Chương 24

_________

Viện điều dưỡng của Kiều Vũ, đúng như tên gọi, là nơi dành riêng để phục vụ nhà họ Kiều. Trong viện điều dưỡng, chỉ có một người duy nhất cần được chăm sóc là Tô Cẩm Chi, tất cả mọi nguồn lực chỉ dành cho việc phục vụ cá nhân cậu.

Trong thời gian điều dưỡng, Tô Cẩm Chi được chăm sóc rất chu đáo, cơ thể của cậu hồi phục từng ngày. Còn Kiều Vũ, từ lúc tỉnh dậy, cậu chưa hề nhìn thấy anh.

Cho đến một ngày, Tô Cẩm Chi biết được tin Kiều Vũ đã chuyển trụ sở chính của công ty ra nước ngoài. Tương lai đối phương sẽ phát triển ở đó, còn đối nội thì giao cho một người thân tín điều hành.

Ngày cậu xuất viện là một ngày nắng đẹp. Tô Cẩm Chi căn bản không có hành lý, sau khi tạm biệt Khương Nguyệt, liền bắt xe đã sắp xếp trước rời đi.

Dùng chìa khóa mở cửa, Tô Cẩm Chi bước vào ngôi nhà đã hơn nửa năm không về, nhưng trên sàn nhà lại không còn mùi ẩm mốc, thay vào đó là sạch sẽ không tì vết, đã cho thấy rõ ai đó đã từng đến để lau dọn. Nhìn xung quanh, rõ ràng là không có gì thay đổi ở đây, nhưng cậu cảm thấy như thể đã qua mấy đời.

Trong bình hoa trên bàn phòng khách có một bó hoa bách hợp, trong không khí dường như có một mùi sảng khoái nhàn nhạt, đó là mùi mà hắn quen thuộc, phát ra từ Kiều Vũ. Tô Cẩm Chi đưa tay cầm một nhánh hoa, cảm thấy những cánh hoa mỏng manh dưới đầu ngón tay của mình, nó rất tươi đáng lẽ phải được mang đến hôm nay. Cậu cụp mắt xuống, tự hỏi mình đang nghĩ gì.

Ngày thứ ba xuất viện, Tô Cẩm Chi đến thăm Tô Dư ở cô nhi viện, cậu cũng cẩn thận không kém Tô Dư, bà nhìn Tô Cẩm Chi vẻ mặt tiều tụy, tựa hồ như nhìn ra được tâm tình xa xút của cậu,....

Tiếp đó, cậu đến gặp Tô Thiển Thiển, cô vừa gặp cậu liền rất hào hứng hỏi cậu về tình hình ở nước ngoài, Tô Cẩm Chi bĩnh tĩnh trả lời bằng những nhận xét mà mình đã chuẩn bị.

Thay vì đến làm việc ở Vạn Hợp, cậu lại đi đến một công ty khác để tìm một công việc mới.

Thời điểm Tô Thiển Thiển phát hiện Tô Cẩm Chi luôn lảng tránh những vấn đề liên quan tới Kiều Vũ, cô dường như đã hiểu ra điều gì đó, hai người chắc hẳn đã chia tay, kể từ đó cô không nhắc đến Kiều Vũ trước mặt cậu nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức về Kiều Vũ trên mạng, Tô Cẩm Chi không hề gặp lại anh, mọi thứ đều bình lặng, tựa như Kiều Vũ chưa từng xuất hiện trên đời. Người nọ lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống cậu, chỉ còn lại trong cậu những kí ức không thể xóa đi...cùng chiếc nhẫn không rõ ý nghĩa.

Cho đến một ngày nọ, nửa đêm cậu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, l*иg ngực cồn cào, những kí ức đã mất trong trận bạo bệnh ban nãy dần hiện về, giọng nói dịu dàng của người đàn ông hiện lên trong tâm trí.

“Bảo bối à, anh để em đi, sau này sẽ phải thật hạnh phúc nha.”

Lúc này, Tô Cẩm Chi mới nhận ra rằng Kiều Vũ đã để cậu đi rồi. Khuôn mặt cậu lạnh ngắt, đầu ngón tay chạm vào chất lỏng băng giá, cậu giật mình nhận ra nước mắt đang chảy dài trên mặt.

Thu đi đông đến, trong nháy mắt đã ba tháng trôi qua.

Tiết trời âm u ảm đạm, cây cối hai bên đường trơ

trụi, gió lạnh làm má buốt nhói, người đi bộ gom quần áo dày cộp bước vội, đều nghĩ đến phải nhanh về phòng ấm càng sớm càng tốt..

Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng Tô Cẩm Chi vẫn luôn nghĩ đến anh hết lần này tới lần khác. Để chuyển hướng sự chú ý của mình, cậu dành hết thời gian cho công việc nhưng chẳng có tác dụng, mỗi đêm Kiều Vũ vẫn xuất hiện trong giấc mơ, thậm chí cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp ấm áp của người đàn ông đang vuốt ve mình.

Người thanh niên tiều tụy trong gương, hai mắt xanh biếc, Tô Cẩm Chi khẽ dời tầm mắt, cầm lấy khăn tắm bên người, rửa mặt rồi rời khỏi phòng tắm.

Gần đây nhiệt độ giảm mạnh, cậu vô tình bị cảm lạnh, ho nhẹ một tiếng. Tô Cẩm Chi vào bếp rót nước nóng, uống thuốc cảm rồi ngủ thϊếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai có tiếng động yếu ớt, tiếng huýt sáo, thậm chí còn có tiếng người la khóc.

Tô Cẩm Chi sững sờ mở mắt, lập tức bị mùi khói nồng nặc làm cho ngạt thở, sau một trận ho dữ dội, cậu mới thang tỉnh lại. Tô Cẩm Chi nhíu mày, lần mò tìm công tắc đèn trong bóng tối, chỉ với một cái tích tắc, cả căn phòng bừng sáng.

Căn phòng ngập trong làn khói dày đặc, liên tục bay vào từ dưới khe cửa. Tô Cẩm Chi dùng sức nhắm mắt lại, ra khỏi giường, mở cửa sổ nhìn xuống, trời tối om om, đèn xe cứu hỏa sáng chói.

Cậu vừa mở cửa phòng, bị khói làm mất cảnh giác, Tô Cẩm Chi nín thở xua tay. Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử cậu co rút, ở phòng khách tràn ngập ngọn lửa dữ dội, mọi thứ cậu nhìn thấy đều sáng chói, làn khói dày cuồn cuộn, cậu nhận ra đó là ngọn lửa.

Tô Cẩm Chi vội chạy ra cửa thì phát hiện ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt từ phía dưới và xung quanh cầu thang, cậu đang ở tầng 4. Do lửa đã lan đến đây nên có thể thấy mức độ dữ dội. Sau khi cân nhắc ưu điểm nhược điểm trong một thời gian rất ngắn, cậu vào phòng tắm để làm ướt chăn cùng khăn tắm, đắp chăn lên người để che miệng và mũi. Ra tới cửa, thấy ngọn lửa ở lối lên cầu thang nhe nanh nhìn mình, câuh nghiến răng xông thẳng xuống lầu.

Ngọn lửa ở tầng dưới còn lớn hơn, vẫn đang lan rộng, nhà cửa hai bên bốc cháy ngùn ngụt, mọi thứ nhìn thấy đều bị thiêu rụi. Tô Cẩm Chi dừng lại trên tầng ba, cầu thang bị chặn bởi một thứ gì đó. Cậu cố gắng vượt qua khoảng trống bên cạnh, nhưng ngay khi đến đó, cậu buộc phải rút lui bởi ngọn lửa nóng rực.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, khói đặc từ mũi hít vào phổi, dưỡng khí dần dần mất đi, đầu cậu bắt đầu choáng váng. Tô Cẩm Chi dựa vào bức tường bên cạnh, trong mắt hiện lên ngọn lửa mãnh liệt, cậu phải chết ở chỗ này sao?

Đúng lúc này, chỗ cầu thang dường như truyền lên ít động tĩnh, ngay sau đó chướng ngại vật rơi xuống được một lực mạnh mẽ nhấc lên, thân ảnh quen thuộc chạy ra từ ngọn lửa về phía cậu.

Người được cho là đang ở nước ngoài lại lo lắng cúi người trước mặt, Tô Cẩm Chi hai mắt khép hờ, nỉ non hai tiếng học trưởng.

“Cẩm Chi, Cẩm Chi, nhìn anh.” Sự bình tĩnh trước đây không còn nữa, Kiều Vũ khẩn trương bắt lấy cánh tay câụ: “Em bị thương sao?”

Khói lửa nghẹn vào l*иg ngực, Tô Cẩm Chi ho khan lắc đầu. Dựa vào lực đỡ của anh, cậu đứng dậy, đặt tay lên vai Kiều Vũ, cảm thấy bàn tay bên hông cậu siết chặt lại, cậu nghe anh nói: “Đi thôi.”

Tô Cẩm Chi không hỏi Kiều Vũ tại sao lại xuất hiện ở đây, chỉ im lặng nhìn nhau.

Cậu nhìn người đàn ông đang cận kề mình, mọi thứ tựa hồ thật không thực. Ánh lửa đỏ rực chiếu vào khuôn mặt tuấn tú, khiến cho sắc mặt càng thêm thâm thúy. Nam nhân thở hổn hển, trên trán hiện lên tầng mồ hôi mỏng, lòng bàn tay to lớn ôm chặt lấy cậu.

Vừa mới đi xuống lầu hai, sàn nhà đột nhiên rung chuyển, trên đỉnh đầu có vật gì đó rơi xuống, Kiều Vũ hung hăng đẩy Tô Cẩm Chi ra.

Bỗng một tiếng rêи ɾỉ bị bóp nghẹt bên tai, anh ngã xuống trước mặt cậu với vẻ mặt đau đớn.

“Học trưởng!” Tô Cẩm Chi vội vàng chạy tới liền phát hiện một tảng đá to đè lên bắp chân Kiều Vũ, máu đã chảy xuống quần. Cậu cố hết sức để di chuyển hòn đá đi, nhưng hòn đá vẫn như cũ không hề nhúch nhích.

“Cẩm Chi, em ra ngoài trước đi.”

Thanh âm của Kiều Vũ từ trên đầu truyền đến, Tô Cẩm Chi bất chấp lắc đầu, “Không, em không đi.”

Bàn tay cậu bị mép đá thô ráp xé rách, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc mà cố sức đẩy tảng đá ra. Nhìn hòn đá bất động như vậy, nội tâm cậu dần dần bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, nước mắt bất giác rơi, cậu vừa tiếp tục động tác trên tay vừa khóc, hoảng hốt như một đứa trẻ đang sợ hãi: " Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, không khí khô nóng như muốn nghẹt thở, trên trần nhà vôi bung ra, vụn đá liên tiếp rơi xuống. Kiều Vũ ngăn cản động tác cậu, anh siết chặt hai tay Tô Cẩm Chí, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng trên khuôn mặt không còn chút máu vẫn nở nụ cười dịu dàng, chỉ có hơi thở hỗn loạn mới có thể biết được anh đang chịu đựng cơn đau như thế nào. Anh trấn an Tô Cẩm Chi đang hoảng loạn: “Cẩm Chi, ngoan, nghe lời học trưởng, em ra ngoài trước nha.”

“Không được, em không làm được.” Tô Cẩm Chi liên tục lắc đầu, nước mắt lăn dài như hạt chân châu vỡ nát, cậu không thể đem anh bỏ mặc ở đây, không thể được.

Lúc này, bỗng một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở lối vào cầu thang, người đàn ông mặc đồ đen hét lên "Kiều tiên sinh" khi thấy tình hình ở đây, sau đó, hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Vũ, hợp lực cùng cậu di chuyển hòn đá, nhưng nó vẫn không bị xê dịch.

Nhìn thấy lửa càng ngày càng lớn, Kiều Vũ ôm Tô Cẩm Chi, dưới ánh mắt kinh ngạc chế trụ lấy ót đối phương, hôn lên môi cậu, nước mắt mặn chát lan tràn giữa môi răng.

Kiều Vũ chậm rãi buông Tô Cẩm Chi, trong mắt đôi sâu thẳm hiện lên ngọn lửa, nhìn cậu thảng thừng nói: "Cẩm Chi, học trưởng đã làm sai rất nhiều chuyện. Là học trưởng có lỗi với em. May mắn lớn nhất trong đời anh là gặp được em." Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, thanh âm dịu dàng chứa vô vàn cảm xúc: " Cẩm Chi à... anh yêu em.. "

Nói xong, Kiều Vũ nháy mắt với người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh., giọng nói của anh ta nghiêm nghị và không thể từ chối, “Đưa em ấy đi!”

“Đã rõ, Kiều tiên sinh.”

Người đàn ông mặc đồ đen cung kính gật đầu, nắm lấy cổ tay Tô Cẩm Chí kéo ra. Nhưng cậu giống như một con thú bị mắc bẫy điên cuồng cố gắng thoát khỏi hắn, cuối cùng hắn buộc phải giữ chắc hai tay đối phương lại.

Thanh âm của anh văng vẳng bên tai cậu, nó hết như một lời trăn trối cuối cùng.

Tô Cẩm Chi điên cuồng giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông mặc đồ đen, nước mắt không khỏi trào ra, "Không, không! Học trưởng, em không đi. Buông ra! Buông tôi ra!"

Cậu nhìn thấy nụ cười trấn an trên mặt Kiều Vũ, bóng dáng hòa vào ngọn lửa hung hãn phía sau dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Sau khi hai người đi ra an toàn, Tô Cẩm Chi đang định xông vào, người mặc đồ đen nhanh chóng dùng tay tóm lấy cậu, Tô Cẩm Chi cố gắng hất tay đối phương ra, không để ý đến sự ngăn cản của người khác, muốn xông vào: " Cho tôi vào. Anh cho tôi vào đi, học trưởng còn ở bên trong mà! ”

Lửa càng ngày càng bốc lớn, khí nóng như thiêu đốt xông thẳng vào mặt, mọi người đều biết bên trong nguy hiểm như thế nào, cũng không ai dám xông vào trong.

“Bên trong còn có người, vẫn còn có người, học trưởng, vẫn còn ở đó, làm ơn....mau cứu anh ấy.”

Rầm rầm!!

Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số mảnh sỏi rơi xuống.

Trong chốc lát, đầu óc Tô Cẩm Chi trống rỗng, bên tai ong ong, không tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Khi cậu nghĩ đến anh vẫn còn kẹt ở trong, trái tim cậu như bị hàng nghìn con dao cứa vào, nỗi sợ hãi tuyệt vọng lớn lao kéo cậu xuống vực sâu:

“Không!"

Dưới sự ngăn cản của vệ sĩ, Tô Cẩm Chi cất tiếng hét thê lương khàn cả giọng: “Học trưởng! Học trưởng!"

Khói bốc lên nghi ngút, bầu trời đêm dường như bị ngọn lửa nhuộm đỏ. Tô Cẩm Chi nhìn ngôi nhà sụp đổ từng chút một cho đến khi nó trở thành một đống đổ nát, mà học trưởng của cậu chưa từng bước ra.

Trước mắt bị bóng tối bao phủ, Tô Cẩm Chi ngã xuống.

__________

Má ơi, khóc ĩa....༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽