Chương 32
“Đáng giận! Lương Thiên Dục ngươi là cái gì? Ngươi dựa vào đâu đặt quy định với ta? Hừ!”
Mới ra khỏi bãi đỗ xe, Lâm Dật tay cầm bao công văn, càng nghĩ càng phát hỏa, thở phì phì nhấc chân đá lon nước rỗng trên mặt đất.
Kể từ sau lần đó cùng Lương lão sư ra ngoài bị “bắt gian”, còn bị hung hăng đặt trên giường giáo huấn, Lương Thiên Dục đối hắn đưa ra “Ước pháp tam chương” (3 điều quy định):
Thứ nhất, không cho phép cùng nam nhân nào trừ Lương Thiên Dục một mình ra ngoài (nhất là Lương Thiên Hoa).
Thứ hai, không cho phép cùng nam nhân nào ngoài Lương Thiên Dục nói chuyện quá một phút đồng hồ (cho dù là các lão sư khác cũng vậy).
Thứ ba, không cho phép cùng nam nhân nào ngoài Lương Thiên Dục đối diện quá ba giây đồng hồ (trừ phi người kia là người mù).
Cái loại quy định rách nát gì thế này? Chả nhẽ hắn cùng với phó hiệu trưởng nói chuyện lại phải trừng mắt ngẩng đầu nhìn trần nhà sao?!
Lương Thiên Dục là đồ hũ dấm chua! Y căn bản không biết mình tại sao lại đáp ứng cùng Lương Thiên Hoa ra ngoài!
Chính là Lâm Dật bất đắc dĩ nhìn cái đồng hồ rốt cuộc trở lại trên tay mình, tâm lại bất giác ngọt ngào.
Ai~~~ Hắn thế nhưng lại thích loại bá đạo ngây thơ tràn đầy du͙© vọиɠ độc chiếm này, chính mình thật đúng là hết thuốc chữa rồi.
“Lâm lão sư −−!” Lâm Dật phục hồi lại tinh thần, lúc này từ một chỗ khác trên hành lang dẫn đến phòng học lớp G, Lương Thiên Hoa trên tay cầm một tập văn kiện hướng hắn vẫy tay.
Hắn bắt đầu đồng ý với quan điểm của Lương Thiên Dục, Lương Thiên Hoa người này ở một mức độ nào đó mà nói, mặt nói không chừng phải đi cạo một lớp sừng, đấy còn là nói giảm nói tránh (ý ảnh là anh Hoa mặt dày á J).Lần trước cưỡng ép mình bị Lương Thiên Dục bắt được, Lương Thiên Hoa trong từ điển lại hoàn toàn không có từ “ngượng ngùng”, gặp mình vẫn hướng theo mãnh liệt chào hỏi, mình không trả lời ngược lại có vẻ hơi xấu hổ.
Lâm Dật ghi nhớ giáo huấn của Lương Thiên Dục, vừa nhìn thấy Lương Thiên Hoa chạy tới liền đẩy nhanh cước bộ, giả vờ không phát hiện ra gã… Được rồi, mau vào lớp học, chỉ cần lấy lý do mình sắp muộn giờ là được rồi!
“A! Lâm lão sư! Chỗ này của ta có giấy −−” Lương Thiên Hoa thuận tay muốn đưa cho Lâm Dật…
“Thật có lỗi, Lương lão sư, chuông reo rồi, ta phải vào lớp!” Lâm Dật nói xong cũng cắm cổ chạy đi.
“Kỳ quái, bị ma đuổi sao? Quên đi, đợi đến trưa lại đưa cho hắn.” Lương Thiên Hoa không hiểu ra sao nghiêng đầu, trên tay cầm một tờ giấy, trên mặt giấy đề mấy chữ to “Kỷ niệm ngày thành lập trường trung học Hoa Dục”.
Lâm Dật vừa tới cửa lớp G thì nghe thấy cả lớp ầm ầm giống như cái chợ, ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng ghế dựa ngã xuống đất, hắn nhất thời còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, sợ tới mức nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Ba một tiếng, cả lớp đột nhiên im bặt, hơn bốn mươi còn mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn chớp chớp, dại ra nhìn chòng chọc hắn ba giây, rồi mới… cười vang.
“Uy uy uy, lão sư, chúng ta chỉ đang thảo luận việc kỷ niệm thành lập trường thôi mà!” Một học sinh nhịn cười nói, Lâm Dật xấu hổ thật muốn tìm một cái hang chui vào.
“Hả? Kỷ niệm ngày thành lập trường?” Hắn không hiểu ra sao.
“Lão sư, hôm nay cả lớp chúng ta được phát truyền đơn rồi a, ngươi không có sao?” Lương Thiên Dục lắc lắc tờ giấy trong tay, thoạt nhìn hết sức quen thuộc… Hắn ngất đây, Lương lão sư vừa rồi muốn đưa cho hắn đồ vật gì đó, hình như chính là cái này đi?
A… Ngẫm lại mới nhớ, hình như tháng sau đúng là ngày kỷ niệm thành lập trường… Mỗi lớp đều phải chuẩn bị một hoạt động, vừa kiếm được tiền vừa làm thêm náo nhiệt. Nhìn cả lớp đều đang cao hứng, Lâm Dật dứt khoát để sách giáo khoa sang một bên, cùng họ chia nhau niềm vui sướиɠ chuẩn bị kỷ niệm thành lập trường.
“Chúng ta làm quán thịt nướng đi, đơn giản lại dễ bán! A… Mùi thịt nướng tỏa bốn phía…” Một học sinh béo tròn hai mắt tỏa sáng nói.
“Nhưng mà rất nhiều khói!” Bác bỏ.
“Làm nhà ma đi! Nghe nói lớp bên cạnh có rất nhiều mĩ nữ muốn đi, như vậy có thể…Ác ha ha…” Học sinh ất vẻ mặt nụ cười – *** đãng…
“Hừ, thô bỉ!” Khinh thường.
“Vậy thì mở hầu phòng đi! Pha trà, chơi cờ, thư pháp…” Học sinh giáp đeo kính mắt dày cộp ho khan hai tiếng, hữu khi vô lực nói.
“…Ngươi là lão nhân sao?” Nổi giận.
Đừng hiểu nhầm, luôn luôn đưa ra ý kiến phản đối không phải Lâm Dật hắn mà là lão đại của lớp G, Lương Thiên Dục.
“Được rồi, Lương Thiên Dục, vậy ngươi có đề nghị gì tốt sao?” Lâm Dật hỏi.
“Đó là đương nhiên!” Thấy Lương Thiên Dục nói chắc như vậy, cả lớp tò mò , “Ác −?” một tiếng, Lương Thiên Dục xoa xoa cằm, “Đó là làm…” Y kiêu ngạo ưỡn ngực, “Quán – cà – phê”
Trầm mặc. Đỉnh đầu quạ đen bay qua.
“Lão Đại… Này.. Này với hầu phòng có cái gì khác nhau đâu?” Học sinh giáp xoa xoa tay chần chừ hỏi.
“Dục thiếu gia… Ngươi xác định…?” Ngô Dịch Khải trong đầu tràn đầy nghi hoặc.
“A, các ngươi nghe xong kế hoạch của ta đã rồi hãy nói!” Lương Thiên Dục tràn đầy tự tin vẫy tay, cùng các học sinh lén lút kè tai nói nhỏ, một bức tường người vây kín không kẽ hở đem Lâm Dật đẩy ra ngoài. Lâm Dật trộm ghé tai sát vào lại chỉ nghe được mấy từ vô nghĩa “…cho nên…Tương tự… Ngày mai…”
Nói thầm nửa ngày, ai nấy mặt giống như nở hoa tự đắc thò đầu ra, còn phát ra thanh âm “Ác ác ác” đồng ý, các nữ sinh lại càng hưng phấn thét chói tai hoan hô, Lâm Dật nhanh chóng nhảy dựng lên giả vờ như mình không hề nghe trộm.
“Dục thiếu gia, chiêu này của ngươi thật đáng khen! Ta thích!” Ngô Dịch Khải là người đầu tiên vỗ tay bảo hay, diễm cảm gian trá đến cực điểm.
“Các ngươi đang nói cái gì a?” Lâm Dật nhịn không được mở miệng hỏi.
Cả lớp nhất trí quay đầu lại, thần thần bí bí nhìn hắn, đồng loạt nói…
“Bí mật.”
Hắn phi.
Nhưng bí mật quả nhiên thật sự là bí mật, Lâm Dật trước sau âm thầm dò hỏi, các học sinh lại câm như hến.
Hừ, rốt cuộc là bọn chúng lại đang âm mưu cái gì đây?
Mỗi ngày tan học, mọi người rời khỏi phòng học, ngay cả hắn muốn trộm theo dõi cũng không được, bởi Lương Thiên Dục còn phái người chặn hắn lại để chắc chắn hắn không đuổi kịp.
Cái gì đây? Hắn dù sao cũng là chủ nhiệm nha! Nào có học sinh tự mình chuẩn bị tiết mục kỷ niệm thành lập trường còn không cho giáo viên biết?
Lâm Dật bất mãn hừ mũi.
Nhưng vào lúc này, trong nhà kho ở hậu sơn sau trường có mấy bóng đen rón ra rón rén, bọn hắn lặng lẽ lấy ra mấy thứ đồ được trộm giấu gì đó, Lâm Dật giống kẻ cuồng rình trộm lôi ra kính viễn vọng… Ân… Từ xa nhìn thấy thứ trong tay bọn họ giống như da lông loại động vật kì quái nào đó… Các nữ sinh thì rất nhanh lôi ra kim chỉ may vá cùng kéo…
Toát mồ hôi… Bọn họ rố cuộc muốn làm cái gì?
Lâm Dật không hiểu đánh một trận rùng mình.