn liền thấy cô gái đứng trước sô pha.

Trên cổ tay cô có một con quạ đen, con quạ nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra tia hung ác nho nhỏ.

Bên cạnh cô còn có bảy bộ xương khô màu đen, các bộ xương khô đồng loạt nhìn chằm chằm hắn.

"Đừng như vậy, ta không có ác ý..."

Hắn lui lại phía sau một bước, giơ tay lên.

"Ta là sứ giả của vương quốc Bạch Phỉ Thúy, phụng mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, xuyên qua vực thẩm đi về phía Đông vương quốc Mallowin... Tôi bị một đám vong linh truy đuổi trong vực thẩm, lạc mất phương hướng, sau đó nhìn thấy căn phòng này."

"...Tôi chỉ là muốn hỏi đường."

...Còn muốn ở lại nghỉ ngơi.

Mặc Văn nuốt yêu cầu này trở lại trong lòng.

Hỏi đường cũng không biết có thể không, chớ đừng nói chi là ở lại...

Mặc Văn nói hai ba câu đem lai lịch của mình cùng mục đích nói rõ ràng, ý đồ dùng thành ý để chủ nhân của ngôi nhà buông lỏng đề phòng hắn.

Đồng thời, trong lòng hắn cười khổ.

...Chủ sở hữu ngôi nhà trông giống như một vong linh pháp sư.

Vong linh pháp sư bình thường là kẻ tà ác truy đuổi hắc ám, tính cách nổi tiếng bất thường, không dễ nói chuyện.

Có điều cũng đúng, ngoại trừ kẻ tà ác truy đuổi hắc ám, ai sẽ ở tại trong vực thẩm đây?

"Trên người của tôi mang theo một chút tiền cùng bảo thạch, đều có thể giao cho ngài."

Thái độ của Mặc Văn phi thường cung kính.

"Xin ngài buông tha cho tôi."

Là người bình thường?

Vân Vũ thở phào nhẹ nhõm, lại có chút cảm khái:

Thì ra đời này cô còn có cơ hội gặp người bình thường?

Nhưng đồng thời cô lại nghi nghi hoặc——

Thái độ nguyện ý của đi thay người của đối phương, thái độ cầu xin cô tha mạng là chuyện gì đây?

Cô thoạt nhìn là cái gì cực kỳ hung ác, tội ác tày trời sao?

Mặc Văn đã móc túi tiền ra, bộ dáng kia có thể nói là rất cung kính, kinh sợ...

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính trong mắt chính mình: Bị app trò chơi rác rưởi bắt cóc đáng thương.

Trong mắt người khác nữ chính: Nuôi dưỡng vong linh pháp sư cùng ác sủng, nhân vật nguy hiểm.

-----