Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mk khum có kinh nghiệm edit H nên chỗ nào mn đọc thấy ngượng thì chịu khó nhe ;-; xin lũi vì sự ngu ngốc này....

- -----------

Thanh âm của gã tựa như tiếng thì thầm với người yêu, Tô Cẩm Chi như bắt một cọng rơm cứu mạng, hoảng loạn mà mở miệng: " Cầu xin anh, giúp tôi với."

"Oh?" Gã đàn ông âm cuối hơi giơ lên, lòng bàn tay thô lệ vuốt ve lau đi nước mắt cậu: " Muốn tôi giúp em như thế nào? "

Cổ họng càng ngày càng khô khốc, Tô Cẩm Chi nuốt nước bọt, thanh âm khàn khàn nỉ non:" Anh buông tôi ra, làm ơn giúp tôi... "

Gã đàn ông cười khẽ khi nghe thấy lời cậu nói,": Bảo bối, vất vả lắm mới rơi vào tay anh, như thế nào mà bảo anh buông tha cho em được. "Sau đó, hắn cúi người lại gần, một bên xoa xoa mặt cậu, một bên dùng ngữ khí si mê tiếp tục nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn đem em đặt dưới thân hung hăng mà thao làm! "

Hơi thở nóng rực của gã đàn ông phả vào mặt, Tô Cẩm Chi biết người mình cầu cứu cũng chính là người đã bắt cóc mình. Cậu cứng đờ người, nghĩ đến vừa rồi, gã đàn ông thản nhiên đứng nhìn cậu giãy dụa, quát tháo mà vẫn thờ ơ, cậu càng thêm sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy: " Vì cái gì... vì cái gì anh lại đối xử với tôi như vậy! Anh là ai? Điều này là phạm pháp! Buông tôi ra, để tôi đi... "

Mặc dù Tô Cẩm Chí đang nói gay gắt, nhưng giọng điệu và cơ thể run rẩy của cậu đã phản bội lại cậu, để lộ ra phản ứng thực sự của mình. Nhìn cậu vật lộn một cách yếu ớt như vậy. Gã đàn ông trong mắt ngậm ý cười, như thể đang chiêm ngưỡng một con mồi đang hấp hối.

"Anh buông tôi ra, thả tôi ra, có nghe thấy không..."

Tô Cẩm Chi còn chưa kịp đáp lại đã kinh hãi đến cực điểm, run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra. Khoảng khắc tiếp theo, gã đàn ông cúi xuống hôn lên tai trái của cậu, sau đó liền cảm giác được gã đang liếʍ mυ"ŧ dái tai mình, hai hàm răng cọ xát vào nhau. Bắt đầu từ lỗ tai, một dòng điện tê dại, yếu ớt chạy khắp cơ thể. Gã đàn ông thì thầm bên tai cậu: " Bảo bối, anh rất muốn ăn em ngay lập tức."

Tô Cẩm Chi sợ đến mức không nói được lời nào, tay chân mềm nhũn, mặc cho người đàn ông hôn môi, dùng lưỡi mở ra. Đầu lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng, nó lập tức cuốn lấy lưỡi câụ, ở trong đó quấy loạn triền miên.

" Ưʍ..." Nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng chảy xuống, ngã đàn ông không cho cậu chút thời gian để thở, thậm chí còn khiến cậu cảm thấy mình sẽ chết ngạt trong giây tiếp theo.

Tay chân bị trói, cậu chỉ có thể quay đầu để tránh nụ hôn của người đàn ông. Nhưng vừa tránh được, gã đàn ông liền dùng hai tay giữ chặt cằm cố trụ lấy gáy câụ, mạnh mẽ hôn xuống làm nụ hôn càng thêm kịch liệt, kịch liệt đến nỗi như thể hắn sắp hủy cậu đi và nuốt sạch vào trong bụng.

" Bảo bối... bảo bối..." Khi môi và răng hòa quyện vào nhau, gã như đối với người yêu thân mật nỉ non, ngữ khí lưu luyến. Khi tim cậu sắp ngừng đập do không được cung cấp đủ lượng oxy, gã đàn ông cuối cùng cũng tách khỏi môi cậu. Khoảnh khắc được không khí trong lành xâm nhập vào mũi, cậu ho dữ dội. Gã nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng hồng, dùng ngón tay cái xoa mạnh đôi môi đỏ bừng của cậu.

Tô Cẩm Chi há miệng thở dốc, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện, nam nhân không nhịn được đưa hai ngón tay vào, nút lưỡi, khuấy động trong miệng. Trong khi chơi đùa với đầu lưỡi, gã đàn ông thích thú chiêm ngưỡng vẻ mặt xấu hổ, tức giận xen sợ hãi của cậu, ý cười dần hiện lên trong mắt gã.

Gã đàn ông rút ngón tay ra rút theo thêm cả sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, gã nhéo nhéo ngón tay, liếʍ nước bọt từ khóe miệng Tô Cẩm Chi, thì thào nói: "Bảo bối, em thật ngọt."

Ngay khi cái Ngôn ngữ rơi xuống, gã liền không do dự mà tiếp tục cắn chặt lấy cánh môi Tô Cẩm Chi, đôi môi đang gặm nhấm giống như đang tranh giành thức ăn, đầu lưỡi quấn lấy cậu ra sức liếʍ mυ"ŧ mυ"ŧ, như muốn đem Tô Cẩm Chi nuốt chửng vào bụng.

"Ưʍ... ah..."

Cảm giác được bàn tay của gã đàn ông vươn vào trong vạt áo, ngón tay xoa xoa thắt lưng, Tô Cẩm Chi chỉ có thể tránh né động chạm của gã bằng cách vặn mình. Bàn tay dần dần đưa lên, bắt đầu nhào nặn đầu v* cậu. Gã đàn ông buông lỏng môi, hôn từ cằm xuống cổ, dừng lại ở hõm gáy cậu, hít một hơi dài, thỏa mãn thở ra.

Lúc cậu đang giãy giụa, hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng đã bị bung, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, thanh tú.... khoảnh khắc bị gã đàn ông cắn vào xương quai xanh, Tô Cẩm Chi hít khí lạnh vì đau, nhưng gã đàn ông không vì đau mà dừng lại, thay vào đó là cắn lấy miếng thịt mềm trên xương quai xanh, cẩn thận gặm nhấm nó, cho đến khi vết máu chảy đầy miệng gã mới chịu buông.

Ánh mắt gã đàn ông rơi vào đường viền cổ áo của cậu, vết máu đỏ tươi chấm trên xương quai xanh trắng nõn, giống như một bông hoa nhỏ màu đỏ đang nở rộ, thật sự rất đẹp. Gã từ từ cởi từng cúc áo của Tô Cẩm Chi, khoảnh khắc làn da tiếp xúc với không khí, lỗ chân lông cậu anh như rùng lê một cái. Gã nhẹ nhàng vuốt ve từ xương quai xanh, đến núʍ ѵú hồng hào, rồi vòng eo thon thả, cuối cùng dừng lại ở vùng bụng dưới mềm mại.

Cảm nhận được làn da mềm mại trong tay, gã đàn ông thở dài hài lòng: "Bảo bối, sao em có thể đẹp như thế? thật sự quá xinh đẹp."

"A!" Gã đàn ông bắt lấy tay Tô Cẩm Chi hướng vào hạ thể chính mình sờ soạng, đυ.ng phải dương cụ đã cương cứng Tô Cầm Chi hoảng sợ, kêu: "Không, thả tôi ra, không muốn!"

Sự phản kháng yếu ớt của Tô Cẩm Chi không hề đe dọa chút xíu nào đến gã đàn ông, gã dùng tay ấn mạnh vào, để cho cậu chạm vào dương v*t đã cương cứng, cảm nhận rõ ràng đường nét của dương v*t. Rồi gã ghé vào tai cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhìn đi bảo bối, tôi cứng rồi."

Dù qua một lớp vải đen, Tô Cẩm Chí cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt nóng như lửa của gã đàn ông, và cậu cảm thấy mình hệt như con cá trên thớt sẽ rơi dao bất cứ lúc nào.

đầu v* chứa trong khoang miệng ẩm ướt, đầu lưỡi của gã đàn ông xoay tròn trong quầng vυ", bàn tay chạm vào đầu v* lạnh lẽo bên kia, lòng bàn tay ấm áp xoa lên đầu v*, đầu lưỡi nóng ẩm qua qua lại lại liếʍ láp, để nó phát ra tiếng nước thật lớn.

Gã đàn ông một tay nhào nặn đầu v*, một tay trượt xuống dừng ở bụng dưới, dùng ngón tay vuốt ve qua lại. Gã cởϊ qυầи của Tô Cẩm Chi, rút đi qυầи ɭóŧ, dương v*t tinh xảo của cậu lập tức lộ ra ngoài, mặt trên đã sớm ướt đẫm.

Gã búng nhẹ dương v*t Tô Cẩm Chi, cười khẽ: " Bảo bối, sao ngay cả phân thân cũng xinh đẹp thế này, hồng hồng phấn phấn.. thật đáng yêu!"

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tô Cẩm Chi, gã dùng ngón tay cái xoa nắn đỉnh dương v*t của cậu: "Nhìn đi, em ướt rồi, để tôi giúp em thoải mái hơn."

Ngay giây tiếp theo, Tô Cẩm Chi cảm giác được dương v*t của mình chứa trong khoang miệng nóng ấm, đầu lưỡi mềm mại cẩn thận mà liếʍ láp hành thân, gã đàn ông động tác nhẹ nhàng xoa nắn tinh hoàn. Toàn thân tê dại, như có hàng vạn con kiến

nhỏ cắn, với cùng ngứa ngáy. Tô Cẩm Chi thường ít khi tự an ủi mình, lần đầu tiên bị kí©h thí©ɧ như thế này, cậu sốt ruột vặn vẹo eo, khóc lóc cầu xin: "Đừng... đừng làm thế này... đừng mà."

Gã đàn ông hoàn toàn không để ý tới cậu khóc kêu, hai tay ôm eo cậu, bú ɭϊếʍ dương v*t cậu. Sau đó, lòng bàn tay to lớn từ từ di chuyển xuống, dùng sức xoa bóp lấy cặp mông phì nộn, bờ mông đầy đặn mềm mại lộ ra khỏi kẽ tay, sau khi hắn húc sâu vài cái, một luồng điện xẹt qua cơ thể, cậu đạt tới cao trào tiết ra vào miệng gã. Tô Cẩm Chi dại ra nằm ì xuống, kɧoáı ©ảʍ tột độ khiến xương cốt cậu tê dại, chân tay càng thêm mềm nhũn.

Ý thức của Tô Cẩm Chi mơ hồ, cậu thậm chí không nhận thấy rằng gã đàn ông đã cởi dây trói khỏi chân mình. Gã đàn ông nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của cậu, hôn từ bắp chân đến đùi trong, nụ hôn dày đặc và tinh tế rơi trên làn da mỏng manh của cậu. Gã lại nhấc một chân cậu lên, mở ra cặp mông trắng nõn, lộ ra hoa huy*t hồng nhuận trước mặt. Đôi mắt của gã hiện lên vẻ si mê, gã đưa tay chạm vào hoa huy*t, bởi vì hoảng sợ của chủ nhân, tiểu huyệt đóng mở liên tục áp sát vào nhau, vô cùng dễ thương, như đang mời người nếm thử. Gã đàn ông xoa những nếp gấp trên mép huyệt khẩu, giây tiếp theo liền hôn xuống.

"A... đừng... làm ơn... đừng! Anh buông tôi ra... dừng lại... ah..." Cậu cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại luồn sâu vào nơi khó mở lời, đầu lưỡi bắt chước giao cấu qua lại liếʍ láp. Một cảm giác xấu hổ và kỳ lạ dâng lên từ sống lưng, Tô Cẩm Chi vùng vẫy rêи ɾỉ: "Ưm a... Đừng..."

"Bốp!" Một tiếng cực kỳ vang dội, bờ mông trắng nõn mềm mại lập tức nổi lên vệt đỏ. Như thể không ngờ gã lại làm chuyện như vậy, Tô Cẩm Chi đột nhiên ngừng giãy giụa.

Gã đàn ông xoa xoa mông cậu nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích, sau này không muốn tổn thương em."

Nói xong liền mở ra chất bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, nhét vào trong lỗ. Nước nhờn làm nhớt trong lỗ nhỏ ấm áp, gã từ từ cho một ngón tay vào trong lỗ nhỏ rồi ấn nhẹ vào thành trong nóng ẩm. Tiểu huyệt dần trở nên mềm mại hơn, hắn lần lượt đưa hai ngón tay vào, kiên nhẫn nới lỏng động nhỏ.

Gã đàn ông buông Tô Cẩm Chi ra, tiếng quần áo cọ xát và tiếng kim loại va chạm. Sau đó, một vật cứng thô to cứng rắn đâm vào huyệt đạo của cậu, Tô Cẩm Chi liền ý thức được gã đàn ông định làm gì, cậu vùng vẫy kịch liệt sợ hãi muốn lui đi, nhưng ngay lập tức bị gã kéo lại. Lần này gã không còn do dự, cũng không cho Tô Cẩm Chi cơ hội suy nghĩ, gã đâm mạnh dương v*t của mình vào hậu huyệt của cậu.

"A!" Sự đau đớn xé rách từ hậu huyệt truyền đến khiến Tô Cẩm Chi kêu lên, cảm thấy hạ thân gần như không phải của mình.

" Đau quá....anh rút ra....không được.'

" Ha. " Gã đàn ông bị tiểu huyệt mềm lộn kẹp chặt đến hít hà một hơi, tiểu huyệt chật hẹp khiến hắn khó cử động, cau mày vỗ nhẹ vào mông Tô Cẩm Chi: "Bảo bối, thả lỏng nào. "

Tô Cẩm Chi không khỏi đau đớn vặn vẹo hông eo, muốn thoát khỏi trói buộc của gã. Gã đàn ông cúi người hôn lên môi cậu, một tay nhào vào kí©h thí©ɧ núʍ ѵú mẫn cảm, tay kia xoa dịu dương v*t của cậu, dần dần kɧoáı ©ảʍ lan tràn khắp cơ thể khiến Tô Cẩm Chi phân tâm.

Cảm thấy lỗ nhỏ dần dần giãn ra, gã đàn ông bắt đầu chậm rãi trừu sáp. Sau hơn chục lần thúc, cái lỗ nhỏ có vẻ thích thú, càng ngày càng mềm ướt, ra vào dễ dàng. Nhiều lớp thịt bọc lấy dương v*t như gặm mυ"ŧ nó, gã đàn ông tăng tốc đâm vào, từ vách trong mềm mại chảy ra chất lỏng trơn trượt, trong không gian yên tĩnh truyền đến thanh âm bạch bạch da^ʍ mỹ cùng tiếng thở dốc ồ ồ của gã.

" Ưʍ... A!" Đột nhiên không biết mình đυ.ng nơi nào, một luồng điện xẹt lên, Tô Cẩm Chi cảm kích đến mức ưỡn eo, đầu óc nhất thời ngây ngẩn.

Gã đàn ông cố ý dùng đỉnh đầu chậm rãi ma sát điểm mẫn cảm của cậu, khiến cậu khó chịu đến chảy nước mắt: "Ư... đừng... ở đó... ah a..." Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng phát ra từ môi cậu. Cơ thể thoải mái đến nỗi phần dưới của Tô Cẩm Chi không thể kiểm soát được, đón ý mà hùa theo gã.

Gã đàn ông tách rộng hai chân cậu, dương v*t thô dài ra vào ra vào tiểu huyệt phấn nộn, cảnh tượng trước mặt kí©h thí©ɧ đến hoa cả mắt, ôm lấy eo Tô Cẩm Chí bắt đầu đâm nhanh, tiếng hạ thể va chạm mạnh mẽ khiến người ta đỏ mặt.

Tô Cẩm Chi không khỏi co quắp ngón chân, cả người vô lực, chỉ có thể hé môi đón nhận nụ hôn mãnh liệt của gã đàn ông. Đột nhiên, thân hình gã cứng lại, leo lêи đỉиɦ. Tô Cẩm Chi chưa kịp phản ứng thì gã đàn ông đã lật người cậu lại, ôm lấy hông cậu và lại thêm một đốn ra ra vào vào.

"A... ưʍ... anh tha cho tôi... chịu không nổi... ưm ah a..." Tô Cẩm Chi bị kɧoáı ©ảʍ hành hạ mà khóc ra tiếng, bắt đầu hướng gã xin tha.

"Bảo bối, tôi là ai?" Người đàn ông lật cậu lại, đè nặng xuống, hỏi.

Tô Cẩm Chí nghẹn ngào, kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ đến nỗi có chút không rõ, "Ưm a... Tôi... Tôi không biết... Tôi không biết..."

Gã đàn ông hư ác ma thì thào bên tai cậu: " Bảo bối, ngoan, gọi ông xã. "

Tô Cẩm Chi lắc đầu từ chối. Gã đàn ông ý xấu lại dùng sức đỉnh lộng hoa tâm: Ngoan, gọi ông xã nào."

Rốt cuộc, Tô Cẩm Chi không thể chịu đựng được nữa, hỏng mất mà kêu: " Ông xã... ah... um... ông xã... ah a..."

Nghe câu trả lời của Tô Cẩm Chi, gã đàn ông hưng phấn bừng bừng, nụ cười trên mặt trở lên vặn vẹo, ôm eo cậu thọc ra rút vào càng thêm thô bạo.

"Bảo bối, tôi đang làm gì?"

" Ông xã đang làm gì?"

Không thể có được câu trả lời như ý muốn, gã đàn ông đã đánh mạnh vào mông Tô Cẩm Chi. Sau những cú nắc liên hồi, cặp mông phì nộn đỏ ửng như trái đào chín mọng càng khơi dậy ham muốn bạo ngược của gã, gã vừa thọc vừa chụp vỗ mông cậu.

"Ah a a a..." Tô Cẩm Chi thần chí không rõ, bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ mãnh liệt mê sảng với cảm giác hồi hộp mạnh mẽ, để thoát khỏi cảm giác kí©h thí©ɧ này, cậu mở miệng nói: " Ông xã đang thao em, thao em! Ưm ah..."

" Ông xã thao em sướиɠ quá hả?"

Mỗi lần phách một cái vào mông Tô Cẩm Chi, huyệt thịt đều co rút lại một lần, kí©h thí©ɧ đến gã đàn ông phải chụp vỗ mông cậu: " Sướиɠ hay không? Bảo bối nhanh trả lời, ông xã thao em có sướиɠ hay không?'"

" Sướиɠ ah ah ah... ông xã thao em.. thật sướиɠ... " Tô Cẩm Chi không thể không nâng eo hông, đón ý hùa theo động tác của gã, bả vai đẹp như con bướm vươn cánh: " Sắp hỏng.... Tiểu huyệt sắp hỏng, ah ah a...... "

" Bảo bối yêu ông xã không? ""

" Em yêu... ah... ah... Em yêu ông xã, yêu ông xã nhất... tiểu huyệt bị ông xã thao sắp hỏng rồi.... ah a a... "

dương v*t trong hoa huy*t không ngừng trướng đại, rốt cục nóng hổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu bên trong, một bên Tô Cẩm Chi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bơm vào. Không bao lâu, dương v*t trong lỗ cương cứng trở lại, và một hiệp mới lại bắt đầu.

Biểu tình của gã đàn ông điên cuồng, ngữ khí si mê, gã không ngừng dụ dỗ Tô Cẩm Chi: " Bảo bối là tốt lắm, tiểu huyệt nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã rồi! Vậy thì phải sinh con cho ông xã nha?"

" Vâng... ưʍ... ah... Sinh con cho ông xã... "

Gã đàn ông cúi xuống, siết chặt bàn tay Tô Cẩm Chí, hôn lên những ngón tay trắng nõn mảnh mai của cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống ở trên môi cậu.

"Bảo bối, ngoan quá."

_________

Lời tác giả: Tình tiết tù cấm vẫn chưa bắt đầu. Học trưởng vì Tiểu Tô mà nảy lên một suy nghĩ, vì muốn Tiểu Tô cam tâm tình nguyện mà ở bên anh nên anh sẽ không hành động ngay được. Bất quá, vẫn không nhịn nổi mà đem ẻm ăn sạch sẽ. (⌐■-■)

- -------

Dài kinh khủng....:-:Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi - Chương 4
🌝✨