Học Viện Của Những Chòm Sao


Chương 2
-ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-tiếng Song Ngư thất thanh hét lên, giọt nước mắt cũng bắt đầu "vỡ đê" mà thi nhau rơi xuống

-Ôi...... nước lũ dâng cao....... nước.........

"CỐPPPPPPP"

Chẳng qua là chị Mã nhà ta đang ngân nga giai điệu bài "Quê em mùa nước lũ" (thông tin chính xác xin tìm quê em mùa nước lũ của Phương Mỹ Chi) thì bị chị Xử cốc một cái rõ đau

-Nước lũ cái đầu cậu! Rãnh không tớ cho cậu ra miền Trung sống để hứng lũ?!

-Chị Xử yêu dấu ơi chị Xử xinh đẹp à!-Mã Mã giở giọng mía lùi-Em không muốn cái mạng ngựa nhỏ này của em chết trong tay nước lũ đâu! Đừng đem em ra đó, tội em lắm.

-Biết điều đó!-Nữ hừ một tiếng

Trở lại với Song Ngư, và tình cảnh hiện giờ là một thằng nào đó lạ hoắc đang đè lên người Song Ngư, ngay trước cổng trường. Học viên đi qua nhìn với con mắt lọt tròng rồi bỏ đi, còn cả những lời comment xuất phát từ đáy lòng

"Hai người này tính XO trước trường luôn sao?"

"Ây dào, thanh niên thời nay =.="

"Cảnh 18+! Quay lại rồi quăng lên face chắc cũng câu được cả khối like!"

vân vân & mây mây

Cá con mắt hoen lệ, thút thít rồi vỡ oà

-Tên đê tiện, tên biếи ŧɦái, tên xấu xa, tên vô liêm sỉ, &@#!!@#$%^&*(_+=),........... THẢ TA RAAAAAAAAAAAAA!

-Làm gì mà hét to thế? Nhỏ miện lại một chút chết người à? Danh dự của Sư Tử tôi bị cô làm hỏng bét rồi!-anh cau có trả lời lại.

-Vậy sao không nhanh đứng dậy?

Hắc hắc, trớ trêu làm sao, ngày đầu tiên vô trường đã bị một con nhóc làm cho xấu mặt. Ông trời ơi tôi muốn gϊếŧ ông! (ông trời: ngon gϊếŧ ta đi; tg ta gϊếŧ ông trước mới đưa cho tên Sư Tử mần thịt ông; ông trời: hừ, hai ngươi nhớ đó *đùng đùng bỏ đi*).

Sư Sư đứng dậy phủi quần áo, cá con cũng ngồi dậy với sự trợ lực của mọi người, trừ Thiên Bình với lý do đơn giản nhưng sốc hàng: người lạ giúp làm gì?!

RENGGGGGGGGGGGGGG

-Xin mời toàn bộ học viên của học viện "Sao Băng" vào hội trường!-tiếng cô hiệu phó vang lên lanh lảnh như tiếng hót của mấy con chim làm cảnh

-Giây phút thảm hoạ đã tới rồi!-Song Ngư, Nhân Mã, Song Tử cùng Bạch Dương thê lương nói rồi bước vào hội trường (mà thực ra các anh chị í coi đó pháp trường)

Hội trường rộng lớn lại cao cấp. Mấy ngàn cái ghế được đệm bằng nệm êm ái, nền hoa cương như soi được cả bóng trong đó, lại có máy lạnh cùng thức ăn nhanh nước uống miễn phí. Sân khấu thì bằng gỗ mun rộng mênh mông, đi bộ chắc chắn 3 ngày mới tới (ta chém xoẹt xoẹt)

Bốn con người này thứ thù hận thiêng niên kỷ nhất đó là bài diễn văn ngày khai giảng! Trong lúc hết ban giám hiệu lại tới hội này hội kia, bà tám, ngựa, cá và cừu luôn tìm cách gϊếŧ thời gian.

Còn 3 người còn lại? Xử gương mẫu đúng mực nghe giảng, Giải và Bình khi còn học chung với nhau thì tựa vai nhau ngủ cho say giấc nồng rồi xách mông vô lớp không nhớ gì.

Bởi thế khi hỏi trường cũ của hai người có bao nhiêu lớp, đập chết họ cũng chẳng nhớ.

-Năm nay vì có biến đổi nên lớp 10/2 sẽ trở thành lớp đặc biệt.-ông thầy đẩy chiếc kính trên sóng mũi rồi nói

Bên dưới hội trường, lớp 10/2 reo hò vang dậy, nhưng................

-Không phải lớp 10/2 như hằng năm, lớp sẽ chia học viên cho các lớp còn lại nhường cho 12 em học sinh mới!

Lập tức tiếng hò reo chấm dứt, học viên than thở một câu đồng thanh: đời không như là mơ!

12 ánh đèn neon chiếu đúng vào 12 sao (do có sự sắp đặt một cách không ngẫu nhiên), y như lễ trao giải Oscar. Đọc tên, lên sân khấu, nhận thưởng, cuối cùng... về chỗ. (Ngán tả mấy cảnh đọc diễn thuyết, ôi)

Buổi diễn văn chán phèo cũng kết thúc, ai nấy nét mặt buồn ngủ vật vờ như xácchết trôi trở lại lớp, không khỏi ngáp dài một cái thật dài rồi híp hai con mắtlại giống con mèo Shironeko trùm của việc ngủ.

Thêm Bình Luận